Sau năm lần bảy lượt Lăng Ngọc Châu bỏ trốn không thành công bị Nam Cung
Thần tóm lại, còn trói tay chân đen đủi hơn là bị mất phép thuật. Lăng Ngọc Châu ba tháng nay không được hít thở không khí ngoài rồi nàng đã
sắp mốc meo hết rồi.
Tin Chiến Thần Vương gia và Ngọc Châu Công Chúa sắp về nước ai cũng náo nức.
“Nghe nói Ngọc Châu Công Chúa là kim chi kiều diệp ở nước Thiên Long Quốc mà
nhan sắc khuynhquốc khuynh thanh nha” Một người uống trà ở tửu lầu rồi nói
“ Hình như hôm nay Chiến Thần Vương gia và Ngọc Châu Công Chúa về nước” Người ngồi cạnh liền trả lời nhấc một ngụm trà.
“Mau nhìn kìa xe ngựa của Chiến Thần Vương gia kìa” Một người đứng ở ngoài cửa quán trà hô.
Xe ngựa của Nam Cung Thần đi qua người dân ai ai cũng chạy ùa ra xem
dung nhan của Ngọc Châu công chúa có thật là khuynh quốc khuynh thành
hay không, nhưng không ai xem được dung nhan vì rèm cửa bị tre khuất nên không ai nhìn thấy gì, ai cũng tò mò, ai cũng suy đoán lung tung
“Chiến Thần Vương gia, giống trong truyện truyền thuyết kim ốc tàng
kiều đây” Một nam tử mặc áo xanh dương ngồi trên lầu ngó xuống rồi nói.
“Sao huynh lại nói vậy” Nam tử mặc áo bạch ngồi cạnh nhấc một ngụm trà rồi hỏi.
“Huynh xem rèm cửa kéo xuống tre hết có cột rèm gọn đâu, chắc chắn
Ngọc Châu Công Chúa nàydung nhan cùng trí tuệ như thế nào mới để cho
Chiến Thần Vương gia của chúng ta phải dấu không cho ai nhìn” Nam Tử mặc áo lam kia phân tích nghe rất rõ ràng hợp lý Nam Tử mặc áo bạch trong
lòng nghĩ cũng phải nhưng lại phản bát.
“Huynh nghĩ như vậy cũng đúng nhưng chưa hẳn là đúng” Nam Tử áo bạch phe phẩy cánh quạt rồi trả lời
“Sao huynh lại nói vậy” Nam Tử áo lam thắc mắc khó hiểu nhìn Nam Tử áo bạch liền hỏi
“Nương tử, nhà người ta có quyền không cho xem dung nhan, chẳng lẽ giờ huynh
đòi xem dung nhan nương tử người ta nhưng người ta không cho xem thì
huynh làm gì được họ” Nam Tử áo bạch liền lên tiếng giải thích, Nam Tử
áo lam nghe vậy suy nghĩ lại cũng đúng nha dù gì đó cũng là nương tử nhà người ta đâu phải là nương tử nhà mình mà đòi xem dung nhan.
.....................
Ngoài cửa xe ngựa tiếng Ảnh truyền vào: “Vương gia, vương phi đã tới vương phủ rồi”
“Nam Cung Thần ta không phải là nương tử của ngươi, nên hãy kêu người của
ngươi đừng gọi ta là vương phi nữa” Lăng Ngọc Châu lớn tiếng chỉ vào mặt Nam Cung Thần nói.
Nam Cung Thần không nói gì bước xuống
xe ngựa, Lăng Ngọc Châu bước xuống theo sau đang chuẩn bị cãi cho lý lẽ
để giải hết những buồn bực suốt ba tháng nay của nàng chịu bao nhiêu ấm
ức rồi
“A... A... Á”
Lăng Ngọc Châu bước phải vỏ
chuối bị trượt,nàng lần này đầu đập xuống đất u đầu rồi. Nhưng ai ngờ
lại rơi vào một cái ôm ấp áp, một lồng ngực rắn chắc.
“Nàng không sao chứ” Nam Cung Thần giọng nói đầy ôn nhu, Lăng Ngọc Châu đẩy
Nam Cung Thần ra, thì một bàn tay nắm chặt tay nàng kéo lại Nam Cung
Thần bế nàng vào vương phủ.
Trên đường đi Nam Cung Thần nói “Chúng ta ở Thiên Long Quốc chưa thành thân giờ chúng ta thành thân bù nhỉ”
“Cái gì? Ta không muốn thành thân với ngươi” Lăng Ngọc Châu ra trưởng đánh
về phía Nam Cung Thần nhưng dường nhưng nàng không còn sức lực thân thể
mềm nhũng.
“Nàng đừng có cố gắng làm gì vì ta hạ huyền nhuyễn trên người nàng rồi” Nam Cung Thần nói ôm Lăng Ngọc Châu về phía phòng.
“Vương gia” bốn nô tỳ đang chờ sẵn trong phòng chuẩn bị hầu hạ Lăng Ngọc Châu tắm rửa thay đồi rồi ra sảnh thành thân.
“Hầu hạ vương phi thật chú đáo vào” Nam Cung Thần lạnh lùng nói
“Dạ” Bốn nô tỳ sợ sệt khi ánh mắt Vương gia sắt bén nhìn bọn họ.
Sau một canh giờ, Lăng Ngọc Châu được dẫn ra lễ đường. Một bà mai lên tiếng: “Giờ lành đã đến bái đường”
“Nhất bái thiên địa” Lăng Ngọc Châu không chịu cúi đầu Nam Cung Thần ép ấn đầu Lăng Ngọc Châu xuống
“Nhị bái cao đường”
“Phu thê giao bái”
Sau ba lần,Lăng Ngọc Châu bị ép dập đầu thành thân cuối cùng cũng xong
“Đưa vào động phòng”