Vương Phi A Nam

Chương 20

Trần A Nam ôm tiểu hài tử trên tay phi trên nóc nhà, mũi chân thoăn thoắt như mèo, tuy không thể như các vị anh hùng giang hồ hào kiệt một mũi chân phóng bay vạn dặm, nhưng nàng cũng có thể lợi dụng bàn đạp mái tôn nhiều lần, di chuyển nhẹ nhàng, hơi thở không lệch, cũng xem như là nhân tài đi?

Cho đến khi A Nam diện kiến Lã phu nhân, cũng đã là chuyện của một khắc sau.

Trần A Nam tà áo nhẹ nhàng tung bay, hạ chân xuống mặt đất, nàng có chút kinh ngạc nhìn cảnh vật xung quanh. Hầu phủ nữ quyến nàng đã đi hết, nhưng lại không thấy bất kì bóng dáng của cô nương nào, sau đó nàng bắt cóc một tên hạ nhân, trước khi đánh hắn bất tỉnh liền nghe tới còn một khu đình viện dùng để nhốt các nữ quyến, A Nam có chút không tin được mà nhìn, nơi đây có khác gì chốn miếu thờ bỏ hoang? Nếu lãnh cung trong truyền thuyết được nhắc đến, chắc cũng là một bộ dạng thế này.

Tiểu Chiêu ngồi trong lòng nàng, bàn tay nhỏ nhắn níu lấy cánh tay A Nam, cất tiếng nói non nớt nhỏ bé của mình lên hỏi nàng.

"Tỷ tỷ, nương ở nơi này sao?"

Trần A Nam trầm tư, khẽ đáp lại hắn.

"Tỷ không biết, chúng ta đi vào xem thử đi."

Nàng một bộ ngờ vực ôm đứa nhỏ tiến vào, cảnh vật hoang tàn, xung quanh yên tĩnh đến lạnh lẽo, nơi nơi ảm đạm, không một ánh lửa, không một nhân khí.

"Nơi này có ai không?"

Trần A Nam khẽ cất tiếng, âm thanh nàng vang vọng khắp nơi, không một tiếng trả lời, ngay cả tiếng côn trùng cũng không nghe thấy. Trần A Nam cảm thấy có điều kì lạ, chả phải tên hạ nhân kia bảo nơi này là chốn cầm tù của tất cả nữ quyến sao? Thế thì vì sao ngay cả một bóng người đều không thấy? Nàng đi từng căn phòng, xem từng ngõ ngách, quả nhiên chẳng có ai.

Kì lạ, nhất định có uẩn khúc ở đây.

"Tỷ.. nương của đệ.."

Trần A Nam nhìn đôi mắt ướt át của đứa nhỏ trong ngực, cảm thấy lòng não nề. Nàng há miệng, chữ từ chưa kịp ra khỏi họng, đột ngột bên tai nhạy bén, nghe tới âm thanh hít thở rất nhỏ.

Phải nói là cực kì suy yếu.

Trần A Nam cảnh giác, lông tơ đều dựng đứng, nàng đi theo học tài Nhạn Bắc, ngoài chữ nghĩa một bụng thơ văn, thì hai thứ nàng giỏi nhất khi được Lâm Duật chỉ dạy, chính là khinh công có chút què quặt cùng với thính giác nhạy bén, nàng có thể không cảm giác được nội lực của người khác, nhưng âm thanh thì nhất định tốt hơn người thường.

Lâm Duật từng nói, đó là thiên phú dị bẩm của mỗi người.

Cũng bởi vì thế mà nàng có thể dựa vào âm luật, âm gió qua mỗi cước quyền của Lâm Duật, học hết công phu của hắn, mỗi lần như thế đều bị hắn bộ dạng khóc tang cha mẹ, ai oán nhìn nàng.

Trần A Nam đưa tay ra hiệu với tiểu Chiêu, thầm dặn hắn im lặng. Tiểu Chiêu con ngươi ngập nước mở to, hai tay bụm chặt miệng nhỏ, ngay cả hít thở đều không dám lộ liễu, hoàn toàn nghe lời nàng.

Trần A Nam chân lướt nhẹ như bông, hướng về phía phát ra âm thanh, một đường đi đến cuối cùng, chạm mặt nàng, chỉ là một bức tường bình thường. Nhưng là từ nơi này, âm thanh lại càng rõ ràng.

Nàng bàn tay gõ mặt tường, nghe thấy kết cấu gạch không đều, xung quanh chặt chẽ, chính giữa lại mỏng hơn vài lớp, Trần A Nam tâm khẽ chấn động, nếu nàng đoám không sai, đây chính là mật thất.

Nhưng là làm sao để mở ra đây?

