Bẩm báo vương phi, vương phủ truyền tin đến nói Tiểu Lệ đã tỉnh
- Có lấy được tin tức gì không?
- Nàng ta vẫn chưa chịu khai ra
- Vậy Diệp Minh, ngươi trở về phủ một chuyến, nhất định phải bắt nàng ta khai ra cổ trùng đó từ đâu nàng ta có được
- Dạ vâng
Nàng phân phó bọn họ vài câu rồi trở vào chăm sóc hắn, sư phụ nàng đã đi tìm thảo dược, chỉ cần tìm đủ là có thể cứu hắn rồi.
- Lan nhi, chừng nào chúng ta hồi phủ a?
- Ngươi sao vậy? Có phải ở đây không thoải mái không ?
- Không có, ở đây rất tốt, ta chỉ hỏi vậy thôi
- Ừm, vậy ngươi nghỉ ngơi chút đi, đợi sư phụ trở về sẽ chữa trị cho ngươi
Nàng đỡ hắn nằm xuống, Tử Cẩn nhắm mắt lại thì liền ngủ, kể từ khi hắn trúng cổ trùng thì thường ngủ hơi nhiều, chắc tại do hắn mệt mỏi.
Hoàng cung Bắc Dận Quốc
- Thánh thượng, đã làm theo kế hoạch, bây giờ chỉ e Minh Phượng Quốc đã không ổn định rồi
- Haha, tốt lắm, người đó xem ra cũng hữu dụng, vậy mà lại vì một nữ nhân mà đồng ý giúp trẫm
Lão hoàng đế Bắc Dận ngồi trên ngai vàng, khuôn mặt theo thời gian đã xuất hiện nếp nhăn nhưng vẫn còn muốn dấy lên chiến tranh để thỏa mãn lòng tham của mình.
Trên đại lục này được chia ra thành bốn nước, Minh Phượng nổi tiếng về tơ lụa gấm vóc, trên triều thế lực quan văn và quan võ luôn cân bằng nhau.
Di Hòa Quốc là nơi chế tạo vũ khí được xem là tốt nhất trong bốn nước, tuy nhiên người dân ở đó yêu thích thơ từ thi phú hơn là luyện tập võ công.
Còn lại hai nước đó chính là Mễ Ân và Bắc Dận.
Mễ Ân Quốc gồm nhiều bộ tộc sống trên vùng thảo nguyên, người dân ở đó thẳng thắn nhiệt tình.
Bắc Dận dưới sự cai trị của hoàng đế bừng bừng dã tâm, trong triều chỉ trọng dụng quan võ, người Bắc Dận cũng cực kì hiếu chiến.
Hiện tại Bắc Dận là mối đe dọa lớn nhất của Minh Phượng Quốc.
Trở lại Độc Y cốc, lúc nàng từ phòng hắn bước ra thì sư phụ nàng cũng đúng lúc vừa trở về.
Lúc đầu nàng muốn đích thân đi hái thuốc nhưng ông ấy nói loại cổ trùng này cần rất nhiều loại thảo dược quý hiếm khó tìm, chỉ sợ nàng lề mề lại kéo dài thời gian cứu hắn.
- Sư phụ, người về rồi a
- Nha đầu, mau giúp ta một tay, đem đống thảo dược này nấu đi
- Đồ nhi đi ngay đây
Sở Lan tiếp nhận chiếc giỏ tre từ tay ông rồi xuống bếp sắc thuốc, Nhan Vũ đi vào phòng giúp hắn bắt mạch, mạch đập vẫn không có gì bất thường nhưng hắn lại ngủ đến như vậy.
Người trúng loại cổ trùng này sẽ trở nên thần trí không tỉnh táo cộng với ngủ nhiều, thời gian lâu dần sẽ càng ngủ nhiều hơn rồi chìm vào hôn mê mãi mãi không tỉnh dậy.
