Vương Phi Của Quỷ Vương

Chương 67

Vách núi đen sát bên, bốn người cùng nhau giữ chặt xe ngựa, cước bộ theo xe ngựa một chút đi phía trước, trong xe ngựa, Vân Hạc cùng Vân Phi Tuyết cũng lấy tay giữ chặt vách xe ngựa, giãy dụa trong thời khắc đe dọa sinh mệnh.

Dát chi, khuông xe đột nhiên rạn nứt, giây tiếp theo tựa hồ sẽ li khai.

"Long Phi, Nam Cung Thiên, bổn vương cùng Qủy Mị giữ chặt xe ngựa, các ngươi cứu bọn họ ra, mau." Tiêu Nam Hiên vội vàng phân phó, nếu cứ để như vậy, chỉ sợ cứu không được bọn họ.

"Được." Long Phi và Nam Cung Thiên cùng nhau buông tay, xoay vòng thân mình phi nhanh, liền đá văng ra trần xe, sau đó mỗi người một tay ôm bọn họ rời khỏi chiếc xe nguy hiểm.

Thấy bọn họ được cứu ra, Tiêu Nam Hiên cùng Qủy Mị thế này mới buông tay, xe ngựa liền nháy mắt bị bao phủ tại kia vực sâu không đáy, thậm chí ngay cả một tia thanh âm đều không có.

"Tỷ tỷ, ngươi có sự tình gì không? Cảm thấy thế nào?" Nam Cung Thiên nhìn Vân Phi Tuyết sắc mặt tái nhợt nằm trong lòng, cả người mềm mại vô lực tựa vào trên người hắn , lo lắng hỏi.

Nàng chính là tựa vào trên người hắn, nhắm mắt lại, cố nén cảm giác ghê tởm bởi vừa rồi xe ngựa chớp lên mà khiến cho mê muội cùng yếu lực trào lên người nàng.

Vân Hạc cũng hiển nhiên bị một màn vừa rồi dọa cho sợ ngây người, lúc này mới phản ứng lại, đột nhiên rời ra Long Phi liền hướng Vân Phi Tuyết tập kích, không có nàng chẳng khác nào không có tánh mạng.

Nam Cung Thiên xê dịch một chút, ôm nàng trốn tránh, đồng thời Tiêu Nam Hiên cùng Qủy Mị cũng một trước một sau đồng thời xuất thủ hướng hắn tập kích qua.

"Vân Hạc, bó tay chịu trói đi, giao ra giải dược, bổn vương tuyệt đối cho ngươi một con đường sống."

"Phốc" vừa dứt lời, hai bàn tay liền tập kích Vân Hạc trước ngực cùng sau lưng, hắn há mồm hộc ra một miệng đầy máu tươi, sau đó ngã ngồi trên mặt đất.

"Vân Hạc, bổn vương cho ngươi một cơ hội cuối cùng, giao ra giải dược." Tiêu Nam Hiên đến gần, hắn cùng Qủy Mị đều thủ hạ lưu tình rồi, chỉ đả thương Vân Hạc, không đánh chết.

"Ha ha, không giao cũng không quan hệ, Qủy Mị ta có biện pháp đối phó ngươi, lại nói, những người đó ( những người từng qua tay Qủy Mị , đều không có cơ hội làm nếm thử qua phương pháp này đâu, ngươi tốt nhất kiên trì một chút." Qủy Mị vẻ mặt tà khí cười đi tới.

Qủy Mị? Vân Hạc cả kinh, hắn như thế nào hội cùng Quỷ vương hợp tác? Hắn đã sớm nghe nói qua Qủy Mị chính khí không đủ, tà khí có thừa, dù sao không thể vào tay hắn, mâu quang đột nhiên quét một chút, lập tức đứng dậy, liền đứng cạnh vách núi đen.

"Vân Hạc, ngươi định làm gì? Ngươi nói, chỉ cần ngươi giao ra giải dược, điều kiện gì bổn vương đều đáp ứng ngươi." Tiêu Nam Hiên cả kinh, chẳng lẽ hắn muốn mang giải dược nhảy xuống vách núi đen, không thể.