A Nam có chút oán hận khi hồi đó không chạy theo chân Lâm Duật đi đào mồ người khác làm trộm, nàng chỉ biết mỗi khi Lâm Duật hắn rảnh rỗi, sẽ đi ra ngoài mấy ngày, khi về chính là ngân phiếu đầy người, chỉ có lúc nàng quấn lấy hắn không buông tra hỏi, hắn liền nói nàng là hắn đi trộm, mà kì diệu lại là trộm mồ.

Trần A Nam tò mò, hỏi hắn rất dễ trộm đúng không, chỉ cần đào ba thước đất, mở hòm là được, hắn lúc ấy khinh bỉ nàng chí hướng thấp bé, còn kêu muốn trộm mồ giỏi, phải thuộc hết chín chín cách hóa giải mật thất, cho nên hắn mới phải rời đi mấy ngày như vậy.

Giờ đây A Nam thật ân hận, đáng lý ngay lúc hắn nói, nàng nên bám lấy và học sạch chín chín cách mở mật thất đó a!

Bây giờ mật thất ở trước mắt, nàng lại túng quẫn không biết phải làm sao. Đập vỡ tường thì lại không có sức lực ấy.

Trần A Nam đi tới đi lui, khẽ suy nghĩ có nên chạy đi kiếm Lâm Duật hay không? Nhưng lại e sợ hắn cao chạy xa bay, có về cũng không nhìn thấy.

Hầu phủ có mật thất, nhất định là cất giấu những chuyện không tốt. Dù gì Liêu thành đó giờ nổi tiếng thành quan tham, nàng lại không tin tưởng đi kiếm quan phá mật thất.

Cho nên Trần A Nam suy tư, nghĩ ngợi đến đau đầu.

Rồi đột ngột trong đại não nàng xuất hiện bóng hình thẳng tắp như tùng, một bộ hắc bào lãnh ngạo, dung nhan họa thủy.

Trần A Nam có chút ngây ngốc, sau đó liền nổi giận, vì sao lại nghĩ tới hắn?

Vì sao trong lúc cần thiết, lại nghĩ tới hắn?

Hắn cùng nàng, không quen không biết.

Trần A Nam lắc đầu, lại không muốn nghĩ tiếp, nghĩ có lẽ nên kiếm đồ cậy hư bức tường này, nhưng là khi nhìn tới tiểu hài tử trong ngực, dung nhan hắn thanh thuần, hy vọng rõ ràng đặt ở nàng. 

Trần A Nam có chút lúng túng, sau đó cắn răng một cái, hận bản thân không tiền đồ.

Nàng ôm lấy hắn, xoay người hướng tới cổng Hầu phủ bay đi.

Dù gì nếu phá được mật thất, nàng nghĩ cũng có lợi cho hắn, bởi nàng không phải ngốc tử, cũng có thể đoán ra hắn tới Hầu phủ không hoàn toàn vì bức tranh của nàng, là điều gì nàng lại không muốn đoán, nhiều khi biết quá nhiều, Trần A Nam lo sợ phiền phức lún chân.

Trên đường quay về, tiểu Chiêu ngồi yên trong lòng nàng, khe khẽ cất giọng nói.

"Tỷ tỷ, chúng ta đi đâu vậy?"

"Đi kiếm người hỗ trợ, đệ ngồi yên, cẩn thận một chút."

Sau đó chân gia tăng lực, bay như chim sáo.

Trong lúc A Nam bay nhảy trên mái nhà, chợt nàng nhìn thấy dưới kia có hai bóng dáng nàng quen thuộc, còn không phải là đại ca cùng tỷ phu sao?

Chỉ thấy bọn họ như hai mãnh thú, khí huyết bừng bừng đánh rồi trói gô hết tất cả hạ nhân ở Hầu phủ, Trần A Nam tò mò, liền bay xuống.

"Đại ca, ở đây có chuyện gì vậy?"

Trần Nguyên nghe tới âm thanh của tiểu muội, liền cùng Lã Văn Tiêu nhìn qua, sau đó kinh ngạc trừng mắt.

Sao mỗi lần nàng xuất hiện đều phải ôm một đứa trẻ vậy?

Thật khiến người khác đổ mồ hôi.

"Muội tử, đây là..?"

Lã Văn Tiêu bước tới gần, tò mò nhìn đứa nhỏ nép vào ngực A Nam, Trần A Nam lắc đầu bảo.

"Muội sẽ nói sau, các huynh ở đây làm gì?"

"À, bọn ca được lệnh trói hết đám hạ nhân này. A Na tới đây, ca có thứ đưa muội."

Trần A Nam tới gần đại ca, chỉ thấy hắn từ ngực lấy ra một cuộn vải gấp lại, nhét vào tay nàng, Trần A Nam sờ sờ, hỏi hắn.

"Cái gì đây?"

"Là tranh họa muội, ca tìm được dưới gối của Mục Vạn."

