Vương Phi Bướng Bỉnh

Chương 9

Sau một canh giờ Hoàng Thượng thiên long quốc đợi mã không thấy nữ nhi mình đâu thì lắc đầu thở dài nói với Trần công công : “Haiz, Thôi yến tiệc tổ chức đi Châu Nhi không đến rồi”

Tần công công đang chuẩn bị nói thì tiếng truyền ở cửa ngoài điện truyền vào: “Ngọc Châu công chúa đến.... ...”

Mọi người nghe vậy đều nhìn ra cửa ngoài một nữ tử mặc bạch y ,tóc được cuốn và cố định sợi dây bạch y cùng màu với bộ y phục .khuân mặt khuynh quốc khuynh thành không ai sánh được hơi thở toát ra rất lạnh như tuyết liên ngàn năm không ai đọc được vào. Theo sau là bốn tỳ nữ ai cũng chim sâu cá lặn , nam nhân trong truyền nhìn phải chảy cả nước miến

“Nữ nhi, tham kiến gia gia và phụ hoàng” Lăng Ngọc Châu khuỵ gối xuống thỉnh an.

“Bình thân, về chỗ ngồi đi Châu Nhi” Hoàng thượng thiên long quốc vui mừng

“Hình như Thiên Long Quốc không dậy Ngọc Châu công chúa về Nữ huấn, phép tắc thì phải” giọng nói lạnh lùng không có một chút hơi ấm của Nam Cung Thần nói ra làm cho mọi người ở trong điện phải nín thở sống lưng lạnh

Lăng Ngọc Châu cười mỉa mai giọng nói như mùa thu “ha ha ha có vẻ chiến thần vương gia không biết nguyên tắc ở đây rồi ở nước Thiên Long Quốc này nam nữ bình đẳng ,nam nữ đều có thể ra chiến trường, cũng có thể làm quan, muốn vào cung cũng phải chọn lọc thi cử mới có thể làm thái giám , cung nữ ở Thiên Long Quốc này quy tắc khác với Đông Ly Quốc của các người “

“ Ngọc Châu công chúa cái ta muốn hỏi là lễ phép kính trên nhường dưới chứ không phải hỏi quy tắc triều chính” Nam Cung Thần liền giải thích chặt chẽ hơn

“Ngài muốn hỏi vì sao ta không quỳ hả” Lăng Ngọc Châu mỉn cười cầm ly rượu nhâm nhi hỏi

“Đúng vậy” Nam Cung Thần cười lạnh xem lần này ngươi còn giải thích kiểu gì ,không quỳ là một tội bất hiếu

“Chắc ngài cũng biết ai cũng muốn cho phụ hoàng và mẫu hậu của mình sống lâu trăm tuổi để báo hiếu công người đã dưỡng dục, nuôi lớn mình đúng không “ Lăng Ngọc Châu trong lòng cười thầm muốn làm ta bẽ mặt, mang tội là con bất hiếu sao ngươi đã quá coi thường Lăng Ngọc Châu này rồi một thiên tài thế kỷ 20 mà không đấu được một người cổ đại óc như qủa nho sao.

“Đúng vậy, làm con ai chả muốn người sinh ra mình sống lâu trăm tuổi” Nam Cung Thần cười lạnh Khá lắm Lăng Ngọc Châu không hổ danh là kim chi kiều diệp được mọi người ca tục

“Chắc ngài cũng biết lúc phụ thân hay người thân mình mất phải quỳ gối khóc đúng không , cho nên vì không phụ hoàng mất sớm nên ta khuỵ gối ,và có một điểm là ngài không biết nữa là qùy gối lạy phụ hoàng có thể làm giảm thọ người cho nên ta không muốn làm giảm thọ phụ hoàng và gia gia , chắc ngài cũng đồng ý với ý kiến ta chứ “ Lăng Ngọc Châu mỉn cười giải thích

“Ngọc Châu công chúa không hổ danh được người đời ca tục, bổn vương kính người một ly rượu” Nam Cung Thần nghiễn răng nghiễn lợi nói Lăng Ngọc Châu bổn vương đã coi thường ngươi rồi ,ngươi quá thông minh ta không diệt ngươi càng không được

“yến tiệc bắt đầu” Tần Công công hô lên làm mọi người như được thoát loạn khỏi không khí quái dị này.

Tiếng đàn sáo du dương mọi người hoà làn điệu những kỹ nữ xinh đẹp múa giống như đang ở nơi thần tiên chứ không phải ở Yến tiệc cung đình nữa . Sau một canh giờ điệu múa và tiếng nhạc du dương dần chậm lại và dừng ,tiếng vỗ tay làm mọi người bừng tỉnh thoát ra khỏi tiên cảnh đó

“Không ngờ, Thiên Long Quốc lắm thiên tài như vậy bản thái tử ta cũng phải mở rộng tầm mắt” Thái Tử lên tiếng khen ngợi

p/s: tác giả ta mất cảm hứng nên viết không được hay xin mọi người thứ lỗi lần sau sẽ mang hấp dẫn hơn
Bình Luận (0)
Comment