"Mỗi người đều nói Quỷ vương lãnh huyết vô tình, hôm nay xem ra cũng là đa tình, giao ra giải dược cũng có thể, trừ phi ngươi chết, ta liền đem giải dược đưa nàng." Vân Hạc đứng ở nơi đó nhìn hắn, biết chính mình hẳn phải chết không thể nghi ngờ rồi, như thế nào cũng trốn bất quá, bất quá nếu có thể cùng Quỷ vương chết, cũng coi như chết có giá trị rồi, cho nên hắn phải làm bằng mọi cách.

Lời vừa ra khỏi miệng làm mọi người sửng sốt, Tiêu Nam Hiên tuấn mâu sắc bén theo dõi hắn, lạnh lùng:"Ngươi muốn cho bổn vương chết như thế nào?"

"Chết như thế nào? Vương gia còn cần ta giáo sao? Vẫn là Vương gia thấy nàng không đáng để ngươi hy sinh?" Vân Hạc nhìn hắn châm chọc nói.

"Vân Hạc, bổn vương vừa nghĩ như thế nào tin tưởng ngươi có thể giữ lời nói?" Tiêu Nam Hiên hỏi đến, hắn chết, Vân Hạc sẽ giao ra giải dược sao?

"Tùy tiện ngươi, ngươi tin cũng được, không tin cũng được, bất quá, ngươi cho là ngươi có lựa chọn sao? Quyết định nhanh một chút, bằng không ta lập tức nhảy xuống, như vậy các ngươi liền vĩnh viễn không chiếm được giải dược rồi." Vân Hạc lại lùi về sau, bộ dáng nguy hiểm, tựa hồ thoáng không chú ý, hắn sẽ ngã xuống.

"Chờ một chút, được, bổn vương đáp ứng ngươi." Tiêu Nam Hiên sợ hắn thật sự nhảy xuống, vội vàng lên tiếng ngăn cản.

"Ha ha." Vân Hạc cười như điên dại , sau đó mới chỉ vào phía sau nói:"Hảo, vậy ngươi liền nhảy xuống vách núi đen."

"Không cần......." Lúc này Vân Phi Tuyết mới từ cảm giác mê muội mãnh liệt phản ứng lại, lập tức bổ nhào vào hắn trong lòng nói:"Ta sẽ không cho phép ngươi vì ta làm như vậy , ngươi cho là nếu ngươi dùng tánh mạng đổi lấy giải dược, ta sẽ ăn sao? Ta sẽ cô đơn một mình còn sống sao? Ta nói cho ngươi biết, sẽ không, ngươi còn nhớ rõ ta nói gì sao? Cho dù là độc phát, ta không có chết, chỉ là về nhà rồi."

"Không, ngươi sẽ không chết, bổn vương cũng tuyệt đối không để ngươi về nhà, nếu chỉ một người có thể sống, như vậy bổn vương hy vọng ngươi còn sống" 

"Không, ngươi phải sống , nếu ngươi chết, Triệt nhi làm sao bây giờ? Hắn thật đáng thương, ngươi có nghĩ tới không, cho nên, ngươi phải sống , ta hy vọng ngươi còn sống, vì ta và Triệt nhi mà sống." Vân Phi Tuyết dùng tay chặn trên môi hắn, nhìn trước ngực hắn, có những lời này của hắn, nàng đã thỏa lòng rồi, đời này có một nam nhân tài cán vì nàng không chút do dự đi tìm cái chết, cuộc đời nàng sống không uổng rồi.

"Nhưng nếu đã không có ngươi, bổn vương còn sống thế nào?" Tiêu Nam Hiên ôm chặt lấy nàng, nhất nhăn mày cười của nàng đều đã khắc sâu tận trí nhớ trong lòng hắn.

