Vương Phi A Nam

Chương 9

Trần A Nam thấy hắn yên lặng, tuy ngoài mặt nàng ung dung chờ hắn trả lời nhưng là bên trong chính là hối hận muốn cắn đứt lưỡi rồi.

Quá hồ đồ!

Hắn là người nơi khác tới thì đã làm sao? Cũng không can hệ với nàng. Mà nếu như hắn không phải tới đây vì việc tốt gì, kẻo như hắn thuộc vùng xấu xa đen tối của thiên hạ giống như trong mấy cuốn tiểu thuyết của A Nhị, A Sách, việc người chết khi quá nhiều chuyện là chuyện thường...

Trần A Nam hối hận, Trần A Nam muốn khóc...

Trong lúc Trần A Nam dự định đập đầu giả bộ bất tỉnh thì đột nhiên người bên cạnh lại mở miệng nói chuyện, thiếu chút nữa dọa Trần A Nam giật mình đánh người.

”Đúng ý muội. Ta chỉ là đi ngang qua đây.”

Trần A Nam nghe hắn nói, liền gật đầu như giã tỏi, được, là khách đi ngang, khách đi ngang..

”Cũng bởi có nguyên nhân nên mới phải đi ngang qua.”

Trần A Nam:...

”Muội biết đỉnh Thiên Lập chứ? Ta muốn tới đó, nhưng không ngờ tiết trời lại xấu như vậy.”

Trần A Nam...

”Vốn ban đầu là chúng ta có rất nhiều người, nhưng xem như bị lạc hết chỉ còn lại bốn..”

Trần A Nam: Vị đại ca này, huynh có phải nói hơi nhiều không...

”Muội có muốn biết sao ta lại tới Thiên Lập không?”

Trần A Nam: Không muốn!

Trần A Nam hoảng sắp khóc, nàng chính là không cần biết bọn họ đi đâu, làm gì, nhỡ như nhiều chuyện bị giết diệt khẩu, nàng phải làm sao đây? Nhìn ba người sau lưng vị mỹ nam tử này, kẻ nào không thân cao bảy thước, mạnh khỏe hung tàn? Nhưng là, nàng cũng đâu bảo hắn kể chuyện cho nàng nghe a?

Thiên Lập cái khỉ gì? Cái đỉnh núi vừa cao vừa nguy hiểm đó, nàng để ý làm gì?

Kiếp trước nghe đâu còn có rất nhiều mạng người thiệt khi đi Thiên Lập đấy, nhưng là lúc đó nàng còn nhỏ, cũng cỡ khoảng như bây giờ thì nào để ý, chỉ biết lúc đó khắp cả nước tang thương, cũng chả rõ nguyên nhân.

Trần A Nam lúc này nhìn người trước mắt còn muốn tâm sự, nàng hốt hoảng nhào tới che miệng hắn, trợn mắt khẽ rít.

”Không cần! Đừng kể!”

Đêm tối che khuất dung nhan của hắn nên nàng không rõ hắn nghĩ gì, nhưng sau khi tỉnh táo, thấy bản thân luống cuống, Trần A Nam nhìn tay nhỏ mình còn để trên mặt người ta, người ta ít nhiều cũng là đại nam nhân, Trần A Nam nghe thấy tiếng pháo nổ bùm bụp trong đầu, tay nóng mặt nóng, đỏ như trái táo, nàng nhanh chóng rút tay về.

”Xin lỗi...”

Trần A Nam sầu, hình tượng khuê nữ...

”Không sao, là do ta, không nghĩ muội không muốn nghe.”

Dung nhan hắn hiện khỏi đêm tối, đôi lông mày anh tuấn khẽ nhíu, vẻ bất lực hằn trên mi tâm, khóe môi khẽ nhếch cao nhưng lại khiến người khác thấy kì lạ tổn thương hắn..

”Ách.. không phải..”

”Thế muội muốn nghe à?”

”Không phải.”

Trần A Nam cảm thấy rối tung rối mù.

Ban đầu còn xa lạ ngượng ngịu mà bắt chuyện với hắn, nhưng bây giờ nàng hận không thể cong mông bỏ chạy, bởi nàng cảm thấy nói chuyện với hắn, rất giống nàng đang bị người khác đùa giỡn..

Không vui tí nào..

Trần A Nam nhìn dung nhan đẹp đẽ trước mắt, do hắn quay lưng với cửa miếu, nên lúc chìm trong bóng tối lúc lại xuất hiện, nên nàng không thấy rõ cùng đoán được hắn nghĩ gì, nhưng xét theo kinh nghiệm ít ỏi vừa rồi, hắn nhất định sẽ muốn kể chuyện cho nàng nghe, nàng lại không hề chấp nhận, cho nên khi Trần A Nam nhìn ra bên ngoài miếu, thấy mưa đều tạnh, trời cũng sáng lên, tim nàng thịch một cái, đại não sáng trưng như ánh mặt trời.

”Mưa tạnh rồi! Huynh không phải có chuyện sao? Thiên Lập cũng không gần, nên nhanh nhanh đi trước khi lại mưa a!”

Tiểu Phan An dung nhan dở khóc dở cười nhìn Trần A Nam trưng ra bộ dạng sốt sắn, suy nghĩ chu đáo cho người khác, còn làm bộ làm tịch đá đá thuộc hạ của hắn, chỉ ra bên ngoài trời quang mây đãng. Bộ dạng hoàn toàn cung kính đưa tiễn ôn thần, hại tiểu Phan An ruột cũng muốn soắn vì nhịn cười.

Sau đó mới có cảnh tượng Trần A Nam cùng Trần Bắc mới tỉnh ngủ đưa tiễn những vị khách lạ mới gặp ít ỏi, khách sáo chúc người người đi đường gặp lành.

