Vương Phi Của Bạo Vương

Chương 223

Thất vương phủ.

Liên Đường ngất đi kia sau khi được đại phu bắt mạch, đã hoàn toàn không còn trở ngại, chỉ là cơ thể suy nhược quá mức, cần tịnh dưỡng tốt.

Lãnh Như Tuyết lẳng lặng nhìn Liên Đường đang nằm trên giường, sau khi biết ả không sao, trong lòng cũng nhẹ nhõm, không biết tại sao, trong lòng hắn đột nhiên có một tia bất an, hắn đột nhiên rất muốn đến Vô Trần điện, đi gặp tiểu nữ nhân kia.

Ý nghĩ ngày càng mãnh liệt, tuy lần này hắn cảm thấy tiểu nữ nhân ấy có phần quá đáng, không muốn đi gặp nàng nhanh như vậy, nhưng, trong lòng hắn luôn bất giác nghĩ về nàng.

Đặc biệt là lúc hắn ôm lấy Liên Đường rời khỏi, nhìn ánh mắt thất vọng và tuyệt vọng của nàng, lòng hắn rất bất an.

Nay Liên Đường đã không sao nữa, vậy thì, hắn thật sự không nhịn được đến Vô Trần điện, đi đến gặp tiểu nữ nhân.

Nghĩ tới đây, Lãnh Như Tuyết giao phó nô tì chăm sóc Liên Đường, sau đó định rời khỏi, nhưng a hoàn ấy cắn chặt răng, có chút do dự nhìn Lãnh Như Tuyết rời đi, đột nhiên quỳ xuống, nói: “vương gia!”

Lãnh Như Tuyết nhíu mày, có chút không bực tức nói: “có chuyện gì?”

Lúc này hắn chỉ muốn nhìn thấy tiểu nữ nhân, đối với hành động đột ngột này của a hoàn này cảm thấy tức giận vô cùng.

Nữ tì này không phải là hạ nhân của thất vương phủ, mà là a hoàn thân cận của Liên Đường, a hoàn ấy nhìn thấy Lãnh Như Tuyết dừng lại, liền khóc nói: “vương gia…….nô tì cầu xin người, hãy đợi tiểu thư tỉnh lại hãy rời khỏi, nếu như tiểu thư tỉnh lại không thấy vương gia, nhất định sẽ không chịu dùng cơm, những ngày này vương gia không đến, cơ thể tiểu thư ngày càng suy yếu……đại phu nói, nếu như tiểu thư tiếp tục không chịu dùng cơm, e là……..e là cơ thể sẽ không chịu đựng nổi…………..”

Nghe thấy lời của nữ tì này, kiếm mi Lãnh Như Tuyết nhíu chặt, đối với sự bám riết những ngày này của Liên Đường, trong lòng hắn đã chán ghét, nhưng, niệm tình trước kia, hắn không thể bỏ mặt ả không lo.

Cho nên, hắn trầm ngâm một lúc, cuối cùng vẫn lựa chọn ở lại, dù rằng, lòng hắn lúc này đang rất nhớ tiểu nữ nhân quật cường kia.

Nhìn thấy Lãnh Như Tuyết cuối cùng cũng ở lại, nữ tì ấy thở phào nhẹ nhõm, nữ tì ấy đứng dậy, cẩn trọng đứng một bên hầu hạ, không ra tiếng nào.

Qua một lúc sau, Liên Đường nằm trên giường kia cuối cùng cũng ngâm một tiếng, sau đó từ từ mở mắt ra, ả hoảng loạn liếc nhìn tẩm thất, sau khi nhìn thấy Lãnh Như Tuyết vẫn còn ở trong tẩm thất, mới nhẹ người.

Ánh mắt tựa thủy, tràn đầy luyến ái của ả nhìn chằm chằm Lãnh Như Tuyết, dùng âm thanh yếu đuối gọi: “Tuyết Nhi…….ta bị sao vậy?”

Lãnh Như Tuyết thấy sắc mặt trắng bệch của ả, thậm chí là yếu đuối, nhìn bàn tay đưa đến trước mặt hắn của ả, trong lòng vẫn không nhịn được tiến lên trước, nắm lấy tay của ả, nói: “Liên Đường, nàng tỉnh rồi à?”

