Vương Phi Của Bạo Vương

Chương 212

Ưu Vô Song chỉ lạnh nhạt nhìn lướt qua Liên Đường, sau đó thu lại ánh nhìn, nhìn bọn hạ nhân đứng một bên thì thầm không ngớt, sau đó hừ một tiếng, dẫn theo Vân Nhi đi về phía trước.

Tuy nhiên, chính trong lúc nàng và Liên Đường bước ngang qua nhau, đột nhiên Liên Đường e dè nói: “Ưu cô nương, ta cầu xin cô nương………”

Ưu Vô Song dừng bước chân lại, đôi mi thanh tú nhíu chặt, ánh mắt thoáng qua tia nộ khí, nàng hít một hơi thật sâu, sau đó từ từ quay người lại, lạnh lùng nhìn Liên Đường, qua một lúc lâu, mới lạnh lùng nói: “ngươi muốn gì là việc của ngươi, có việc ngươi nên đi nói vời vương gia, nếu như ta nhờ không lầm, ta không nhớ là mình có gì cần nói với Liên Đường cô nương!”

Liên Đường đột nhiên thút thít, ả ta hoa lệ mang vũ nhìn Ưu Vô Song, thần thái đáng thương, ánh mắt đầy ai cầu và vô tội ủy khuất, nức nở: “Ưu cô nương, Liên Đường không có ý muốn tranh gì, chỉ cầu xin Ưu cô nương có thể dung được Liên Đường, để Liên Đường lưu lại trong vương phủ.”

Nói tới đây, Liên Đường cơ hồ khóc không thành tiếng, qua một lúc lâu, lại khóc nói: “Liên Đường không có yêu cầu gì, Liên Đường chỉ cầu có thể ở cùng Lãnh Như Tuyết, chỉ như vậy là Liên Đường đã mãn nguyện, dù cho làm nô tì cho Ưu cô nương, Liên Đường cũng không hối hận……….chỉ cầu xin Ưu cô nương đừng đuổi Liên Đường ra khỏi phủ……. Liên Đường cầu xin cô nương………”

Nói rồi, Liên Đường đột nhiên dập đầu, trán trắng bệch của ả dập trên nền đất cứng rắn, rất nhanh đã xuất hiện tia máu, còn ả dường như không biết đau, vẫn tiếp tục dập đầu.

Hạ nhân đứng một bên nhìn thấy, đều bất giác lộ ra ánh mắt đồng tình với Liên Đường.

Ưu Vô Song thầm cắn răng, một cơn nộ khí không thể hình dung phút chốc bùng nổ trong lòng nàng!

Người nữ nhân đáng ghét này! Nàng thật là quá xem thường ả, không ngờ, ả lại có thể diễn ra màn kịch này!

Ả đang làm gì chứ? Muốn ép nàng đồng ý sao? Nhưng mà, ả sai rồi, dù nàng Ưu Vô Song không còn yêu Lãnh Như Tuyết, cũng không khỏi không tiếc mối tình này, nàng tuyệt đối không cùng người nữ nhân khác đồng một phu quân!

Trong lòng Ưu Vô Song đã đến bờ vực của nộ khí bộc phát, hai tay nàng siết chặt với nhau, cố gắng đè nén sự phẫn nộ trong lòng, mới có thể khống chế không xông lên tát cho Liên Đường một bạt tay!

Nàng hít một hơi thật sâu, miễn cưỡng đè nén cơn tức giận trong lòng, lạnh lùng nhìn Liên Đường vẫn không ngừng khấu đầu kia, lạnh lùng nói: “ngươi không cần trước mặt ta giả đáng thương, ta không phải là vương gia, đối với ngươi ta ngoài chán ghét ra, vẫn chỉ là chán ghét, sẽ không có chút niệm tình thương tiếc!”

Nàng không còn nhịn được nữa, trực tiếp không chút lưu tình chỉ ra dụng ý của ả.