Trần A Nam nhìn phụ thân giúp bọn họ, sau đó mới lén lút đánh giá thêm vài lần tiểu Phan An ngồi trên ngựa đen, nhìn một cái lại muốn nhìn một cái nữa, khí chất cao quý, dung nhan quá anh tuấn, khiến A Nam cảm tưởng như nàng vừa đi lạc chốn tiên giới.

Nhưng đột nhiên trong đại não nàng nhớ tới hai từ Thiên Lập, sau đó không hiểu nguyên do vì đâu, nàng tay nhỏ níu lấy ống quần của tiểu Phan An, mặt nhỏ ngẩng lên nhìn hắn, thấy hắn dung nhan ôn hòa, hai mắt cong cong như cười như không nhìn nàng, A Nam liền buột miệng.

”Đừng đi.”

Âm thanh của A Nam chính thức khiến bầu không khí rơi vào trong yên lặng đến kì dị.

Thậm chí ngay cả tiếng cóc nhái xung quanh vang lên cũng muốn rõ ràng, thái dương Trần A Nam lặng lẽ rơi mồ hôi.

Sau đó chỉ thấy nàng mặt mũi đỏ bừng, tay nhỏ thả ống quần của tiểu Phan An ra, ấp úng xấu hổ bảo.

”Ý ta là tiết trời dạo này xấu, Thiên Lập lại rất cao, nếu được hãy dời ngày leo núi sang mấy tuần...”

Trần Bắc bên cạnh khẽ gật đầu, hóa ra là con gái nghĩ cho người ta khó khăn, cho nên hắn cũng thêm hai ba câu khuyên nhủ, dù gì leo núi ngày mưa thật sự rất nguy hiểm. Dân nông bọn họ chất phác, cũng không thể làm ngơ với người khác được.

Trần A Nam thấy mọi người bình thường, không để ý nàng kì lạ ban nãy nữa liền khẽ thở hắt một cái, tay nhỏ vỗ ngực, thầm trách bản thân luống cuống, ai đời một cô nương lại đi níu ống quần nam tử người ta bảo ở lại đâu?

Thật không khuê nữ!

Duy chỉ có tiểu Phan An tuấn lãng cưỡi ngựa, dung nhan vốn lạnh lùng nay kì dị mơn mởn gió xuân, tùy tùng ba người họ gấu nhìn trân trối, sau đó hai tay dụi mắt, nhìn lại thấy hắn vẫn mặt trắng lạnh nhạt, không uy cũng nghiêm, nghĩ bản thân nghĩ nhiều nên liền quăng cảnh tưởng vừa thấy lúc nãy ra sau đầu ba vạn trượng.

Sau đó bọn họ khởi hành, Trần A Nam hận không thể nhảy cẫng lên hoan hô, một là mừng họ rời đi, hai là mừng nàng cũng có thể về nhà rồi.

”A Nam.”

Trần A Nam theo tiếng gọi nhìn qua, lộ ra dung nhan không che giấu được sự hưng phấn, đôi má hồng đào, mắt to ngập nước, trông rất thủy linh cùng đáng yêu.

Sau đó chỉ thấy nàng có vẻ luống cuống, bộ dạng ngơ ngác ngoáy đầu nhìn đoàn bốn người cách đó không xa, gió trời thổi tới, lay động tà áo của nàng cũng lay động tà áo của hắn. Vạt áo hắn vốn màu trắng nhưng nhiễm bùn đất, kì lạ lại không khiến hắn trông lôi thôi như bao kẻ khác, mà như một đóa sen cao ngạo chớm nở giữa biển đất tanh hôi, đem trong mình hơi thở cao quý đến nỗi người ta chỉ muốn phục tùng.

Gió mạnh thổi bay mái tóc đen nhánh của A Nam, che đi tầm nhìn của nàng, chỉ có thể từ khe hở chút xíu của sợi tóc nhìn tới bóng hắn ngồi trên yên ngựa, sau đó nàng dường như mơ hồ nhìn thấy hắn nói chuyện, là nói cho nàng hay cho ai, nàng không rõ.

Nàng nhìn thấy đôi môi của hắn khẽ cử động.

Ngôn?

Là cái gì Ngôn?

Trần A Nam gạt bỏ mái tóc, nhưng khi nàng nhìn rõ lại chỉ thấy bóng lưng cao cao tại tại của hắn.

Trần A Nam cảm thấy thật choáng váng.

Chợt tay nàng bị kéo đi, A Nam bừng tỉnh.

”Sao thế?”

Nàng nhìn phụ thân lo lắng, sau đó liền quăng suy nghĩ ban nãy đi xa, dung nhan hồng hồng đáng yêu khẽ cười, khanh khách cười với phụ thân, lanh lảnh bảo.

”Không có gì ạ, đi thôi cha, nương ắt hẳn ở nhà đang rất lo.”

Trần Bắc xoa đầu nàng, cưng chiều dắt tay con gái nhỏ đượm bước, vừa cùng nàng nói đùa, tiếng cười như chuông đồng của A Nam vang vảng khắp nơi, rộn ràng như ánh nắng vừa lên.

”Chủ tử, sao vậy ạ?”

Hoắc Phẩm Ngôn đương mắt dõi theo bóng dáng nhỏ bé ngày một đi xa kia, cho đến khi chỉ còn là một dấu chấm nhỏ phương xa, xung quanh cũng không vang vang tiếng cười khanh khách như chuông đồng của nàng, hắn khẽ hạ mắt, tay cầm dây cương khẽ kéo, dung nhan một mảng lạnh lùng bức người, cưỡi ngựa rời đi. Duy chỉ có nơi khóe môi là nhịn không được dịu dàng cong.

Nha đầu, sau này lại tái ngộ.
Bình Luận (0)
Comment