Liên Đường nhìn dung mạo tuấn mĩ của Lãnh Như Tuyết, mấy năm không gặp, hắn đã từ một hài tử non trẻ trở thành một nam nhân thành thục có sức cuốn hút, và cũng khiến ả càng thêm quyết tâm, lưu lại bên cạnh hắn.

Năm ấy, là ả sai, ả không nên buông tay, và nay, ả lại càng không thể buông tay, trong lòng hắn có ả, ngoại trừ ả, hắn không thể thích hay quan tâm bất kì nữ nhân nào!

Liên Đường nắm chặt lấy tay Lãnh Như Tuyết, ánh mắt ôn như tựa thủy nhìn Lãnh Như Tuyết: “Tuyết Nhi…….hãy ở lại đây, đừng đi được không…….?”

Lãnh Như Tuyết khẽ do dự, bởi vì, hắn bây giờ thật sự rất muốn đi gặp Ưu Vô Song, hôm nay vì Liên Đường đột nhiên ngất đi, hắn đã ôm lấy Liên Đường rời khỏi, trong lòng nàng nhất định đã hiểu lầm.

Bởi vì nhìn thấy nàng đẩy Liên Đường ngã, hắn vốn dĩ định trừng phạt nàng một chút, những ngày nàng không đến gặp nàng, nhưng hắn lại phát hiện, mới có hai canh giờ, hắn đã muốn gặp nàng, hơn nữa, ý nghĩ ấy còn thập phần kịch liệt.

Bây giờ trong lòng hắn có một xung động, đó chính là, hắn muốn nói với nàng tất cả mọi việc liên quan đến mối quan hệ giữa hắn và Liên Đường, bởi vì, hắn không muốn nàng tiếp tục hiểu lầm nữa, không muốn nhìn thấy bộ dạng thương tâm của nàng.

Liên Đường thấy Lãnh Như Tuyết trầm mặc không nói gì, biết là hắn nhất định đang nhớ đến Ưu Vô Song, ả mím môi, cố đè nén sự không vui trong lòng, nghẹn ngào nói: “Tuyết Nhi……có phải Ưu Lạc Nhạn không cần ta nữa không? Những năm nay, có phải Tuyết Nhi đã quên ta rồi? hay là Tuyết Nhi vẫn còn để tâm việc năm ấy ta gả cho người khác?”

Lãnh Như Tuyết nhìn bộ dạng nước mắt đầy mặt của Liên Đường, lòng mềm hẳn, nhẫn nại nói: “nàng đừng suy nghĩ lung tung, đại phu nói cơ thể nàng đang rất yếu, nàng vẫn là nghỉ ngơi cho tốt đi!”

Liên Đường nắm chặt lấy tay Lãnh Như Tuyết, dựa đầu vào lòng hắn, khóc không thành tiếng nói: “Tuyết Nhi vẫn còn trách ta đúng không? Tuyết Nhi…….năm ấy ta gả cho hắn ta, thật ra là bị ép buộc a………hoàng thượng không đồng ý cho chúng ta ở cùng nhau, ta……ta là sợ liên lụy Tuyết Nhi vì ta mà chịu khổ……..nên mới không thể không đồng ý…..”

Nói tới đây, cả người Liên Đường run rẩy, hai tay ôm chặt lấy Lãnh Như Tuyết, khóc: “Tuyết Nhi……có biết không? Những năm nay, ta vẫn luôn không quên Tuyết Nhi…….tim của ta……vẫn là của Tuyết Nhi…….Tuyết Nhi……. người ta yêu là Tuyết Nhi a…….”

Lãnh Như Tuyết nhìn Liên Đường dựa trong lòng hắn, khóc lóc thảm thương kia, cuối cùng vẫn không nhẫn tâm đẩy ả ra, qua một lúc sau, mới cay giọng nói: “Liên Đường, nếu như nàng không quên được ta, vậy thì, tại sao những năm nay nàng không đến tìm ta?”
Bình Luận (0)
Comment