Vương Phi Của Bạo Vương

Chương 99

Cũng không thể trách Ưu Vô Song kinh ngạc như vậy, bởi vì, vị tiểu tốt kia không phải là ai khác mà chính là lục hoàng tử, Lãnh Như Phong.

Lãnh Như Phong nhìn thái độ kinh ngạc của Ưu Vô Song, cũng nhìn lại trang phục tiểu tốt bất luân bất loài của mình, tuấn nhan bất giác đỏ lên, nói: “sao vậy?”

Qua một lúc lâu, Ưu Vô Song mới hoàn hồn, ánh mắt thoáng qua tia đùa cợt, nói: “ngươi không phải là một hoàng tử sao? Sao lại trở thành tiểu tốt của thất vương phủ?”

Câu này là Ưu Vô Song cố ý hỏi, bởi vì với thân phận của Lãnh Như Phong, hắn ta căn bản không trở thành một tiểu tốt, bây giờ hắn ta mặc như vậy, lại cho người gọi nàng đến đây, chắc chắn có mục đích không thể nói cho người khác biết, có lẽ, thân phận tiểu tốt này chỉ để trà trộn vào thất vương phủ.

Lãnh Như Phong mặt khẽ đỏ nhìn Ưu Vô Song, cứ như là đoán được điều trong lòng nàng nghĩ, nói: “ta không muốn bị thất hoàng đệ phát hiện, cho nên không thể không như vậy.”

Ưu Vô Song nhìn hắn ta có chút không tự nhiên, tuy trong lòng rất muốn cười nhưng nàng đã cố nhịn, nhìn Lãnh Như Phong hỏi: “ngươi lén lén lút lút gọi ta đến đây có việc gì?”

Lãnh Như Phong trầm mặc một hồi lâu, biểu cảm có chút phức tạp nhìn Ưu Vô Song, không đáp mà hỏi ngược lại: “có phải nàng rất muốn rời khỏi thất hoàng đệ?”

Ánh mắt Ưu Vô Song thoáng qua một tia phòng bị, nàng tuy quen biết Lãnh Như Phong, nhưng mà suy cho cùng vẫn không thể hiểu hắn ta, hơn nữa, hắn và Lãnh Như Tuyết là huynh đệ, cho nên trong lòng nàng căn bản không tin hắn ta.

Lúc này hắn ta hỏi vậy, bất giác cười nhẹ một tiếng, nói: “ta gả vào thất vương phủ, chẳng qua chỉ là một sự sai lầm, ngươi cũng biết, người Lãnh Như Tuyết thích là muội muội ta, vốn dĩ không phải là ta, cho nên, ta rời khỏi đây cũng là chuyện thường tình, đúng không?”

Lãnh Như Phong nghe thấy lời nói của Ưu Vô Song, hắn ta trầm ngâm một hồi, đột nhiên nói: “Ưu Vô Song, nàng có yêu thất hoàng đệ không?”

Ưu Vô Song nghe thấy lời của hắn, lòng khẽ sửng sốt, nhưng mà nàng rất nhanh đã lộ ra nụ cười kinh nhạo, đáp: “ta không yêu bất kì người nam nhân yêu người nữ nhân khác!”

Lãnh Như Phong nghe lời nói của Ưu Vô Song, hồi lâu không nói gì, qua một lúc sau, cứ như hạ quyết tâm cực lớn, nhìn Ưu Vô Song, thành khẩn nói: “có lẽ, ta có thể giúp nàng rời khỏi đây.”

“giúp ta?” nghe thấy lời của Lãnh Như Phong, Ưu Vô Song lại sửng sốt lần nữa, đôi mắt nàng dừng lại trên khuôn mặt tuấn mĩ, cơ hồ như muốn nhìn thấu xem hắn ta nói thật hay giả.

Ưu Vô Song lần đầu tiên nhìn kĩ Lãnh Như Phong, nàng phát hiện, người nam nhân giống tiểu chính thái này trong mắt đầy thành ý, không giống như đang gạt nàng.

Chỉ là hắn ta dù sao đi nữa cũng là huynh đệ của Lãnh Như Tuyết, tuy nàng không biết hắn ta không gạt mình, nhưng mà không thể hoàn toàn tin tưởng hắn ta, nàng cười lạnh một tiếng, nói: “ngươi làm sao giúp ta? Ta là vương phi của Lãnh Như Tuyết, ngươi có thể giúp được ta?”