"Ha ha." Vân Phi Tuyết đột nhiên nở nụ cười, nâng ánh nhìn đến hắn:"Tiêu Nam Hiên, ngươi biết không? Đây là câu tâm tình thuận tai nhất ta nghe từ miệng ngươi , ta còn nghĩ ngươi là đầu gỗ, sẽ không biết nói vậy đâu."

"Nếu ngươi muốn nghe, về sau mỗi ngày bổn vương đều nói cho ngươi nghe." Tiêu Nam Hiên ôn nhu nhìn chăm chú nàng, nàng vĩnh viễn đều là như vậy khác biệt, lúc này nàng cư nhiên còn có tâm tình nói giỡn.

"Các ngươi khanh khanh ta ta đủ chưa, lão phu không có công phu cùng các ngươi tại đây dây dưa , Quỷ vương, ngươi nhanh hay chậm đây, ngươi không nhanh lên lão phu liền nhảy." Đột nhiên Vân Hạc ở bên cạnh lạnh lùng lên tiếng đánh gãy bọn họ. ( kỳ đà lúc nào cũng có >

Tiêu Nam Hiên vừa muốn mở miệng, Long Phi bất ngờ đi ra chân thành nói :"Vân Hạc, ta thay sư huynh nhảy xuống, ngươi đem giải dược giao cho hắn." Nhìn đến bộ dáng sư huynh cùng Vân Phi Tuyết, hắn biết, vĩnh viễn hắn cũng không có cơ hội rồi, một khi đã như vậy, hắn sẽ thành toàn cho bọn họ.

"Long Phi, ngươi làm cái gì?" Tiêu Nam Hiên một phen giữ chặt hắn.

"Sư huynh, để cho ta đi đi, ta cam tâm tình nguyện ." Long Phi thân thủ bỏ ra tay hắn, sau đó hướng nàng nói:"Vân Phi Tuyết, hảo hảo thay ta chiếu cố sư huynh."

"Long Phi, ngươi đứng lại, chẳng lẽ ngươi muốn để chúng ta sống cả đời với bóng ma bên trong sao? Nếu ngươi chết, chúng ta cũng không hạnh phúc." Vân Phi Tuyết lập tức gọi hắn lại, cũng vì thật sự, nàng sẽ không để cho bất luận kẻ nào vì nàng tìm cái chết .

"Vân Phi Tuyết.........." Lời Long Phi còn chưa dứt, đã bị Vân Hạc không kiên nhẫn đánh gãy .

"Đã đủ, Long Phi, ngươi là cái thân phận gì? Lão phu muốn là Quỷ vương, bất luận các ngươi là kẻ nào đều không thay thế hắn được. Nhanh lên lão phu vội không chờ nữa."

Vẫn luôn luôn ở yên một bên, Nam Cung Thiên đột nhiên đi tới:"Vân Hạc, ta than phận thiếu bang chủ của Cái Bang cam đoan, nếu ngươi giao ra giải dược, ta sẽ khiến cho Cái Bang trên dưới đều bảo hộ ngươi, sẽ không để cái gì ngoài ý muốn."

Vân Hạc chỉ là nhìn hắn một cái, liền khinh thường:"Lời nói của một tên mao đầu tiểu tử*, lão phu mà tin, nhất định là điên rồi, tránh ra, không cần lãng phí thời gian của lão phu."

Bị hắn không thèm nhìn như thế, Nam Cung Thiên mạnh phát hỏa, đã bị Qủy Mị một bên hớt ra, hắn yêu nghiệt cười đáp:"Vân Hạc, ngươi không tin hắn, còn ta đâu, Qủy Mị ta có thể cam đoan, bảo toàn sinh mệnh ngươi

Vân Hạc nhìn hắn hừ lạnh một tiếng nói:"Qủy Mị, bản thân ngươi chính tà chẳng phân biệt được, hỏi lão phu như thế nào tin tưởng lời ngươi nói, lại nói nếu cùng Quỷ vương chết, cũng coi như lão phu chết có giá trị rồi." Tạm dừng một chút, đột nhiên nhìn chằm chằm bọn hắn nghi hoặc uy hiếp:"Các ngươi không phải là câu thời gian, chẳng lẽ có chủ ý? Quỷ vương, lão phu đếm tới mười, nếu ngươi còn không nhanh, như vậy lão phu liền nhanh thay."

