Trần A Nam tự nhận bản thân ngoài việc may mắn trùng sinh gặp lại người thân thì từ kiếp trước đến nay nàng chính là thuộc diện người xui xẻo.
Phải nói là cực kì xui xẻo.
Trần A Nam thầm nghĩ kiếp trước tuy có oán có hận nhưng kiếp này nếu có thể
cùng cả nhà bình an trải qua một đời vô ưu vô lo thì nàng cũng không cần quan tâm đến vấn đề trả thù.
Nhưng là ông trời quả nhiên xem nàng là con ghẻ, rất ghét nàng.
Trần A Nam tâm tình trùng xuống như đáy vực, dung nhan có phần trắng bệch, âm u nhìn cảnh tượng trước mắt.
Chỉ thấy Trần Bắc phụ thân nàng thân cao bảy thước, lưng gấu khỏe mạnh, một tay cản lại xe bò bị lật, gồng mình đem người dưới xe kéo ra.
Người dưới xe bò được phụ thân nàng kéo ra chỉ là một tiểu hài tử nhỏ nhắn,
phục trang trên dưới lụa là mắc tiền, vốn là nàng không cần vì vậy mà
mất tâm tình chỉ là khi nhìn tới dung nhan nhỏ nhắn của tiểu hài tử đấy, A Nam liền cảm thấy như tên trộm bị bắt, hốt hoảng đến run người.
Dật Biểu Cát, tiểu đệ của Dật Lam Phong, con trai nhỏ nhất của Dật phủ hiện nay.
Ấn tượng về nhân vật này ở nàng chính là hắn kiếp trước thuộc dạng bại gia chi tử, cuộc sống thú vui chỉ loanh quanh bên lầu xanh, còn chạy theo
bạn bè nghiện ngập thuốc phiện, A Nam vốn không cần để ý đến hắn nhưng
nàng không quên được tên này kiếp trước như thế nào sở khanh bại hoại.
Hai ba lần đều tìm cách giở trò với nha hoàn trong phủ, ngay cả thị thiếp của đại ca mình cũng không bỏ qua.
Đương nhiên nàng cũng nằm trong diện bị hắn để ý.
Trần A Nam nhớ đến kiếp mém chút nữa là bị Dật Biểu Cát nhúng chàm liền hận đến nghiến răng.
Nay nhìn dung nhan đằng kia tuy là đứa nhỏ non nớt, nhưng bộ dạng như đúc
Dật Biểu Cát khi lớn thu nhỏ, nàng không thể không nhận ra hắn.
Tuy hắn bại hoại nhưng không thể phủ nhận Dật Biểu Cát là tên họa thủy gây
họa, cho nên nàng mới có thể ghi nhớ dung nhan của hắn.
Trần A Nam tự mắng quả nhiên là họa, xui xẻo đến cùng cực.
”A Na!”
Trong lúc nàng suy nghĩ miên man thì Trần Bắc đứng đằng xa liền quay lại tìm kiếm bóng dáng của con gái.
Khi thấy dung nhan nàng yêu kiều trắng bệch như sứ, tâm Trần Bắc khẽ run lên, cho nên liền mở miệng lớn gọi nàng.
Trần A Nam nghe âm thanh của phụ thân, nhìn tới ánh nhìn lo âu của cha, nàng thầm nghĩ bản thân suy nghĩ quá nhiều, lại không muốn phụ thân lo lắng
cho nên liền khẽ run rẩy cười một cái.
Trần Bắc một tay dắt Dật Biểu Cát được kéo ra khỏi xe bò, chạy vội tới bên nàng.
Trần A Nam vốn tính lấy lại tinh thần để cha nàng không lo lắng nhưng lần
này đích thực là nàng bị hoảng sợ đến trắng bệch mặt mày.
Bởi vết máu trên tay phụ thân như con dao đâm đến đau thắt tim gan nàng.
Ám ảnh mất người thân kiếp trước như khí lạnh sộc tới lấn át khắp cơ thể nhỏ bé của nàng.
”A! Cha cha!”
Trần A Nam dung nhan ngập trong nước, đôi con ngươi to tròn tràn ra những
giọt lệ như viên trân châu trắng, hai tay nhỏ nàng gấp rút che đi vết
thương tràn máu đỏ trên tay cha, chỉ suy nghĩ phải chặn lại, không thể
để máu đổ ra ngoài.
