Lăng Dương Sở Lan họp mặt cùng nô tì thân cận của mình là Tử Cúc ở cổng thành
- Tiểu thư, bây giờ người định đi đâu
Tử Cúc thấy tiểu thư nhà mình dường như không có mục tiêu mà cứ như vậy đi khắp nơi cũng không ổn nên mới nhịn không được mở miệng hỏi, Sở Lan suy nghĩ một lúc rồi quyết định.
- Ta nghe nói ở An Thành rất náo nhiệt, hay là chúng ta đến đó đi
Cuối cùng nàng cũng có thể được tự do chạy nhảy khắp nơi rồi, lần trốn đi này nàng quyết định sẽ đi khắp nơi đại náo giang hồ, giang hồ không loạn nàng sẽ không về.
- Nhưng nô tì nghe nói ở đó dạo này không được an toàn, nghe nói có rất nhiều nữ tử bị sát hại mà không rõ nguyên nhân, quan phủ không điều tra ra hung thủ, hay là chúng ta đi nơi khác đi tiểu thư.
- Muội sợ sao?
- Nô tì không có nha, chỉ là nô tì lo cho an toàn của người thôi - Tử Cúc mạnh miệng phủ nhận.
- Vậy thì được rồi, chúng ta đi thôi
- Nhưng....
- Muội còn đứng đó nhưng nhị là ta bỏ muội lại đó
- Tiểu thư, người đừng bỏ nô tì lại a, nô tì sẽ không ý kiến nữa
- Được, vậy đi thôi
Hoàng cung
Hoàng đế Minh Phượng Quốc ngồi trên long ỷ nghe các đại thần bẩm tấu.
- Bẩm hoàng thượng, vi thần có chuyện bẩm tấu - Lăng thừa tướng cũng chính là phụ thân của Sở Lan đứng ra giữa đại điện khom người bẩm tấu.
- Thừa tướng nói đi - Hoàng đế Minh Tử Hoài ngồi trên cao nhìn xuống ông, tuy là quân thần nhưng hai người họ từ thời niên thiếu đã quen biết, phải nói là hoàng đế rất tin tưởng ông.
- Bẩm hoàng thượng, theo thần được biết, hiện tại ở An Thành đang xảy ra hàng loạt vụ các nữ tử bị giết hại, quan phủ ở đó điều tra nhưng vẫn không có manh mối làm cho lòng người bất an, xin hoàng thượng cho người đến đó giúp quan phủ điều tra.
- Lại có chuyện như vậy sao? Minh vương, con thấy sao về chuyện này?
- Bẩm phụ hoàng, nhi thần thấy vụ án này không hề đơn giản, nhi thần bằng lòng đến An Thành để điều tra vụ án này
- Được, trẫm chuẩn tấu cho con đến An Thành, các ái khanh nếu không còn chuyện gì bẩm tấu thì bãi triều thôi
- Chúng thần cung tiễn hoàng thượng - Đám đại thần đồng loạt quỳ xuống đợi cho hoàng đế đi khỏi cũng lần lượt hồi phủ
Hoàng đế cùng Minh Vương vừa đi vừa trò chuyện, hoàng đế như nhớ ra điều gì đó hỏi hắn.
- Cẩn nhi, ta định ban hôn cho con và con gái của thừa tướng, con thấy thế nào?
- Phụ hoàng hay là để nhi thần từ An Thành trở về rồi mới bàn tiếp, hiện tại nhi thần chưa có ý muốn cưới thê tử.
- Cũng được, tùy con vậy, phải rồi, lần này đi An Thành chắc mất một khoảng thời gian khá lâu con mới có thể trở về, hay là con đến thăm mẫu hậu con một chút đi
Nhắc tới hoàng hậu làm ông không khỏi thở dài trong lòng, từ lúc Cẩn nhi mười tuổi thì không hiểu tại sao càng ngày càng trở nên xa cách với mẫu hậu của mình
- Nhi thần thấy không cần đâu, nếu không còn chuyện gì nhi thần xin cáo lui
Từ đầu tới cuối hắn vẫn luôn giữ một bộ mặt lạnh lùng nhưng khi nghe nhắc đến hoàng hậu mặt hắn khẽ biến đổi một chút rồi trở lại bình thường.
- Vậy con đi đi
Minh vương quay trở lại phủ thì trời đã giữa trưa hắn cho người sắp xếp rồi ngay lập tức đến An Thành.
Đi khoảng năm ngày Sở Lan cuối cùng cũng đến được An Thành.