Tiêu Nam Hiên buông Vân Phi Tuyết trong lòng ra, thoáng như bay khẽ trên môi nàng hôn một cái, sau đó nhìn nàng nói:"Đáp ứng ta, hảo hảo sống, thay ta chiếu cố Triệt nhi." Nói xong, buông nàng ra, xoay người liền hướng vách núi đen bên cạnh đi đến.

Thân thủ Vân Phi Tuyết lập tức giữ chặt hắn, khóe môi dào dạt hé ra nụ cười hạnh phúc nói:"Tiêu Nam Hiên, ta có nói cho ngươi biết một câu này chưa?"

"Nói cái gì?" Hắn dừng lại, xoay người nhìn nàng.

"Ta yêu ngươi." Ánh nhìn của Vân Phi Tuyết hàm chứa nước mắt, trên mặt lại mang theo tươi cười, nhìn hắn nhẹ nhàng nói đến.

"Ta yêu ngươi? Có ý tứ gì?" Hắn nghi hoặc hỏi, bất quá, nhất định là tốt lắm ý tứ, bằng không nàng sẽ không cười sáng lạn như vậy.

"Ở quê quán của ta, nếu một người phi thường thích một cái nhân, sẽ nói ta yêu ngươi, Tiêu Nam Hiên, ta yêu ngươi." Vân Phi Tuyết ánh mắt nhìn thẳng hắn, nói rồi một lần, ba chữ này nàng khát vọng nói từ bao lâu, lần đầu tiên bày tỏ với một nam nhân, cũng là khi sinh ly tử biệt, xem ra đời này nàng nhất định thật sự không thể có được tình yêu.

"Vân Phi Tuyết, ta cũng yêu ngươi." Tiêu Nam Hiên nói xong, liền cúi đầu xuống trên môi nàng, mãnh liệt cuốn lấy vị ngọt của nàng, muốn khắc sâu hương vị của nàng.

Mà nàng ngay cả như vậy, muốn ở sinh mệnh lúc này của nàng, lưu lại hơi thở của hắn

  Hôn đến nóng như lửa, hôn đến quên hết thảy, hôn đến triền miên, Vân Phi Tuyết đột nhiên đẩy hắn ra, chỉ vài bước liền đứng sát vách núi đen.

"Vân Phi Tuyết."

"Tỷ tỷ."

"Tiểu Tuyết nhi." Long Phi, Nam Cung Thiên cùng Qủy Mị đồng thời nhìn hành động kinh người của nàng hô.

Giờ phút này, Tiêu Nam Hiên cũng phản ứng lại, giận dữ hét:"Vân Phi Tuyết, ngươi làm gì? Mau tới đây." Nói xong muốn đi qua.

"Đứng lại, ngươi nếu lại đây, ta liền nhảy xuống ngay." Vân Phi Tuyết vung tay ngăn cản hắn uy hiếp nói.

Bước đi Tiêu Nam Hiên dừng lại, ánh mắt chứa tức giận lại càng đau lòng:"Ngươi trước tiên đến đây, có cái gì để nói sau?"

"Ha ha, đây là tự ngươi đưa lên cửa ." Vân Hạc đột nhiên ra tay lại bắt lấy cổ nàng.

Vân Phi Tuyết xoay người lạnh lung nhìn hắn:"Vân Hạc, nếu tự ta lại đây, sẽ không có ý định trở về."

"Tỷ tỷ, ngươi muốn làm gì?" Nam Cung Thiên ở một bên lo lắng hỏi, nàng muốn chết sao?