Nàng lo lắng, hoảng loạng, khóc như mưa rút,
khiến người khác nhìn tâm cũng hoảng, lòng cũng đau, hận không thể đưa
tay ngăn lệ nàng, thay nàng gánh hết những đau khổ.
Sau đó Trần A Nam như thế nào được Trần Bắc dỗ nín khóc nàng cũng không rõ, chỉ biết
khi nước mắt khô, tâm cũng dần lắng xuống, tâm trí quay về thì nàng đã
thấy bản thân như tượng đứng ngẩn trước một phòng khám của đại phu.
Trần A Nam nhìn cảnh cửa đóng im lìm trước mắt, nàng biết khi khám bệnh nhất định phải đóng kín cửa, ngay cả người ra vào cũng hạn chế, nàng không
biết là vì cái gì nhưng thầm biết phụ thân sẽ không sao nên chỉ có thể
đứng yên bên ngoài, tự nhủ bản thân rồi chờ đợi.
Chợt nàng cảm thấy bên thân hông váy bị kéo, Trần A Nam khẽ nghiêng đầu nhìn, vừa nhìn mặt liền đen.
Chỉ thấy Dật Biểu Cát bộ dạng nhỏ nhắn, có lẽ vì hắn được nuôi trong phủ,
ăn ngon mặc sướng, còn nàng thì là con nhà nông nên hắn thấp hơn nàng cả một cái đầu, bộ quần áo lụa trên người cũng nhiễm bẩn, chật vật lôi
thôi, duy chỉ có dung nhan xinh đẹp của hắn thì không bị gì, thậm chí
hắn còn rất ngoan ngoãn đứng đó, tay nhỏ như đỉa bám lấy váy nàng không
buông.
Trần A Nam mặt đen như đáy nồi, đại não như hiện lên bộ
dạng họa thủy của hắn đêm trăng ấy âm trầm nhìn nàng, dồn nàng vào một
góc tường, gương mặt hắn khuất trong bóng tối khiến nàng không đoán được hắn suy nghĩ, chỉ nghe thấy âm thanh hắn gọi A Nam rồi A Nam.
Cổ họng dấy lên cảm giác ghét bỏ, kinh tởm.
Trần A Nam theo quán tính hất người bên cạnh ra.
Dật Biểu Cát theo cái hất của nàng, chân lảo đảo khụy té nhào qua một bên,
âm thanh té bình bịch, bụi mịt mù đánh thức tâm trí của Trần A Nam.
Trần A Nam khẽ chau mày một cái, cảm thấy bản thân có lẽ vừa gây họa, theo hướng bên cạnh nhìn qua.
Chỉ thấy Dật Biểu Cát dung nhan ngơ ngác ngồi chỗ đó, áo quần bám đầy bụi
đất, bùn cũng văng lên cả da mặt trắng ngần, tay nhỏ rớm máu nhỏ, đặc
biệt đôi con ngươi khó hiểu, trong vắt nhìn chằm chằm Trần A Nam, khiến
tâm nàng run lên.
Lúc này A Nam mới nhớ ra rằng, hắn bất quá bây giờ cũng chỉ là một đứa nhỏ.
Nào phải Dật Biểu Cát bại gia chỉ tử, làm mọi chuyện trái luân thường kia?
Mà nàng khó chịu như vậy, với một đứa trẻ chưa hiểu chuyện, là để làm gì?
Giải tỏa nỗi ấm ức?
Đánh hắn kiếp trước suy nghĩ bẩn thỉu?
Là vì cái gì?
Trần A Nam khẽ thở hắt một cái, tay nhỏ sờ ngực, cảm thấy lòng ngực trống rãi, sau đó nàng nhìn Dật Biểu Cát ngồi dưới đất.
Chỉ thấy hắn cúi gầm mặt, đôi môi đỏ mím chặt, tay cũng run bần bật, nhưng là không kêu ra một câu.
”Tay.”
Dật Biểu Cát nhìn đôi tay nhỏ trắng ngần trước mắt, chỉ thấy hắn ngơ ngác
ngẩng người nhìn Trần A Nam. Khóe mắt cũng không giấu được tia óng ánh,
sự tủi hờn còn đọng lại dưới đáy mắt nhưng là được thay thế bởi sự kinh
ngạc.
Trần A Nam càng thở dài.
Quả nhiên là nàng vô tâm, lại hồ đồ đi tổn thương một đứa nhỏ.
