Quay lại với nàng.
'' Nhưng...đây là
trò chơi...sao ngươi lại ở nơi này được vậy?. '' - Nàng nghe không khí
im lặng trong hang động,chợt nhìn Lôi Tử và hỏi tiếp một câu nữa...
Lòng nàng thầm nghĩ rằng...Vũ phong đã sắp xếp cho Lôi Tử tới...
Hoặc....hai người đó không liên quan nhau....
- Lúc nàng bị rơi xuống vực của sông Hàn Túc, cái lúc nàng xuyên không,ta đã theo nàng xuống...Nhưng không ngờ ta không được xuyên về hiện
đại...Mà lại tới cái nơi kỳ lạ này.....Ta phải giả vờ làm một con xà
tinh ( rắn biến hóa thành người), giả vờ độc ác giết người tới
động,chẳng qua để lừa ánh mắt hai con hồ ly ở đây.... - Lôi tử nói nhẹ
nhàng,nhiệt tình kể lể nỗi khổ của mình chất chứa suốt mấy năm trời mà
chưa giải tỏa được.....
À....Nhưng...hắn
ta ở đây cũng có ẩn ý,hắn có thể quay lại vương quốc đêm mà? Chỉ là
không thể xuyên không thôi...Sao hắn ta lại không về?
- Ngươi đưa ta ra khỏi động được không? Ta muốn thấy một chút không khí
tự nhiên ngoài kia.... - Nàng gật đầu,rồi kéo nhẹ ống tay áo Lôi Tử,ánh
mắt mệt mỏi nói...
- Được.....
* * *
'' Nguyệt Minh. Nàng đâu rồi? '' - Vừa đến trước cửa hang động của Hắc
Lôi Tử ( hắc xà), Nhược Thiên hắn đã gọi to tên nàng,hùng hổ nhìn quanh tìm nàng mà không sợ những nguy hiểm đang rình rập....
Đúng lúc con hồ ly Thất Song đã đuổi kịp phía sau,gọi tên hắn:
'' Nhược công tử,đừng có chạy nữa ''
Hắn chau mày,tại sao cái con hồ ly này cứ bám theo hắn hoài vậy? Đã nói là không thích lên giường với cô ta rồi mà?? Loài này có nên sống nữa
không?
Đúng lúc ấy,có tiếng nói của Nguyệt Minh phát lên,nàng đi bên cạnh Lôi tử:
- Thiên....
- Nguyệt Minh! Nàng làm ta lo quá... - Hắn thấy vậy,nhanh chóng ôm chầm lấy nàng,trong lòng chợt cảm thấy yêu nàng hơn,đúng là tâm trạng bây
giờ của nàng với hắn rất khó tả....
Lôi tử nhìn thấy,tuy yêu nàng....nhưng không muốn giành nàng với hắn,càng không giành nàng với y nữa....
Chỉ là Lôi Tử muốn thấy nàng hạnh phúc vậy thôi....
Thất Song nhìn cảnh đó,hiểu ra phần nào,ánh mắt Lôi tử nhìn qua Thất Song
với một sự độc ác của hắc xà,ký hiệu cho Thất Song đi nơi khác...Thất
Song khó chịu nheo mắt bỏ đi....
Vì caca chính là ngươi nuôi dưỡng hai tỷ muội hồ ly từ trước đến giờ...
'' Thì ra hai người ở đây ''
Đúng lúc ấy,Vũ Phong bước đến cùng với cô nương tên Thất Tình kia,vui vẻ
chạy lại chỗ nàng,mang một sự mừng rỡ mà chỉ lúc xa nàng gặp lại mới
có...
- Phong. - Nàng hơi cười,nhìn y.
Y gật đầu,rồi quay sang nhìn người đứng bên nàng,y chợt nhăn mặt,trong đầu nghĩ tới một người:
- Anh trai....là người...?
- Nhóc,đệ đã lớn vậy rồi sao? - Lôi Tử vỗ vai hắn, ánh mắt chí khí nhìn y, y cũng nhìn hắn ta,hai người nhìn nhau như hai quân tử.
Lòng y cảm thấy bình yên quá,tại vì lâu rồi...y mới gặp lại caca của mình....
Caca đã mất tích từ mấy năm trước,làm y không biết ăn nói làm sao với gia
tộc....Cha mẹ y mất rồi,chỉ có anh trai là Lôi tử để dựa vào,mà anh ta
cũng bỏ nhà đi....
Suốt bấy nhiêu năm y đã tìm tung tích nhưng không thấy....
Thì ra là ở đây trốn sao?
- Anh trai....ngươi thật biết trốn đấy. Ta cũng tìm không ra....
