Vương Phi Của Bạo Vương

Chương 140

Thấy Chung Li đã đi xa, Ưu Vô Song không thèm quan tâm Vệ Toàn đứng cạnh bên, mà nàng chỉ đi từ từ lên bờ đê, đứng sát vai cùng Tiêu Tịch, nhìn về phía dòng sông đang chảy xiết.

Dòng sông này, chính xác hơn là nên gọi là sông lớn mới đúng, bởi vì bề rộng đạt khoảng sáu, bảy trượng, nước sông cuồn cuộn, lúc này đang chảy xiết xuống hạ lưu, cộng thêm nước sâu khó lòng đo được hoàn toàn có thể gọi là sông lớn*.

(chú thích: vì tiếng Trung có phân biệt sông nhỏ:河, sông lớn:江, tiếng Việt thì chỉ có từ ‘sông’/ ‘giang’ thôi, không phân biệt lớn nhỏ.)

Hơn nữa với góc độ trên bờ đê mà nhìn, thì mực nước căn bản bằng với mặt đất, nếu như không có bờ đê, e là nơi này sẽ bị nước nhấn chìm. Nhưng mà cho dù như vậy, nếu như nước dâng lên thì nơi này vẫn gặp nạn thủy.

Đây e rằng chính là nguyên nhân mà năm nào Lăng Phong huyện cũng gặp thiên tai, đầu mối tai họa e rằng chính là bùn đất càng tích lũy càng cao kia.

Nếu như thật sự muốn trị hết nạn thủy nơi này thì e là ngoài việc phân tán dòng chảy ra còn phải nạo vét hết một nửa bùn đất, nhưng mà những việc này cần rất nhiều nhân lực không phải là việc một sớm một chiều là xong.

Khi Ưu Vô Song bước lên, Tiêu Tịch một mực đứng trầm ngâm bỗng lên tiếng hỏi: “có phải đại nhân đã nhìn ra gì?”

Ưu Vô Song trước hết là khẽ giật mình, khi nàng đối diện với đôi mâu đen điềm tĩnh của Tiêu Tịch, trong lòng bất giác dịu lại, nói: “ con sông này sao mà nhiều bùn đất vậy?”

Ánh mắt Tiêu Tịch thoáng qua tia kinh ngạc, sau đó nói: “đầu nguồn con sông này vốn dĩ là núi tuyết ngàn năm, mấy năm trước bởi vì thân núi không chịu được lượng lớn tuyết cho nên xảy ra lở tuyết, nguồn nước chủ yếu của con sông này chính là núi tuyết đó, sau khi nùi tuyết lở, tuyết tan thành nước, hòa với bùn đất chảy từ thượng lưu xuống đây. Cho nên con sông này trở nên đầy bùn đất.”

Ưu Vô Song giờ mới hiểu ra, thì ra là như vậy, e là đây là nguyên nhân mấy năm nay gặp phải nạn thủy.

Ưu Vô Song nghĩ tới đây, trong lòng đã có tính toán, nếu như vì tuyết lở mới tạo thành nạn thủy vậy thì không có gì phiền phức, chỉ cần sai người xử lí nơi thân núi, sau đó phân tán dòng chảy, nạn thủy này sẽ coi như giải quyết xong. Không cần năm nào cũng tốn tiền xử lí bùn đất đáy sông, như vậy thì có thể nhẹ nhàng nhiều, tin rằng triều đình sẽ tương đối chấp nhận phương án này.

Nghĩ như thế, Ưu Vô Song đột nhiên cười nhẹ, nhìn Tiêu Tịch, nói: “lần này huynh đến Lăng Phong huyện cũng vì việc trị thủy nên tới đây sao? Trước kia huynh có phải từng tới qua đây? Nếu không sao huynh biết rõ thế?”

Tiêu Tịch chỉ mỉm cười, nhìn mặt sông, lạnh nhạt nói: “ta vốn dĩ lớn lên tại Lăng Phong huyện, những việc này ta biết thì có gì kì lạ chứ?”