Ánh mắt Lãnh Như Phong thoáng qua một thần sắc phức tạp, trầm ngâm hồi lâu, đáp: “ta giúp nàng rời khỏi đây, chẳng qua chỉ vì không muốn nhìn thấy đại hoàng huynh và thất hoàng đệ vì nàng mà trở mặt thành thù, bởi vì thất hoàng đệ bây giờ vẫn không phải là đối thủ của đại hoàng huynh.”

Ưu Vô Song khẽ sửng sốt, nàng không ngờ Lãnh Như Phong lại nói ra những lời như vậy, nhưng mà nàng rất nhanh đã trấn tỉnh lại, thái độ không thay đổi, lạnh lùng nói: “ngươi nghĩ nhiều quá rồi chăng? Ta là vương phi của Lãnh Như Tuyết, liên quan gì đến đại hoàng tử? Không lẽ bọn họ có thể vì Ưu Vô Song ta mà đả động can cơ (đánh nhau bể đầu sứt trán) sao?”

Lãnh Như Phong thấy Ưu Vô Song không tin, trong lòng bất giác thở dài, nếu như là khi ấy, hắn tuyệt đối không cho rằng đại hoàng huynh vì Ưu Vô Song mà gây bất lợi cho Lãnh Như Tuyết, nhưng mà, từ khi đến thái tử phủ, hắn lại nhìn ra, trên người Ưu Vô Song có món đồ mà đại hoàng huynh muốn, cho nên, dựa vào trực giác của hắn ta, hắn ta cảm thấy đại hoàng huynh lần này tuyệt đối không dễ dàng buông tay đối với Ưu Vô Song.

Và điều khiến hắn ta lo lắng hơn nữa là Lãnh Như Tuyết, bởi vì, từ khi Ưu Vô Song bị thương ở thái tử phủ, thái độ của Lãnh Như Tuyết đối với Ưu Vô Song đã có chuyển biến, hắn ta từ miệng mật thám biết được, tuy không xác định Lãnh Như Tuyết có thích Ưu Vô Song hay không, nhưng mà hắn ta có thể chắc chắn rằng Lãnh Như Tuyết đã bị Ưu Vô Song thu hút.

Nghĩ tới đây, ánh mắt của Lãnh Như Phong lại rơi trên dung mạo kiều diễm, một nữ tử dung mạo nghiêng thành, lại thông minh khả ái như vậy, sao lại không thu hút người khác chứ?

Đừng nói là Lãnh Như Tuyết, cho dù là đại hoàng huynh, tuy rằng mục đích chính của đại hoàng huynh không phải là thích Ưu Vô Song, nhưng mà cũng không thể phủ nhận nàng ta đã khơi dậy hứng thú của đại hoànghuynh. Nếu không, khi nàng ta ở thái tử phủ bị thương, đại hoàng huynh tuyệt đối không khẩn trương như vậy.

Cho dù là hắn ta, khi lần đầu gặp nàng, cũng bị nàng cuốn hút mà luôn hướng theo nàng.

Nghĩ tới đây, Lãnh Như Phong cúi đầu xuống, che giấu tâm tư của mình, sau đó lại nhìn Ưu Vô Song nói: “bất kể nàng có tin hay không, ta lần này thật sự muốn giúp nàng, lí do ta giúp nàng, ta đã nói rồi, nếu như nàng không đồng ý thì coi như ta không hề nói gì!”

Ưu Vô Song không trả lời ngay câu hỏi của Lãnh Như Phong, mà chỉ trầm tư hồi lâu, nói: “cho dù ta tin ngươi, nhưng ngươi là sao giúp ta? Cho dù ngươi có bản lĩnh giúp ta trốn khỏi đây, nhưng mà không có hưu thư của Lãnh Như Tuyết, ta có thể đi đâu chứ?”

Lãnh Như Phong đột nhiên cười khổ một cái, đáp: “nàng biết phụ hoàng muốn ta và công chúa Tử Việt quốc thành thân, và điều khiện của ta là phụ hoàng hạ chỉ bảo thất hoàng đệ từ nàng, hơn nữa phụ hoàng đã đồng ý rồi.”
Bình Luận (0)
Comment