"Tiểu tử, tỷ tỷ thật cao hứng quen biết ngươi, tỷ tỷ thật tâm thích ngươi." Vân Phi Tuyết nhìn hắn, khuôn mặt mang vẻ tươi cười, một màn bị hắn trêu đùa ở thanh lâu xuất hiện.

"Ta biết, ta cũng vậy thiệt tình thích tỷ tỷ." Âm thanh của Nam Cung Thiên có chút nghẹn ngào gật đầu, tỷ tỷ làm sao vậy? Chẳng lẽ đang nói cảm nghĩ lúc chia tay.

Ánh mắt Vân Phi Tuyết dừng ở trên mặt Long Phi, thản nhiên mang theo tươi cười nói:"Long Phi, cám ơn ngươi đã giúp ta từ trước đến nay , mặc kệ ngươi coi là cái gì? Ta vẫn xem ngươi là bằng hữu."

Nói xong, không đợi hắn trả lời, liền đối mặt Qủy Mị nói giỡn:"Qủy Mị, ngươi nhớ không , ngươi còn thiếu ta một thân nợ máu, nói không chừng, ngày nào đó ta tìm tới ngươi đòi lại rồi."

"Tiểu Tuyết nhi, không bằng ngươi hiện tại cứ tới đây, ta nhất định đứng yên, tùy tiện ngươi đòi như thế nào ?" Qủy Mị như trước tà mị cười, nhưng đôi mắt dài yêu nghiệt kia, ẩn giấu lo âu.

"Trước cứ giữ đi." Vân Phi Tuyết nhẹ nhàng cười nói, nàng biết hắn muốn làm cho chính mình đi qua đó.

Cuối cùng ánh mắt dừng trên người Tiêu Nam Hiên, vẫn mạnh mang vẻ vui tươi nhưng cười không ra, giọt nước mắt tựa như chuỗi trân châu bị chặt đứt xoát xoát rơi xuống, thật lâu, thật lâu, nàng mới bình phục tâm tình:"Ta chưa từng nghĩ đến quá, có một ngày sẽ yêu thượng ngươi, ta càng thật không ngờ quá có một ngày, ngươi sẽ vì ta, nguyện ý hy sinh tính mạng bản thân, đủ, này là đủ, Vân Phi Tuyết ta đời này có thể gặp được ngươi, có thể có một phần tình yêu chân thành như vậy, ta không còn cầu gì nữa.........,"

"Hẳn là bổn vương đời này gặp được ngươi, là đủ rồi, nếu nhất định phải lựa chọn như vậy, vậy để cho bổn vương cùng ngươi." Tiêu Nam Hiên nói xong, bước đi qua.

"Đứng lại!" Vân Phi Tuyết vội vàng ngăn cản hắn, nước mắt như dòng suối nhỏ giống nhau chảy xuôi qua khuôn mặt tái nhợt của nàng, thanh âm nghẹn ngào lại chất vấn:"Tiêu Nam Hiên, ngươi như thế nào có thể như vậy ích kỷ, ngươi nói Triệt nhi làm sao bây giờ?"

Triệt nhi? Trong lòng Tiêu Nam Hiên run lên, Triệt nhi cùng nàng quan trọng như nhau, hắn nên làm cái gì bây giờ? Ánh mắt mang theo thống khổ sâu sắc, tay nắm rồi lại mở, cho tới bây giờ hắn chưa từng bất lực như vậy.

"Xin ngươi để ta ích kỷ một chút, ta không cách nào trơ mắt mất đi ngươi, như vậy ta sẽ thống khổ, xin ngươi cho ta mang theo tình yêu, hạnh phúc ngọt ngào trở về đi, xin để ta đem bi thống để lại cho ngươi." Vân Phi Tuyết khóe môi cười, lại khóc không thành tiếng, nguyên lai cùng người yêu li biệt, là đau như vậy.

"Vân Phi Tuyết, nếu ngươi ích kỷ như vậy bổn vương nhất định sẽ hận ngươi, cho nên ngươi không thể ích kỷ." Tiêu Nam Hiên quát, hắn không thể mất đi nàng.