Tay A Nam run bần bật, nghĩ tới mỗi đêm tên trư nam nhân kia đều sờ sờ rồi nhìn bức tranh trong tay nàng, A Nam cảm thấy ghê tởm muốn đốt nó thành tro.

"Phải rồi a Na, muội ở đây là tính đi đâu?"

"Muội đi kiếm Vương khách nhân."

Lã Văn Tiêu chân khẽ khụy, sau đó như bị bắt tỏng mà nhìn xung quanh, cảnh giác nguy hiểm, bởi ba chữ Vương khách nhân này nghe thật đổ mồ hôi.

Sau đó A Nam không rảnh cùng bọn hắn hàn huyên, nàng cất tranh vào tay áo, ôm lấy đứa nhỏ, chân khẽ nhún liền nhảy phốc lên mái nhà, hai bước chạy đi.

Lã Văn Tiêu kinh ngạc trừng mắt, muội tử làm sao lại biết được loại khinh công này?

"Sao vậy?"

Trần Nguyên tay vừa cột dây thừng, vừa hướng Lã Văn Tiêu đang kinh hãi đứng đó nhìn theo bóng lưng tiểu muội. Chỉ thấy hắn vội vàng ấp úng chỉ theo hướng A Nam, run rẩy hỏi.

"Đại ca___ muội__ muội tử nàng làm sao biết khinh công?"

"Có gì kì lạ, nàng bái sư mười hai năm, biết chút công phu cũng tốt."

Dứt lời liền đánh ngất một tên hạ nhân vừa định mở miệng gào rống.

"Nhưng___ loại khinh công đạp lên mà bay này khắp giang hồ chỉ có Thần trộm.."

"Đệ nói cái gì?"

Trần Nguyên không nghe rõ người kia lầm bầm cái gì, chỉ vừa thắt dây vừa hỏi lại. Lã Văn Tiêu lắc đầu, sau đó liền có điều yên lặng lâm vào trầm tư.

Lã Văn Tiêu quyết định sau này sẽ đi hỏi muội tử nàng.

Trần A Nam một đường bay ra cổng, sau đó nhìn thấy bóng dáng màu đen như tùng kia vẫn đứng đó, hai tay chắp sau lưng, thế nhưng dường như biết nàng quay về, liền hướng về nàng, xinh đẹp khẽ cười.

Chân A Nam mém chút nữa liền trượt xuống té thẳng rồi, nàng thầm oán, quả nhiên họa thủy hại nước.

Trần A Nam hạ chân cách hắn không xa, ôm đứa nhỏ có chút ngượng ngùng, không biết làm sao mở miệng nói ra chuyện mật thất, nghĩ tới phải nhờ vả hắn, kì dị hai má nàng trở nên đỏ bừng.

"Đi liền quay về có thêm đứa nhỏ, tiểu yến tước nàng quả nhiên có thể kinh hãi nhân tâm."

Trần A Nam khóe môi co giật, nghe âm thanh hắn, vì sao kì lạ lại khiến người ta dễ hiểu lầm? Nhìn vào người khác còn muốn chửi nàng cho hắn____ cho hắn đội cái kia__

Trần A Nam trừng hai mắt nhìn ý trêu chọc dưới đáy mắt hắn, tức giận kêu.

"Đại nhân ngài đừng loạn ngôn. Tiểu nữ quay về là muốn cùng ngài đi phá một thứ."

"Ồ."

Trần A Nam tức giận, nhìn hắn trước sau nhởn nhơ, chẳng phải hắn cần kiếm thứ gì ở Hầu phủ sao? Nàng đã ngầm gợi ý, hắn không phải nên sốt sắng mừng rỡ đi theo sao? 

"Ngài__"

"Đưa ta đứa nhỏ, nàng ôm hắn suốt hội không mệt sao?"

Cắt ngang lời nàng, sau đó còn đột ngột ôm tới đứa nhỏ a Chiêu, hành động dứt khoát như mây bay, không đợi nàng giành lại, chỉ thấy hắn ôn tồn đưa cho vị đại ca toàn thân màu đen, trước đây còn kề gươm vào cổ nàng ôm lấy tiểu hài tử, Trần A Nam trợn mắt, tức giận thốt.

"Ta không mệt, trả ta a Chiêu."

"Nàng không mệt, nhưng ta thấy phiền."

Sau đó hướng nàng dung nhan xinh đẹp nghiêm túc, lại có ba phần ý vị vô lại, chưa đợi A Nam thốt lên điều gì liền móng sói chụp móng cừu, thản nhiên nói.

"Đi thôi, đi phá đồ theo ý nàng."

Dứt lời liền kéo A Nam bay đi, Trần A Nam hai mắt trợn to, cảm thấy cứng họng với tên vô sỉ mặt hoa như hắn.

Theo ý nàng? Còn không phải hắn cũng muốn sao?

Vô lại nam nhân!

Mễ Bối.
Bình Luận (0)
Comment