Nàng không nghĩ chấp nhặt một đứa trẻ, quả thật hắn kiếp trước khó dung nhưng ai có thể biết được kiếp này hắn thay đổi?
Cho nên Trần A Nam sau khi suy nghĩ thấu đáo, nhìn Dật Biểu Cát vẫn ngơ
ngác ngồi lì dưới đất, nàng không khỏi nhăn mày, đưa hai tay xốc nách
hắn lên. Sau đó còn cẩn thận phủi đất phủi cát trên quần áo hắn xuống,
vừa hất vừa nói.
”Ban nãy không cố ý hất đệ, đệ có đau thì nói nhé, ta dẫn vào đại phu xem.”
Dật Biểu Cát nghe nàng nhu nhu ân cần, hai mắt liền ửng đỏ, chìa hai bàn
tay trắng trắng mập mập dính chút ít vết thương ra cho nàng xem.
Trần A Nam lúc này mới để ý tới lòng bàn tay múp thịt của hắn, không khỏi chặt lưỡi vài tiếng. Quả nhiên là con nhà quan.
Sau đó nàng kéo Dật Biểu Cát ra đằng sau nhà đại phu, Trần A Nam nhìn ngó
xung quanh, khi không thấy ai ngoài hai người bọn họ, liền nhanh nhẹn
cầm gáo nước, múc nước giếng rửa vết thương sạch sẽ cho Dật Biểu Cát.
”Tỷ tỷ, đau..”
Trần A Nam nhìn hắn dung nhan xinh đẹp, họa thủy rõ nét, ấm ức ngoan ngoãn
liền muốn thở dài ngao ngán. Có ai ngờ đứa trẻ như hoa thế này sau này
biến thành bại gia chi tử, đệ nhất phá phách của cả một quan huyện chứ?
Cho nên mới bảo không thể nhìn người qua bộ dạng.
Rửa sạch sẽ, Trần A Nam để mặc cho Dật Biểu Cát nắm váy áo nàng, hệt như cái đuôi đi theo nàng ở đằng sau.
Nàng tự huyễn, xem như là tiểu tiểu đệ đệ hàng xóm bám vậy.
Tới lúc Trần A Nam đi ra ngoài liền thấy phụ thân tay băng bó như bánh tét đứng đợi nàng cách đó không xa.
Hai bước biến thành bốn bước.
Trần A Nam rất nhanh tới trước mặt phụ thân, non nớt kêu lên.
”Đại phu bảo thế nào ạ? Tay cha không sao chứ?”
Trần Bắc xoa đầu con gái, vẻ mặt ôn hòa vừa gật vừa nói.
”Đại phu bảo chỉ cần không để chạm nước, qua mấy ngày sau mọc vẩy, tay cha liền khỏi.”
Trần A Nam nghe vậy liền gật gù, không sao là tốt không sao là tốt.
Trần Bắc lén nhìn tiểu nữ nhi suy nghĩ, thấy nàng không hoảng loạn khóc lóc
nữa lúc này tâm tình mới khẽ buông lỏng ra một chút. Sau đó hắn liền để ý tới đứa nhỏ sau lưng A Nam, Trần Bắc dung nhan ôn hòa, thân thiện ngồi
khụy xuống, xoa đầu Dật Biểu Cát mà nói.
”Cháu không sao chứ?”
Dật Biểu Cát im lặng gật đầu, tay nhỏ vẫn nắm lấy bên hông váy của Trần A
Nam, Trần Bắc xem như không thấy hắn quấn con gái, tiếp tục ôn hòa hỏi.
”Vậy có thể nói ta biết cha mẹ cháu ở đâu không? Ta đưa cháu về. Bây giờ ắt hẳn cả nhà đang lo lắng vì cháu đấy.”
Trần A Nam nghe phụ thân, thân người khẽ run. Phủ quan huyện cách đây cũng
tới mấy thôn, cha chẳng lẽ muốn nhọc công đưa Dật Biểu Cát về tận phủ
nhà hay sao?
Nàng không đồng ý.
Trong lúc Trần A Nam dự
định phản đối thì đột ngột từ phía sau lưng nàng vang lên âm thanh khiến A Nam sống lưng đều lạnh, tinh thần như rơi xuống vực sâu ba ngàn
trượng.
Chỉ biết nàng nghe thấy âm thanh vang lên bảo.
”Biểu Cát!”
Dung nhan Trần A Nam trắng bệch.
Quả nhiên vẫn không thể trốn tránh.