"Nếu hận có thể khiến ngươi quên ta, như vậy ta không thèm để ý, xin ngươi hận ta." Vân Phi Tuyết lau đi lệ ở khóe mắt , lộ ra tươi cười sáng láng như ngọc, mắt nhìn theo khuôn mặt từng người từng người đảo qua, thân thủ kéo theo Vân Hạc đi xuống....

"Gặp lại rồi, người yêu và bằng hữu của ta, xin đừng bi thương, bởi vì rốt cục ta cũng về nhà rồi."

"A............." Vân Hạc tuyệt đối không nghĩ tới nàng sẽ bất ngờ kéo theo hắn nhảy xuống, sợ hãi kêu ra tiếng.

"Không cần." Bốn âm thanh thê lương đồng thời vang lên, trong chốc lát liền tới đầu vực thẳm, thấy ngay khuôn mặt nhỏ nhắn mang theo nước mắt của nàng, càng ngày càng xa, càng ngày càng mơ hồ, cuối cùng biến mất tại nơi mây mù ấy.............

"Vân Phi Tuyết................" tiếng hô đau triệt nội tâm của Tiêu Nam Hiên quanh quẩn khắp sơn dã.

"Thuộc hạ tham kiến Vương gia." Phía sau, đại đội thị vệ cũng tới rồi.

"Mau, đến hạ sơn tìm kiếm Vương phi, nhớ kỹ sống phải thấy người, chết phải thấy xác." Long Phi vội vàng ra mệnh lệnh.

"Vâng! Thuộc hạ tuân theo." Đại đội nhân mã vội vàng xuống núi .........

"Chúng ta cũng nhanh đi xem, nói không chừng tỷ tỷ sẽ không có việc gì." Lời nói của Nam Cung Thiên vừa dứt, Tiêu Nam Hiên đã phi thân lên ngựa, phi nhanh .

Những người phía sau sửng sốt, cũng lên ngựa đuổi theo sau.............

Theo đỉnh núi đến chân núi, ước chừng trên ngựa chừng hai canh giờ mới đến, tiểu Hương Thảo trên núi non*8, đón gió đong đưa, mọc quanh co khúc khuỷu theo vết hòn đá nhỏ lăn từ trên cao xuống, bọn họ căn bản vô tâm chú ý chuyện này kia, thật sự còn phải lo tìm tòi bốn phía ......

Ban đêm trên núi, đèn đuốc chiếu sáng, binh lính không dám có một tia chậm trễ, tìm tòi cẩn thận .

"Tìm được rồi, tìm được rồi." Không biết ai cao giọng hô.

Tiêu Nam Hiên liền từng bước một đi qua, nhìn ngay thấy mơ hồ một người thân đầy máu đang nằm , lòng bắt đầu sợ hãi, tay có chút run run vươn tới không dám đụng vào, đột nhiên nhìn đến chiếc giày trên thi thể, lúc này mới thở phào, không phải nàng, nhưng lập tức lại xuất ra ý nghĩ, không phải nàng, thì phải là Vân Hạc, vậy nàng có phải hay không ở gần đó? Ánh mắt vội vàng tìm kiếm đi qua, không cần, trăm ngàn lần nàng không thể có việc?

Qủy Mị, Long Phi cùng Nam Cung Thiên cũng chạy lại, nhìn thoáng qua đều nhả ra khí, không phải nàng, không phải Vân Phi Tuyết, nhưng cũng đồng thời đề tâm, vậy nàng thế nào? Rất ăn ý cùng xoay người rời đi, tản ra xung quanh tiếp tục tìm kiếm.

Ba ngày, suốt ba ngày thời gian qua rồi, binh lính không ngủ mà không ngớt tìm kiếm đã ba ngày rồi. Có thể nói trên núi, dưới núi, mỗi một cái góc khắp nơi đều lục soát, đều không tìm thấy than ảnh Vân Phi Tuyết.

Binh lính đã muốn hết sức lực tìm kiếm, động tác càng ngày càng chậm, không để ý đến mi mắt muốn cụp xuống.

