Vương Phi Của Bạo Vương

Chương 160

Ưu Vô Song lẳng lặng nghe Lãnh Như Phong nói, biểu tình trên mặt nàng không có gì biến đổi, nhưng nội tâm nàng lại không bình tĩnh như vẻ ngoài, một cảm giác không rõ không ngừng tràn ngập lòng nàng.

Nàng không ngờ rằng, Lãnh Như Tuyết từ nàng là vì không muốn liên lụy nàng, hắn khi ấy đi Lăng Phong huyện tìm nàng, chỉ vì muốn chạy trốn việc tuyển thân của Uyển Tử, nhưng nàng nói nàng thích người nam nhân khác trước mặt hắn!

Ưu Vô Song đột nhiên cảm thấy rất khó chịu, cũng rất hối hận, nếu như khi ấy, nàng không nói những lời như vậy, không nói rằng nàng thích Tiêu Tịch trước mặt hắn, vậy thì hắn sẽ không tức giận về kinh, hắn sẽ không xuất hiện trước mặt Uyển Tử, và cũng sẽ không có sự việc này.

Nàng đột nhiên nhớ tới hành động của Lãnh Như Tuyết đêm trước ngày nàng lấy được hưu thư, còn có biểu tình yếu đuối, tổn thương của hắn, nàng đột nhiên cảm thấy tim nàng đang run, một cảm giác đau nhói xuyên tim dần dần chiếm trọn lòng nàng.

Hắn bị nhốt trong lao, những gì hắn làm đều là vì nàng, đều là nàng hại cả, là nàng!

Một giọt nước mắt từ khóe mắt Ưu Vô Song tuôn rơi, nàng phải làm sao mới có thể cứu được hắn? Nàng phải làm sao mới có thể cứu hắn từ trong lao ra?

Nàng một mực không chịu thừa nhận, lòng nàng kì thực có hắn, chỉ là vì hắn từng thô bạo, từng làm tổn hại nàng cho nên nàng một mực không chấp nhận những thay đổi sau này của hắn, dù hắn vì cứu nàng mà thân mang trọng thương, nàng cũng không chấp nhận cái tốt của hắn.

Sau khi Tiêu Tịch xuất hiện, khí chất ưu nhã phiêu nhiên của Tiêu Tịch thu hút nàng, cho nên nàng luôn lợi dụng Tiêu Tịch để lờ đi việc nàng quan tâm hắn.

Nàng làm sai rồi sao? Nàng không biết. Nàng không biết. Bây giờ trong lòng nàng khó chịu lắm, khó chịu lắm, và cũng lo lắng lắm. Đặc biệt là khi biết được hắn cự tuyệt thành thân cùng Uyển Tử mà bị nhốt vào đại lao, lòng nàng cứ đau nhói.

Nhìn giọt nước mắt từ khóe mắt Ưu Vô Song, lòng Lãnh Như Phong càng thắt chặt lại, hắn cố nhịn đi xung động muốn lau nước mắt cho Ưu Vô Song: “Vô Song, bây giờ chỉ có nàng có thể cứu đệ ấy, chỉ cần nàng cầu xin phụ hoàng, Như Tuyết mới có cơ hội ra được. Nàng hiểu rồi chứ?”

Ưu Vô Song vẫn chìm đắng trong suy tư, bàng hoàng nhìn Lãnh Như Phong: “ta làm sao cứu hắn?”

Lãnh Như Phong đột nhiên đưa tay ra, đặt trên vai Ưu Vô Song, nhìn chằm chằm nàng nói: “Vô Song, nàng làm được, nàng quên cái truyền thuyết ấy rồi sao? Nàng quên ước định của nàng và phụ hoàng rồi sao? Nếu như nàng lợi dụng điểm này, nhất định có thể thuyết phục được phụ hoàng, vì cái truyền thuyết ấy, phụ hoàng nhất định sẽ tin nàng!”

Nghe thấy lời của Lãnh Như Phong, Ưu Vô Song khẽ sững sốt.

