Vương Phi Của Bạo Vương

Chương 197

Vô Trần điện.

Tẩm phòng tranh nhã sáng đầy ánh nến, màu vành nhạt chíu vào thân hình nhỏ bé co tròn trên ghế, và nhân nhi cuộn tròn trên ghế, đang thất thần nhìn bầu trời đen mực bên ngoài cửa sổ. Gương mặt nhỏ ấy, có vết tích của hai dòng lệ.

Nếu như có thể, nàng thà rằng tin rằng hắn thật sự yêu nàng, không hề lừa gạt nàng, nhưng, nàng từ miệng Vân Nhi biết được, hắn đã về phủ từ sớm, nhưng sao lại không dám đến gặp nàng?

Bây giờ trong lòng nàng đã không còn cách nghĩ nào khác nữa, nàng chỉ muốn nghe thấy chính miệng hắn nói với nàng sự thật, nàng muốn biết, vị trí của nàng trong lòng hắn, phải chăng cũng như Ưu Lạc Nhạn, cũng chỉ là thế thân cho người nữ nhân nào đó.

Đêm, đã hạ. Sau khi nàng để Vân Nhi đi nghỉ ngơi, trong tẩm phòng trở nên yên tĩnh đến đáng sợ, tẩm phòng đã yên tịnh như vậy bao lâu rồi nhỉ? Nàng không biết, nàng chỉ biết, lần này, sau khi nàng trở về thất vương phủ, nơi đây dường như ngày ngày đều có tiếng cười ôn nhu của hắn.

Nhưng nay, chỉ có sự tĩnh lặng và tịch mịch tựa nước ngưng đọng.

Khi Lãnh Như Tuyết nhẹ nhàng đẩy cửa tẩm pòng ra, hiện ra trong mắt chính là thân hình nhỏ bé, nhưng lại rất quật cường, co cuộn trên ghế, không biết tại sao, nhìn thấy nàng, hắn đột nhiên cảm thấy sợ hãi phải đối diện với nàng, sợ phải đối diện với ánh mắt tri vấn của nàng.

Tuy nhiên trong lúc hắn do dự không dứt, đôi mâu mờ ảo của Ưu Vô Song đả nhìn vào hắc mâu thoáng kinh hoang của hắn.

Hắn, cuối cùng vẫn đến rồi sao?

Ưu Vô Song cố nhướng nụ cười, nhìn dung mạo tuấn mĩ ấy, nhỏ nhẹ nói: “ngươi đến rồi?”

Âm thanh nàng lạnh nhạt, không có tri vấn như hắn tưởng, cũng không có phẫn nộ, càng không có hoạt bát như thường ngày. Thứ có bây giờ, chỉ là thoáng qua, dưới ánh lửa, nhìn nàng cứ như không có thật.

Nhìn khuôn mặt nhỏ ấy, nụ cười gượng gạo ấy, phảng phất như nàng mọi lúc đều có thể tan biết, tim hắn đột nhiên co thắt lại.

Hắn vô thức tiến về trước mấy bước, nhẹ nhàng ôm cơ thể nhỏ bé ấy vào lòng, khiến cho cơ thể nhỏ bé, mềm mại của nàng sát vào ngực mình.

Ưu Vô Song không hề vùng vẫy, mà chỉ dịu dàng vùi đầu vào vòng tay rộng lớn và ấm áp của hắn, tham luyến hít làn hương thuộc về hắn.

Nàng không lừa dối bản thân, nàng cũng không lừa dối được bản thân, ngửi thấy mùi hương quen thuộc cua3han81, nàng biết bản thân mình nhớ vòng tay ấm áp này biết bao.

Nàng chỉ lặng lặng sà vào lòng hắn, nàng không nói gì, nàng không muốn đánh tan đi sự tốt đẹp lúc này, nhưng, tim, lại cứ đang rỉ máu, đang đau đớn.

Nàng đang đợi, đợi hắn mở miệng, đợi hắn cho nàng một phương thuốc trị sự đau đớn trong tim, hoặc là một liều thuốc độc đoạn trường, tất cả, nằm trong hắn, nằm trong lời giải thích của hắn.