- Sư phụ, thuốc đến rồi đây
- Cho tiểu tử này uống hết đi, nhớ phải đánh thức hắn dậy rồi mới được uống đó
Ông nói xong liền quay trở về phòng lấy ngân châm, đợi khi thuốc phát huy tác dụng sẽ kết hợp châm cứu để loại bỏ cổ trùng.
- Tiểu Cẩn, dậy đi, đừng ngủ nữa
- Lan nhi, sao ta cứ buồn ngủ như vậy a, có phải ta sắp chết rồi không?
- Đừng có nói bậy, ngươi uống thuốc đi rồi sẽ hết bệnh nhanh thôi
Nàng đưa cho hắn chén thuốc, trong thuốc toàn là thảo dược quý hiếm nên mùi không được dễ chịu cho lắm, hắn lấy tay bịt mũi nhất quyết không chịu uống.
- Ta không uống, mùi thật khó ngửi a, chắc chắn là rất đắng
- Tiểu Cẩn, uống nhanh lên
- Không uống đâu!
- Ngươi không uống chứ gì, được, vậy ngươi đừng bám lấy ta nữa, ta bỏ mặc ngươi luôn
- Đừng mà, ta uống ngay đây
Hắn cuối cùng bị nàng thu phục mà bưng chén thuốc lên uống, vị thuốc đắng đến làm hắn nhăn mặt, thừa lúc Sở Lan không để ý, hắn liền đứng dậy ôm lấy eo nàng, bờ môi chạm nhau, chiếc lưỡi hắn bắt đầu không yên mà cậy mở hai hàm răng của nàng, vì không kịp phản ứng nên nàng dễ dàng để chiếc lưỡi của hắn đi vào khoang miệng mà dây dưa không rời.
- Tiểu Cẩn chết tiệt, ngươi học trò này ở đâu ra vậy hả?
Nàng đẩy hắn ra, gương mặt đỏ bừng vì thiếu không khí, một phần là do ngượng ngùng, Tử Cẩn như đứa trẻ vô tội mà nhìn nàng bằng ánh mắt long lanh.
- Khụ, hai đứa cũng đâu cần thân mật vậy chứ, vi sư chỉ mới đi có một chút thôi mà
- Sư phụ, người đừng nói nữa
Nàng ngượng đến mặt đỏ như trái cà chua chín, nàng chính là người bị hại a ! Sao bây giờ lại giống như bản thân đang làm chuyện gì sai trái vậy?
- Haiz, lão phu cứ coi như không thấy vậy, ta phải chữa cho hắn cái đã
- Bình thường chẳng phải người luôn chậm chạp không chịu cứu người sao? Sao bây giờ lại gấp đến nỗi bỏ bữa tối luôn vậy?
Nàng kiếm chuyện để nói lảng sang chuyện khác nhằm để bản thân bớt ngượng, nhưng hình như sư phụ nàng không muốn cho nàng có thể như ý muốn.
- Thì chẳng phải tại hai người các ngươi sao, ta phải mau chóng đuổi hai phu thê ngươi đi a
-Nhưng mà tại sao chứ?
- Các ngươi còn ở đây, hằng ngày ta đều phải chảy máu mũi, lão phu không muốn chết sớm đâu
- Sư phụ, cứu người a, đừng lo nói nữa, cứu người, cứu người
Nàng biết sư phụ cố tình chọc mình nên hối thúc ông cứu người, chỉ có khi ông chuyên tâm cứu người thì sẽ không nói nhiều nữa.
- Được rồi, không chọc ngươi nữa, nếu không Độc Y cốc của ta sẽ trở thành cát bụi mất.
Ông còn nhớ rõ lúc đưa nàng về đây, Sở Lan một mực đòi về nhà mà ông không cho, thế là tiểu nha đầu này đem cả vườn thảo dược của ông đốt sạch, mà ông cũng không biết tại sao lúc đó ông lại cố chấp thu nhận nàng như vậy, cứ xem là số trời đi!.