Nhưng Vương gia không ra mệnh lệnh xuống, bọn họ cũng không dám tự tiện rời đi.

Một người có dáng là thống lĩnh thị vệ lặng lẽ tiêu sái tiến tới Long Phi bẩm đến:"Long quản gia, xin người khuyên nhủ Vương gia, cứ như vậy cũng không phải là biện pháp? Đã ba ngày, Vương gia cùng binh lính đều phải nghỉ ngơi rồi, lại nói, chúng ta đã lục tìm gần hết cả ngọn núi này, nếu có than ảnh Vương phi, hẳn là sớm phát hiện rồi, dù sao đã phát hiện trước lão tặc Vân Hạc rồi, theo lý thuyết hẳn Vương phi cũng không ở xa, ty chức luôn luôn nghĩ Vương phi có hay không được nhân cứu đi rồi." Hắn không dám nói chuyện cùng Vương gia, đành phải cùng quản gia nói vậy.

"Ta đã biết, phiền ngươi ra lệnh thu lại đội hình để nghỉ ngơi, sau đó trở về." Long Phi gật gật đầu phân phó, hắn đã nhìn đến binh lính đều lực bất tòng tâm rồi.

"Vâng!" Thủ lĩnh thị vệ vội vàng đi qua sau đó ra mệnh lệnh cho binh lính nghỉ ngơi.

Long Phi đến bên chỗ người luôn luôn tìm kiếm không giữ lấy hơi – Tiêu Nam Hiên , nhìn đến đôi mắt tiều tụy mang theo ủ rũ cùng thống khổ, ở trong lòng than nhẹ một chút, sau đó nhẹ nhàng:"Sư huynh, trở về đi, đã muốn ba ngày rồi, ngươi xem binh lính đều không có khí lực tiếp tục tìm kiếm nữa rồi, lại nói không tìm thấy Vân Phi Tuyết chính là tin tức tốt, nói không chừng nàng được người cứu đi rồi, hoặc là thật sự giống như nàng nói, nàng về nhà rồi."

Tiêu Nam Hiên lúc này mới chuyển đôi mắt sung huyết thấy được những binh lính cả người vô lực, trầm trọng gật đầu, nhưng hắn không thể buông tay.

Được mệnh lệnh của Vương gia, binh lính nhanh chóng thu lại đội hình.

Ngọn núi to như vậy, chỉ còn lại bốn thân ảnh đứng ở nơi đó, không người nào không bi thương, lòng đau kịch liệt, ba ngày rồi, không tìm được bất kì bóng dáng nào của nàng, như vậy bọn họ có phải hay không ôm hy vọng nàng hoàn hảo.

"Mọi người bảo trọng, như vậy thôi, ta đi." Qủy Mị lên tiếng trước, sau đó thân ảnh liền biến mất.

"Ta cũng đi thôi, bảo trọng." Nam Cung Thiên cũng theo sau rời đi.

Chỉ có Tiêu Nam Hiên đứng ở nơi đó, vẫn không nhúc nhích đột nhiên nhìn vách núi đen, nàng như thế nào? Thật sự về nhà rồi sao?

"Sư huynh, đi thôi, ngươi cũng nên trở về nhìn xem Triệt nhi rồi." Long Phi ở một bên nói.

Triệt nhi, thân mình Tiêu Nam Hiên cứng đờ, Triệt nhi thích nàng nhất, nhưng hắn như thế nào giải thích với Triệt nhi, nàng đi đâu đây?

"Sư huynh, Vân Phi Tuyết nhất định không có việc gì , điều ngươi phải làm là hảo hảo mà sống, chờ nàng trở lại." Long Phi thật sự không đành lòng nhìn cái dạng này của hắn, an ủi và khuyên giải nói.

Chờ nàng trở lại? Được, hắn sẽ hảo hảo sống chờ nàng trở lại, xoay người đi ra:"Chúng ta trở về."  

Bình Luận (0)
Comment