Hai người cứ ôm chặt lấy nhau như vậy, không ai nói gì.

Trong phòng, đầy ấm áp, nhưng, lại tràn ngập ưu thương không thể nào xóa đi.

Lòng Ưu Vô Song dần dần rơi vào vực thẳm, nàng chỉ cảm thấy bản thân phảng phất như bị ném vào băng động, toàn thân dần dần lạnh toát, hắn vẫn không muốn nói cho nàng biết sao? Hắn vẫn là lựa chọn lừa dối nàng sao?

Một giọt nước mắt, lặng lẽ lăn từ má nàng xuống, sau đó biến mất trong áo báo trắng tuyết của hắn.

Tim Lãnh Như Tuyết, đang đau, hai tay hắn ôm chặt nhân ni trong lòng, phảng phất như hễ buông tay, nàng sẽ biến mất.

Hắn không muốn lừa dối nàng, không muốn nhìn thấy bộ dạng thương tâm bất lực của nàng, hắn muốn nói với nàng, để nàng không suy nghĩ vẩn vơ, nhưng hắn không thể lừa dối bản thân, ba ngày trước khi nhìn thấy ‘nàng’, hắn đã biết, hắn đối với ‘nàng’ vẫn chưa hoàn toàn buông tay.

Hắn không biết nên nói với Ưu Vô Song thế nào về việc hắn và ‘nàng’, hắn sợ rằng khi nàng biết được sự tồn tại của ‘nàng’, sẽ không chịu hiểu cho hắn.

Chỉ là, hắn không biết rằng, sự trầm mặc của hắn, lại khiến tim Ưu Vô Song đau đớn từ sâu bên trong, nàng vốn quật cường, không cách nào tha thứ sự trầm mặc của hắn.

Qua một hồi lâu, Ưu Vô Song cuối cùng từ từ ngẩn đầu, nhìn vào tuấn nhan quen thuộc trước mắt, trầm mặc một lúc, nàng miễn cưỡng nở nụ cười còn khó coi hơn khóc: “gần đây có phải là rất bận không? Sao khuya như vậy mới về phủ?”

Nhìn gương mặt cố gượng nở nụ cười trước mặt, hai khóe mắt đỏ hoe, lòng Lãnh Như Tuyết dâng lên sự hổ thẹn, hắn muốn nói với nàng sự thật, nhưng trong giây phút mở miệng, bất giác nói: “bởi vì việc chiến sự, cho nên lưu lại trong cung thảo luận cùng phụ hoàng. Nàng sao khuya như vậy còn chưa nghỉ ngơi?”

Nét mặt của hắn, vẫn ôn nhu như trước, nhưng, trong nụ cười mỉm ôn nhu của hắn, Ưu Vô Song vẫn nhìn thấy một sự không tự nhiên, lòng nàng, không ngừng rơi xuống, nụ cười trên mặt không còn giữ được, lòng đang đau nhói kịch liệt, khiến cho khuôn mặt khẽ co lại.

Qua một lúc lâu, nàng hít một hơi sâu, cố đè nén sự đau đớn trong lòng, gian nan nở nụ cười lần nữa, nhỏ tiếng hỏi: “Lãnh Như Tuyết, ngươi có thật sự yêu ta không?”

Lãnh Như Tuyết khẽ tránh mặt đi, không dám đối diện ánh mắt thuần khiết mà cố chấp của nàng, không thật lòng cười nói: “đã không còn sớm nữa, nàng nghỉ ngơi sớm đi, hôm nay ta còn có một số việc còn chưa giải quyết, đêm hôm nay, ta sẽ đến thư phòng.”

Dứt lời, Lãnh Như Tuyết buông Ưu Vô Song ra, đứng dậy, quay người rời đi. Không biết tại sao, lòng hắn lựa chọn chạy trốn, hắn bây giờ, không muốn đối diện nàng, bởi vì, hắn sợ đối diện ánh mắt nhìn thấu tất cả của nàng.
Bình Luận (0)
Comment