Vương Phi Của Bạo Vương

Chương 190

Ngày tháng, cứ như nước trôi qua.

Căn cứ vào tấm họa đồ tìm được trong thạch thất, Ưu Vô Song đã tìm được bảo tàng bị chôn dưới đất.

Và vì Lãnh Như Tuyết cự tuyệt hôn ước và Tử Việt quốc có dã tâm phái người đi đoạt họa đồ tàng bảo nên Tây Diệm và Tử Việt quốc đã hoàn toàn trở mặt, thậm chí, Tử Việt quốc đã bắt đầu xuất binh với Tây Diệm.

Nhưng mà bởi vì quốc khố đã đầy, thiên tai khắp nơi đã được giải quyết, và bách tính sớm đã an định, cho nên, chiến sự này cũng không kinh hoang lắm.

Hoàng đế cũng hạ quyết tâm, cùng Tử Việt quốc đánh một trận thủ vệ.

Nhưng mà, những việc này đã không còn liên quan đến Ưu Vô Song, tìm được bảo tàng, nhiệm vụ của nàng đã hoàn thành, những việc chiến sự, vốn không phải là việc nữ tử yếu ớt như nàng có thể tham gia, cho nên nàng cũng lười quan tâm.

Nay phiền não của nàng chính là, việc của nàng và Lãnh Như Tuyết, nàng ở thất vương phủ đã hơn một tháng, trong nửa tháng hơn này, nàng không chỉ một lần đưa ra đề nghị với Lãnh Như Tuyết dọn khỏi thất vương phủ, nhưng mỗi lần Lãnh Như Tuyết đều lấy lí do lần trước nàng trúng độc, cự tuyệt nàng.

Hắn thậm chí phái người đến biệt viện, đón Vân Nhi trở lại đây, bất kể nàng có quậy phá thế nào có nói thế nào, hắn cũng không để nàng rời khỏi.

Còn Ưu Vô Song cũng từng thử qua dẫn Vân Nhi lén lén rời khỏi, nhưng Lãnh Như Tuyết lại phái Ngạo Phong theo chặt nàng, khiến nàng căn bản đi không thành!

Nhưng nay khiến nàng càng phiền não hơn là, những ngày này, nàng thường cảm thấy mệt mỏi, vả lại, nguyệt sự của nàng đã qua hơn mấy ngày không đến.

Đối với người tiếp nhận qua giáo dục sinh lí như Ưu Vô Song thì nàng tự khắc thầm đoán được việc này làm thế nào.

Chính là việc như vậy khiến nội tâm nàng càng bất an, nàng không ngờ, lần ấy cùng Lãnh Như Tuyết trong thạch thất, nàng cư nhiên lại mang thai, nàng mang thai đứa con của Lãnh Như Tuyết!

Đây thực sự này không phải là gì, nhưng việc khiến nàng buồn rầu là, nàng mang thai đứa con của Lãnh Như Tuyết, vậy thì sau này nàng và Lãnh Như Tuyết sẽ càng dính líu không dứt.

Không lẽ, nàng thật sự phải trở thành vương phi của hắn lần nữa, cùng nữ nhân khác cùng hầu hạ hắn sao?

Nàng không muốn như vậy, nếu như là thế, nàng thà không cần đứa con này!

Ưu Vô Song ngồi trên nhuyễn tháp, nhìn cảnh sắc bên ngoài mà thất thần.

Nàng vốn không bài trừ mang thai đứa con của Lãnh Như Tuyết, bởi vì nàng biết, bản thân yêu hắn, nhưng nàng không thể nào chấp nhận cuộc hôn nhân giữa nàng và hắn, thứ nàng cần là duy nhất, nhưng mà, thứ này, hắn không thể nào cho nàng!

Hắn là vương gia, tất cả mọi thứ của hắn, căn bản không phải bản thân hắn có thể làm chủ, nếu như lão hoàngđế hồ ly ấy nhất thời cao hứng, bất cứ lúc nào cũng có thể một lần nữa ban hôn cho hắn, hoặc là để hắn liên hôn cùng công chúa nước khác.