- Ừm. Phải trốn để cho đệ ăn không ngon ngủ không yên chứ,lúc đấy ta mới
dễ dàng chiếm công chúa chứ - Lôi Tử cười khì,nói giỡn...
Nhưng hắn ta đâu hay,câu này xúc phạm đến trái tim Nhược Thiên, hắn ra sức
nắm lấy tay nàng không cho nàfng đứng cạnh hai nam nhân này nữa...
Thực hắn không yên tâm...
- Cảm ơn muội đã đem caca ta đến đây,muội về nghỉ ngơi đi...Tình Nhi! -
Lôi tử nhớ lúc này có hồ ly ''kết nghĩa'' với hắn ta,liền quay sang cô
ta,nói mang một sự ra lệnh bên trong ánh mắt...
- dạ...caca....
* * *
Chiều.
'' Hôm nay chúng ta phải ăn mừng a ~ Vì đã được gặp lại nhau, anh
trai....à...gọi là caca đúng không nhỉ? Vì là thời cổ đại mà... ''
Trong hang động,có một đốm lửa cháy sáng,xung quanh là ba nam nhân và
một nữ nhân,tất cả đều tuấn tú xinh đẹp,tài giỏi....Vũ Phong mở
miệng,cầm chén rượu lên nói to....
- Gọi sao cũng được. - Lôi Tử cười khổ,cạn chén với y....
'' Hai người bơ hai bọn ta là thế nào hả? '' - Nàng ngồi im nãy giờ,thấy
bất bình cho Nhược Thiên lẫn bản thân mình,đạp Lôi tử một phát,rồi trợn
mắt hung dữ....
Lôi tử đột nhiên bị đạp,suýt va đầu xuống đất,mặt nhăn như tàu lá nhìn nàng,rồi kìm chế giả vờ cúi đầu:
- Tại hạ xin lỗi cô nương...vì....tại hạ....không để ý....cô nương tha lỗi a ~
- Tốt,tốt... Ta tha - Nàng cười mỉm,một nụ cười thật tươi,rồi kéo Nhược
Thiên lại gần mình,rót rượu đưa cho hắn rồi nói nhẹ nhàng:
'' Ngươi uống đi. Ta chưa thấy ngươi uống rượu bao giờ nha ''
Quả thực,từ nhỏ đến giờ hắn chưa có uống rượu....Hờ...chắc hắn bị nàng chuốc uống cho say mất....
- Ừm.... - Nhược Thiên cười,miễn cưỡng uống hết chén rượu....
Còn Vũ Phong,nhìn nàng với ánh mắt khó chịu kèm theo sự buồn bã,y có vẻ
không quan trọng bằng hắn.....Y nghĩ...mình là người thứ 3....
Y có nên nhường nàng cho hắn không?
Lôi Tử nhìn vào y,có thể hiểu được cảm giác của tiểu đệ mình bây giờ...Nhưng...không nói gì cả....Bởi...
Đó là chuyện của hai người họ!
- Mà này! - Đột Nhiên,Lôi Tử nói...chen vào...
- Sao? - Y ngạc nhiên.
- Ta sẽ về vương quốc,ba người cứ tiếp tục cuộc hành trình nhé...Sáng mai ta sẽ lên đường... - Lôi Tử mỉm cười,khuôn mặt không có chút buồn vì
xa ba người...
Y nhìn caca của mình,gật đầu,ừ một cái cho có lệ.
Còn nàng,chỉ cười mà không nói.Nhưng trong ánh mắt nàng đang nhìn hắn,có
một chút tia gì đó gian ác lóe lên,nhưng không ai nhận ra...
Hắn cũng im lặng không phản ứng gì...
* * *
Tối đến.
'' Cô là ai... ''? - Đang ở trong động uống rượu giải sầu vì Nhược công
tử của cô,Thất Song bỗng thấy một bóng dáng nữ nhân xuất hiện trước
mắt....
- Thất Song à, ta đến giết cô ~ Giọng nói đó chính là của nàng,Nguyệt Minh...
Nàng bước đến,tay cầm một thanh kiếm,bắt đầu đưa cao lên,môi nở một nụ cười nhếch:
- Vì sao cô chết cô có muốn biết không?
- Tại sao?
- Vì dám động vào người ta yêu. - Nói xong,nàng tiếp tục...với....công việc....thanh kiếm ấy xẹt ngang một đường....
Và....
* * *
Quay lại với lúc chiều nàng đang uống rượu cùng bọn họ...
Nàng nhắm mắt lại nhìn hắn,chợt thấy hình ảnh hắn khi còn trong động của Thất Song...
Nàng chợt ghen tức nhíu mi....
Con hồ ly này,thật đáng chết!
Phải diệt trừ để loại bỏ hậu họa....
'' Ta không tha thứ cho cô đâu ''.