Cơ thể Liên Đường khẽ run lên, ả ngẩn đầu, lệ chảy đầy mặt nhìn Ưu Vô Song khóc nói: “Ưu cô nương, Liên Đường không có ý tranh Tuyết Nhi với cô nương, Liên Đường chỉ muốn ở bên cạnh Tuyết Nhi, hầu hạ Tuyết Nhi, dù cô nương là vương phi của Tuyết Nhi, Liên Đường cũng sẽ không tranh với cô nương……Liên Đường chỉ cầu xin Ưu cô nương  có thể dung Liên Đường, cho Liên Đường một nơi gởi thân…..như vậy, Liên Đường đã cảm thấy đủ rồi…….”

Ưu Vô Song lạnh lùng nhìn Liên Đường, nàng vốn dĩ đối với thân thế của Liên Đường có vài phần tội nghiệp, nhưng nay, nàng đối với người nữ tử nhìn có vẻ yếu đuối này, chán ghét vạn phần!

Rõ ràng là người cố ý phá hoại hạnh phúc của người khác, nhưng lại có thể không chút áy náy nói ra lí do đàng hoàng như vậy, người nữ nhân này, thật là mặt dày đến cực điểm!

Ả chỉ muốn ở bên cạnh Lãnh Như Tuyết? Không có ý định tranh gì? Nếu như là vậy, hôm nay ả xuất hiện ở đây với lí do gì?

Ả ta vào thất vương phủ đã nhiều này, và trong những ngày này, nàng Ưu Vô Song chưa từng làm khó ả, hay nói qua bất cứ câu gì đuổi ả ra khỏi phủ, như nay, ả đột nhiên quỳ trên đất, khóc lóc cầu xin nàng đừng đuổi ả ra khỏi phủ? Thật là một chuyện nực cười!

Nếu như ả thật sự sợ mình bị đuổi khỏi thất vương phủ, tại sao ngày vào phủ ả không đến nói với nàng? Mà là đợi đến bây giờ? Tâm kế như vậy, còn dám nói là mình không có ý tranh gì, thật là khiến người ghê sợ mà!

Nghĩ tới đây, Ưu Vô Song cười lạnh lùng, lạnh nhạt nhìn Liên Đường nói: “những lời này ngươi nên đi nói với vương gia, có lẽ hắn sẽ niệm tình ngươi! Còn nữa, nếu như ngươi muốn lưu lại thất vương phủ, không phải chỉ nói với Ưu Vô Song ta là được, người ngươi nên tìm, chính là Tuyết Nhi trong miệng ngươi đấy, chứ không phải là Ưu Vô Song ta!”

Dứt lời, Ưu Vô Song không thèm quan tâm Liên Đường, nói với Vân Nhi đứng bên cạnh: “Vân Nhi, chúng ta đi!”

Nàng thật sự không muốn tiếp tục đối diện với người nữ nhân đầy tâm kế này, bởi vì, những hành động của ả, khiến nàng cảm thấy ghê tởm! Nàng đột nhiên đối với ành mắt nhìn người của Lãnh Như Tuyết hoài nghi sâu nặng, một người nữ nhân giả dối như vậy, nàng thật sự không biết, Lãnh Như Tuyết thích ả ở điểm nào!

Trong lòng Ưu Vô Song cười lạnh, nàng một khắc cũng không muốn ở lại đây nhìn thấy người nữ nhân này!

Tuy nhiên, Liên Đường nhìn theo hình bóng của Ưu Vô Song, ánh mắt lộ ra tia oán hận, ả đột nhiên bò từ dưới đất dậy, chạy nhanh đến trước, nắm lấy tay áo Ưu Vô Song, lớn tiếng than khóc: “Ưu cô nương……cầu xin cô nương……..cầu xin cô nương……….”

Ưu Vô Song bất chợt bị nắm lấy tay áo, suýt chút ngã xuống đất, nộ khí trong lòng không còn khống chế được, nàng phẫn nộ quay đầu lại, nhìn chằm chằm gương mặt hoa lê mang vũ của Liên Đường, tức giận nói: “ngươi làm gì vậy? Buông tay!”

Còn Liên Đường phảng phất như không nghe thấy lời của Ưu Vô Song, hai tay vẫn giữ chặt lấy tay áo Ưu Vô Song, van nài nói: “cầu xin cô nương……đừng đuổi ta đi………”
Bình Luận (0)
Comment