Vương Phi Của Bạo Vương

Chương 170

Sau khi dùng cơm tại nhà Lí đại thúc, Tiêu Tịch đưa Ưu Vô Song và Lãnh Như Tuyết tiếp tục lên núi.

Sắc trời, tối dần, phương trời phía tây đã không còn thấy bóng dáng của mặt trời, chỉ có thể thấy ánh hoànghôn vô cùng mĩ lệ, ánh sáng chói rọi lên đỉnh núi, cảnh sắc vô cùng mĩ lệ khiếng người khác không khỏi tán thưởng.

Nhưng mà, Ưu Vô Song đi trên đoạn đường núi gập ghềnh kia, lúc này không còn tâm trạng ngắm cảnh, nàng cuối cùng cảm nhận được vấn đề thể lực không đủ, đường núi không những vạn phần nguy hiểm mà còn vô cùng cheo leo, nàng cơ hồ nửa đi nửa bò theo sau lưng Tiêu Tịch.

Bởi vì, trên đường đi thỉnh thoảng xuất hiện những vực sâu khôn xiết, khiến nàng run lên, căn bản đứng không lên nổi, nếu như không phải Lãnh Như Tuyết dìu nàng, nàng chắc sớm đã trượt chân lăn xuống vực sâu.

Cho dù là vậy, nàng vẫn cảm thấy không tiêu.

Thời gian từng chút từng chút qua đi, sắc trời càng ngày càng tối, cuối cùng sau khi moặt trời soi rọi tia dư quang cuối cùng, mọi thứ bắt đầu chìm vào bóng đêm.

Theo hướng mặt trời lặn, Tiêu Tịch vẫn không dừng lại bước chân, tiếp tục đi về trước.

Ba người không ai nói gì, mọi thứ xung quanh cơ hồ như chìm vào trầm lặng cùng với mặt trời, ngoại trừ tiếng côn trùng thỉnh thoảng không biết từ đâu vang dậy thì là tiếng thở nặng nề của Ưu Vô Song.

Còn hai người nam nhân kia, tựa như không hề thở dù đã leo lâu như vậy, hô hấp của họ vẫn điềm tĩnh, nhỏ khó mà nghe thấy.

Ưu Vô Song cảm nhận được bước chân của mình ngày càng nặng nề, nàng cơ hồ đã nửa dựa hẳn vào người Lãnh Như Tuyết, nhưng cho dù thế, nàng vẫn cảm thấy mệt, cơn chóng mặt trong đầu lại bắt đầu xuất hiện, hơn nữa, càng ngày càng mãnh liệt.

Cùng với cơn chóng mặt ngày càng mãnh liệt kia, nàng cảm thấy ý thức mình ngày càng xa dần, cuối cùng, hô hấp nàng ngày càng khó khăn, màn đen xuất hiện trước mắt, không còn nhịn được nữa, xung quanh tối om, nàng ngất đi.

Trong giây phút trước khi ngất đi, nàng phảng phất nghe thấy tiếng gọi lo lắng của Lãnh Như Tuyết, nhưng mà nàng cảm thấy rất mệt, chỉ muốn ngủ, ngủ một giấc thật yên tĩnh.

Không biết qua bao lâu, Ưu Vô Song cảm nhận được một cơn lạnh ập đến, cơ thể nàng khẽ run lên, sau đó từ từ mở mắt, đập vào mắt là một bầu trời đen mông lung, nàng chưa hồi thần, bên tai đã nghe truyền lại âm thanh mệt mỏi mang theo sự vui mừng của Lãnh Như Tuyết: “nữ nhân, nàng tỉnh rồi à?”

Ưu Vô Song xoa xoa cái trán đau của mình, nhìn Lãnh Như Tuyết, đang định hỏi hắn có chuyện gì vậy thì đột nhiên phát hiện bản thân bị Lãnh Như Tuyết ôm vào lòng, còn cơ thể nàng và hắn đang áp sát vào nhau.

Sự phát hiện này khiến nàng giật thót tim, cả người trong phút chốc cũng thanh tỉnh lại, nàng giơ tay, nghĩ cũng không nghĩ quơ về phía Lãnh Như Tuyết, sau đó đẩy mạnh hắn ra, bò từ dưới đất dậy trừng mắt nhìn Lãnh Như Tuyết: “tên sắc lang!”

Lãnh Như Tuyết còn chưa kịp phản ứng gì đã bị Ưu Vô Song tát mạnh một bạt tay, âm thanh thanh thúy ấy trong núi rừng im tĩnh càng vang hơn.

Lãnh Như Tuyết sờ bên má nóng rát của mình, phẫn nộ nhìn Ưu Vô Song, tức giận nói: “nữ nhân đáng chết, nàng làm gì vậy hả?”

Ưu Vô Song căm giận liếc Lãnh Như Tuyết, tức giận nói: “ta hỏi ngươi làm gì mới đúng! Tên nam nhân đê tiện!”

Nhìn bộ dạng cả mặt không hài của Ưu Vô Song, Lãnh Như Tuyết cơ hồ tức đến muốn bóp chết nữ nhân này, hắn đen sì mặt, tức giận nói: “ta đê tiện? Nàng đối xử như vậy với ân nhân cứu mạng mình sao? Nếu không phải bổn vương, nàng sớm đã chết cóng rồi! hừ!”

Chết cóng? Nam nhân này có ý gì? Ưu Vô Song khẽ sửng sốt, bất giác liếc nhìn xung quanh, nàng phát hiện, họ ở một bãi cỏ bên cạnh vực sâu, cách đó không xa, có một đám lửa, Tiêu Tịch đang ngồ bên ấy, lẳng lặng nhìn nàng.

Ưu Vô Song đột nhiên nhớ lại, nàng bị ngất trên đường đi lên núi, không lẽ…..?

Nghị tới đây, mặt Ưu Vô Song bỗng nóng bừng, một cảm giác ngại ngùng từ thâm tâm dâng lên, nàng nhìn Lãnh Như Tuyết bị nàng tát một bạt tay, nhất thòi không biết nói gì.

Có lẽ nhìn ra sự ngại ngùng của Ưu Vô Song, Tiêu Tịch một mực trầm mặc từ khi Ưu Vô Song tỉnh lại bỗng nói: “Vô Song, nàng trúng kịch độc, lại bị hôn mê, núi này cực kì âm hàn, cho nên vì cứu nàng, thất vương gia mới phải làm vậy, nàng đừng để tâm.”

Nghe thấy lời của Tiêu Tịch, Ưu Vô Song càng ngại ngùng, nàng miễn cưỡng nở một nụ cười lấy lòng, nhìn Lãnh Như Tuyết, nhỏ tiếng nói: “xin lỗi….ta…..ta không phải cố ý…….”

Lãnh Như Tuyết xoa bên má vẫn nóng rát, lạnh lùng hừ một tiếng, quay đầu đi nơi khác, không thèm nhìn Ưu Vô Song.

Ưu Vô Song chỉ còn cách sờ sở mũi, ngồi xuống bên cạnh Tiêu Tịch, nhìn đống lửa đang cháy, nói: “Tiêu Tịch, chúng ta tới chưa?”

Tuy nhiên, Tiêu Tịch không trả lời Ưu Vô Song, mà chỉ lo lắng nhìn nàng, hỏi: “Vô Song, sao lại lại trúng phải kịch độc Vô Sắc Tán?”
Bình Luận (0)
Comment