Đúng vậy, nàng sao lại quên việc này chứ? Lão hồ ly ấy không phải rất muốn có được bảo tàng trên tấm bản đồ ấy sao? Còn những số mật mã trên tấm bản đồ, trong thời cổ đại này, ước tính không có mấy người giải ra được.

Hơn nữa, nếu như lão hoàng đế hồ ly kia cho rằng nàng là người giải kiếp nạn của Tây Diệm, vậy thì ông ta nhất định sẽ tin lời nàng.

Cho dù không tin nàng, nhưng vì việc giải bí mật trên tấm bản đồ, vì có thể tìm được bảo tàng trong truyền thuyết, ông ta không thể không làm theo lời nàng.

Nghĩ tới đây, lòng Ưu Vô Song vui hẳn, nàng đứng nhanh từ ghế dậy, nói với Lãnh Như Phong: “mau, mau đưa ta vào cung!”

Lãnh Như Phong thấy Ưu Vô Song hiểu rõ, tảng đá lớn trong lòng bất giác được trút xuống, chỉ là sâu thẳm trong thâm tâm lại thất vọng.

Ưu Vô Song vội vàng giao phó Vân Nhi, sau đó cùng Lãnh Như Phong bước ra khỏi biệt viện, một chiếc xe ngựa hào hoa đã đợi sẵn ngồi cửa, Lãnh Như Phong đi trước, còn Ưu Vô Song đang định theo sau thì đột nhiên cơn chóng mặt ập tới, cơ thể nàng đứng không vững, suýt chút nữa là là xuống đất.

Hơn nữa, Lãnh Như Phong đi phía trước phát hiện sự bất thường của Ưu Vô Song, đi trở lại, nhìn Ưu Vô Song rồi nhìu mày, quan tâm hỏi: “Vô Song, sắc mặt nàng sao khó coi thế? Nàng sao vậy?”

Cơn chóng mặt đến đột ngột, cũng đi đột ngột, Ưu Vô Song không hề quan tâm, chỉ nhìn Lãnh Như Phong lắc đầu: “ta không sao, chúng ta mau đi thôi.”

Lãnh Như Phong nhìn Ưu Vô Song sắc mặt chỉ trắng bệch có chút, tưởng rằng nàng chỉ vì lo lắng cho Lãnh Như Tuyết, cho nên cũng không nói gì nhiều, gật đầu, sau đó dìu Ưu Vô Song cùng lên xe ngựa.

Rất nhanh, Ưu Vô Song và Lãnh Như Phong đến hoàng cung, còn hoàng đế sớm biết nàng sẽ đến, cho nên đã phái người đợi hầu, Ưu Vô Song mới đến đã bị một tiểu thái giám đưa đến ngự thư phòng.

Lãnh Như Phong không theo đến, có lẽ lão hoàng đế hồ ly này không muốn cho người khác biết bí mật của tàng bảo đồ, e là ngay cả con trai hắn Lãnh Như Phong cũng vậy.

Nhìn hoàng đế ngồi sau long án, Ưu Vô Song có chút không tình nguyện hành lễ: “dân nữ tham kiến hoàngthượng.”

Tuy chỉ là hành lễ, nhưng Ưu Vô Song chỉ cúi người, chứ không có ý quỳ xuống.

Còn hoàng đế cũng không để tâm, chỉ thấy ông ta mỉm cười, thần sắc cực kì gần gũi nói với Ưu Vô Song: “Vô Song, ngồi đi! Ở đây không có người ngoài, không cần đa lễ.”

Ưu Vô Song biết lão hồ ly này giảo hoạt vô cùng, thấy bộ dạng tựa như không có việc gì của ông ta, không nhịn được thầm kinh bỉ lão hoàng đế, nhốt con trai mình trong đại lao, nay còn có tâm trạng đi tìm bảo tàng, lão hồ ly không hổ danh là nhất quốc chi quân!
Bình Luận (0)
Comment