Cho nên, ngoại trừ số thị nhân bị Lãnh Như Tuyết đưa vào phủ và những a hoàn thân cận có quan hệ thân mật với Lãnh Như Tuyết ra, nàng còn phải mọi lúc chuẩn bị đối mặt với nữ nhân được hắn cưới vào vương phủ, những ngày tháng như vậy, nàng không muốn.

Bởi vì, nàng không muốn bản thân thường vì tướng công của mình ở cùng nữ nhân khác mà thương tâm, cũng không muốn trở thành một kị phụ bụng đầy oán hận đố kị! Càng không muốn hài tử nàng sau này trở thành một người có tâm kế.

Nghĩ tới đây, Ưu Vô Song bất giác khẽ thở dài, nàng phải làm sao đây? Nàng không muốn đứa con này, nhưng lại không nỡ xuống tay, vì dù sao đó cũng là con của nàng, là cốt nhục của nàng, nàng không nỡ nhẫn tâm, nhưng nếu như giữ đứa bé lại thì sau này, nhất định không thể giấu được Lãnh Như Tuyết, đến khi đó, nếu như nàng muốn rời khỏi hắn thì càng khó hơn.

Một trận bước chân nhẹ truyền đến, ngắt đi sự trầm tư của Ưu Vô Song, nàng còn chưa kịp phản ứng, đã rơi vào một vòng tay ấm áp, bên tai truyền lại tiếng nói quen thuộc của Lãnh Như Tuyết: “Song Nhi, nàng đang nghĩ gì vậy?”

Ưu Vô Song quay đầu lại, lẳng lặng nhìn người nam nhân tuấn mĩ trước mắt, qua một lúc sau, mới khẽ lắc đầu nói: “Lãnh Như Tuyết, sao ngươi lại đến đây? Bây giờ ngươi không phải nên ở trong cung sao?”

Lãnh Như Tuyết ôm nàng dậy, sau đó đặt nàng ngồi trên đùi mình, nói: “hôm nay trong triều không có việc gì, cho nên về đây với nàng, đúng rồi, ta đã xin ý chỉ phụ hoàng, hôn sự của chúng ta, không lâu sau có thể định rồi.”

Ưu Vô Song trầm mặc không nói gì, nàng cắn chặt môi, quay đầu đi nơi khác, không nhìn Lãnh Như Tuyết.

Còn Lãnh Như Tuyết cứ như biết được nàng đang nghĩ gì, nhẹ nhàng ôm lấy nàng, nói: “Song Nhi, ta biết nàng không nguyện ý ta có nữ nhân khác, ta đáp ứng nàng, những thị nhân đó, trước ngày đại hôn của chúng ta, ta sẽ đưa toàn bộ họ ra khỏi phủ, và sau khi thành thân với nàng, Lãnh Như Tuyết ta tuyệt đối không cưới người nữ nhân khác! Song Nhi, như vậy, nàng có nguyện ý trở thành vương phi của ta lần nữa không?”

Ưu Vô Song nghe thấy lời nói của Lãnh Như Tuyết, trong lòng nhất thời cảm động, nàng biết người nam nhân này thật sự yêu nàng, nhưng việc này không đơn giản như hắn nói! Nếu như đơn giản như vậy, nàng tuyệt đối không cự tuyệt trở thành thê tử của hắn!

Nghĩ tới đây, Ưu Vô Song thở dài, một lần nữa nhìn Lãnh Như Tuyết, nhẹ nhàng nói: “nếu như phụ hoàng ngươi muốn ngươi cưới thì sao? Nếu như phụ hoàng ngươi một lần nữa ban hôn cho ngươi? Lãnh Như Tuyết, ngươi là vương gia, cũng là thần tử, ngươi mãi mãi không thể kháng chỉ. Nếu như ngươi vì ta mà kháng chỉ, vậy thì ta sẽ mất đi ngươi, hoặc là cùng ngươi bị giam vào đại lao. Những việc này, ngươi có nghĩ qua chưa?”
Bình Luận (0)
Comment