Lần này thì đến lược Ưu Vô Song sửng sốt, làm sao nàng cũng không ngờ tới Lăng Phong huyện lại là quê nhà của Tiêu Tịch, khó trách y rõ nơi này như lòng bàn tay.

Chỉ là Lăng Phong huyện nơi sơn cùng thủy tận này, cư nhiên có một nhân vật tựa thần tiên như Tiêu Tịch, quả thực khiến người ta khó tin, cho nên Ưu Vô Song ngẩn người nhìn Tiêu Tịch, nói không ra lời.

Gió trên bờ đê rất lớn, thổi rối mái tóc của Ưu Vô Song, gương mặt nhỏ nhắn bởi vì gió lạnh mà đỏ ửng, cơ thể khẽ run rẩy.

Tiêu Tịch đột nhiên cải chiếc áo khoác của mình ra, nhẹ nhàng choàng cho Ưu Vô Song, dịu dàng nói: “được rồi, ở đây gió lớn, xuống dưới đi.”

Nhìn dung mạo dịu dàng sắp nhỏ ra nước của y, trong lòng Ưu Vô Song bất giác xúc động, nàng đưa tay nắm tay choàng áo khoác cho nàng của Tiêu Tịch, xúc động nói: “Tiêu Tịch, huynh sao lại đối xử với ta tốt như vậy?”

Biểu tình ôn nhu của Tiêu Tịch bỗng dưng hóa đá, nhưng mà y rất nhanh hồi phục biểu tình lạnh nhạt, điềm đạm rút tay lại, lạnh nhạt nói: “cô nương vì việc trị thủy của Lăng Phong huyện mà tới, ta không muốn nhìn thấy cô nương bị bệnh.”

Ưu Vô Song nghe thấy vậy, trong lòng nhất thời thất vọng, sự kì vọng vốn dĩ của nàng lúc này bị giọng điệu lạnh nhạt của Tiêu Tịch đả kích tới mức không lưu chút dấu vết, nàng miễn cưỡng nở một nụ cười khó coi, buồn bã nói: “vậy sao? Thì ra là vậy……..”

Dứt lời, Ưu Vô Song thất vọng quay người đi xuống bờ đê.

Đúng vậy, lòng nàng kì vọng gì chứ? Nàng là chính phi của Lãnh Như Tuyết, nàng còn có gì để kì vọng? Thân phận của nàng, với người hiểu lí như y thì sao lại làm việc ngu ngốc như thế?

Hôm đó nàng và y gặp nhau tại tửu lầu, có lẽ là vì ngày hôm nay.

Là bản thân nàng, là nàng quá ngốc, cứ tưởng rằng nàng và Lãnh Như Tuyết thanh bạch thì không phải là chính phi của Lãnh Như Tuyết, cứ tưởng rằng nàng vẫn có thể tự do thích người mình thích nhưng nàng đã sai lầm, nàng sao có thể quên chứ, đây căn bản không phải là thế kỉ 21, mà là thời cổ đại phong kiến?

Nơi này bất kể giữa nàng và Lãnh Như Tuyết có xảy ra chuyện gì không thì trong mắt mọi người, nàng đều là thê tử của Lãnh Như Tuyết, đều là một vương phi, là một nữ nhân đã thành gia lập thất, có ai lại tin rằng nàng thanh bạch chứ?

Cổ nhân chú trọng nhất là trinh tiết, cho dù một người tựa tiên nhân như Tiêu Tịch cũng không tránh khỏi.

Ưu Vô Song cảm thấy bản thân đang làm trò cười, Tiêu Tịch trước nay không có ý nghĩ gì với nàng, còn nàng đối với y lại nhất kiến chung tình, nhớ nhung không nguôi. Nàng còn vì sự ích kỉ của bản thân nà cố tình giấu đi thân phận đã gả cho người khác, thật nực cười, kì thực Tiêu Tịch cái gì cũng biết, từ khi bắt đầu lúc gặp nàng, y đã biết tất cả.

Chỉ có mình nàng cái gì cũng không biết, còn kì vọng y và nàng tương ngộ.
Bình Luận (0)
Comment