Vương Phi Của Bạo Vương

Chương 48

Kì thật, quần chúng không phải không biết, lúc này Ưu Vô Song đang ở ngay trước mắt họ, nàng kéo theo Châu Nhi, nhưng mà nàng đã lợi dụng mảng Liên Đường này để chơi trò trốn tìm với mọi người.

Cho nên, lời của Lãnh Như Tuyết và quản sự ma ma, nàng nghe được rất rõ, nàng vốn đối với quản sự ma ma và lũ a hoàn kia không chút thiện cảm, nhưng nàng thân là cảnh sát thế kì 21, không nhẫn tâm giương mắt nhìn họ vì nàng mà bị tên bạo quân kia hại mất mạng.

Hơn nữa, nàng cũng biết, trong khuôn viên này, nàng trốn được sự tìm kiếm của quản sự ma ma và những thô sứ a hoàn kia nhưng không thể trốn được các thị vệ võ công cao cường kia, cứ tiếp tục như vậy, nàng sớm muộn cũng sẽ bị tên nam nhân kia tìm thấy, nàng hà tất phải vì bản thân mà liên lụy đến tính mạng người khác?

Nghe thấy tiếng kêu khóc động trời ngoài kia, Ưu Vô Song bất giác căm hận chửi Lãnh Như Tuyết một tiếng vô sỉ! Sau đó đành kéo theo Châu Nhi sớm đã run rẩy cả người, chầm chậm bước ra khỏi mảng Liên Đường rậm rập kia.

vừa bước ra khỏi mảng Liên Đường, Ưu Vô Song bỗng cảm thấy tay mình trầm hẳn, “bộp” một tiếng, Châu Nhi đã mềm nhũn cả đôi chân, nằm dài dưới đất.

Ưu Vô Song nhìn Châu Nhi nằm bẹt dưới đất, sau đó lại nhìn đã quỳ thành một đám quản sự ma ma và các a hoàn, sau đó mới quay lại nhìn Lãnh Như Tuyết giờ đây đã đen cả mặt, ưỡng thẳng người, nhìn Lãnh Như Tuyết, lớn tiếng nói: “không liên quan đến họ, có gì cứ nhằm Ưu Vô Song ta mà xứ trí.”

quần chúng bị sự xuất hiện đột ngột Ưu Vô Song dọa giật mình, nhưng rất nhanh quản sự ma ma đã thở phao nhẹ nhõng, mụ len lén nhìn Lãnh Như Tuyết, người vương gia muốn tìm đã xuất hiện, họ coi như không cầm phải chết rồi.

thấy Ưu Vô Song bước ra từ mảng Liên Đường, khóe miệng Lãnh Như Tuyết câu lên nụ cười lạnh khốc tựa ác ma, đột nhiên quơ tay, ra lệnh: “cút xuống hết cho bổn vương!”

Quản sự ma ma và nhưng người khác nghe thấy câu nói này của Lãnh Như Tuyết, cứ như thoát ly đại nạn, nhanh chóng bò dậy, đi về hướng của khuôn viên. 

Còn Ưu Vô Song cúi gầm đầu, nửa khom lưng, từng chút từng chút hòa vào dòng ngươi đang chuyển động.

Tuy nhiên, trước mắt là cửa khuôn viên, Ưu Vô Song cảm thấy áo mình bị nắm chặt, cả người bị người khác nhấc bổng lên.

Lần lôi kéo này, suýt nữa khiến Ưu Vô Song thở không nổi, nàng quơ tay, đôi mắt mở tròn, nhìn chằm chằm kẻ tội đồ đang nắm lấy áo nàng, phẫn nộ nói: “tên nam nhân bạo lực kia, ngươi thả ta ra.”

thấy bộ dạng Ưu Vô Song giương nanh nhe vuốt, khóe môi Lãnh Như Tuyết khẽ co giật, qua một lúc ssau, mới ném nàng xuống đất, lạnh lùng nói: “Ưu Vô Song, ngươi to gan lắm! Ngươi dám chơi khăm bổn vương?”

Chơi khăm? Ưu Vô Song sờ sờ cái mông bị ngã thành hai cái của mình, gương mặt nhỏ nhắn phút chốc đen lại, phẫn nộ đáp: “nam nhân thối, ngươi đừng ăn nói bậy bạ, ta và ngươi là thanh thanh bạch bạch, một thục nữ như ta, sao lại đi chơi nam nhân chứ? Mà có chơi đi nữa, cũng phải lựa chọn kĩ, sao lại là ngươi một tên đáng chết…”

Thấy mặt Lãnh Như Tuyết ngày càng đen hơn trước, Ưu Vô Song cuối cùng cũng nuốt ba chữ nam nhân tồi vào lại.
Bình Luận (0)
Comment