Cả ngôi thành ngày trước náo nhiệt đến đâu thì bây giờ lại vắng vẻ đến không thể tin được, mọi người trong thành đều mang vẻ bất an.
- Đại thúc cho ta hỏi, tại sao trong thành này mọi người đều mang vẻ mặt sợ hãi, bất an vậy, có chuyện gì sao?
Nàng đến gần một vị đại thúc hỏi thăm, không ngờ An Thành lại trở nên trầm lặng như vậy, lúc đầu nàng còn cho rằng Tử Cúc dọa nàng nhưng không ngờ lại xảy ra chuyện thật.
- Cô nương chắc là từ nơi khác đến nên không biết, trong thành dạo này có rất nhiều nữ tử bị sát hại, quan phủ vẫn đang điều tra nhưng số nữ tử mất tích càng ngày càng nhiều, ta khuyên cô nương nên mau chóng đi đến nơi khác đi thôi kẻo rước họa vào thân đấy.
- Đa tạ đại thúc, ta biết rồi
Không ngờ sự việc lại nghiêm trọng đến vậy, nhưng nó không hề làm nàng sợ mà ngược lại còn khơi lên sự tò mò của nàng.
Nàng và Tử Cúc tìm một quán trọ ở tạm.
Cùng lúc đó Minh vương cũng vừa đến nơi.
- Vương gia, chúng ta đến quán trọ rồi ạ
Hắc Ảnh đứng ngoài xe nói vọng vào, vì để thuận tiện điều tra nên Minh vương quyết định giấu đi thân phận tìm một quán trọ ở tạm
- Chúng ta vào thôi
Đoàn người gồm Minh Vương, Hắc Ảnh và một vài tên thị vệ nối đuôi nhau vào nhà trọ, ngồi xuống một cái bàn bên cạnh cửa sổ hắn đưa mắt nhìn xuống con phố vắng vẻ dưới kia mà không khỏi trầm ngâm một lúc.
- Hắc Ảnh, lát nữa ngươi đi điều tra một chút về tình hình nơi này
- Dạ, thuộc hạ hiểu rồi
Hắc Ảnh gật đầu rồi nhanh chóng đi làm nhiệm vụ hắn giao.
Tiểu nhị nhanh chóng bưng trà và điểm tâm đến.
- Vị công tử đây cho hỏi ngài còn cần gì nữa không ạ
- Ngươi chuẩn bị cho ta mấy căn phòng, ta muốn trọ ở nơi này, được rồi không còn gì nữa ngươi đi làm việc của ngươi đi
- Tiểu nhân đi sắp xếp ngay, mời công tử cứ tự nhiên
Tên tiểu nhị nhanh chóng sắp xếp phòng cho hắn, ngồi một lúc hắn liền đi lên phòng để tắm rửa, hắn từ nhỏ thích sạch sẽ ghét nữ tử khác chạm vào mình nhưng không hiểu tại sao nữ tử mấy hôm trước va vào hắn mà hắn lại không thấy chán ghét.
Nhắc tới nữ tử mấy ngày trước hắn cầm lấy mảnh ngọc bội ngồi ngắm nghía một lúc, mảnh ngọc bội này là nàng ngã vào hắn đã vô tình làm rơi.
Bên này hắn ngồi ngắm ngọc bội thì người bên phòng kế bên lại điên đầu tìm ngọc bội.
- Tử Cúc, muội có thấy ngọc bội của ta đâu không?
- Ngọc bội gì vậy tiểu thư, nô tì không thấy
- Thì là miếng ngọc bội mà biểu ca ta tặng đó, không lẽ lúc chen chúc trên đường đến đây bị trộm mất rồi - Nàng cứ nghĩ là trên đường bị trộm mất chứ không hề nghĩ là bản thân hậu đậu làm rơi.
- Tiểu thư người tìm kĩ lại xem
- Ta tìm rất kĩ rồi mà có thấy đâu, ta mà biết tên nào lấy ngọc bội của ta, ta độc chết cả nhà hắn - Nàng dứt lời hắn ở phòng bên cạnh hắt hơi liền hai ba cái, vậy thôi không nói, ngay cả hoàng đế đang trong ngự thư phòng phê duyệt tấu chương cũng tránh không thoát.
- Hắt xì, là ai vừa nói xấu sau lưng trẫm đây, trẫm có chọc ghẹo gì ai đâu nhỉ- Ông ngoáy mũi vừa nói, thật tội nghiệp cho ông, chẳng làm gì cũng bị người ta rủa..