Ngươi muốn trẫm hợp tác với ngươi để giết hoàng đế Bắc Dận, vậy ngươi có gì để trao đổi với trẫm không ?
- Nếu ta đoán không lầm nội bộ Di Hòa Quốc các ngươi đang rất rối loạn, ta sẽ giúp ngươi ổn định nội bộ, ngược lại ngươi phải giúp ta giành lại Minh Phượng Quốc, ngươi thấy sao?
- Nếu người đã biết rõ như vậy, vậy được, trẫm cho ngươi một cơ hội, chỉ cần cục diện ổn định trẫm sẽ xuất binh
Quân Vô Niệm biết rõ trong hoàng cung của mình có nội gián chỉ là không nói ra mặt.
Nếu hắn giúp được thì càng tốt, còn nếu không thì cùng lắm Quân Vô Niệm hắn tự mình tìm cách cũng được.
- Quân vô hí ngôn, trong vòng bảy ngày ta nhất định sẽ sắp xếp thỏa đáng, đến lúc đó mong ngươi giữ lời hứa của mình
- Tất nhiên, trẫm đã nói được thì sẽ làm được
Nhận được câu trả lời như ý muốn hắn liền rời khỏi hoàng cung để chuẩn bị thực hiện kế hoạch, trong vòng bảy ngày hắn nhất định sẽ dẹp yên hết đám loạn thần, giúp Quân Vô Niệm ngồi vững trên ngôi vị.
Đào Hoa Huyễn Cảnh
Sở Lan mệt đến đổ mồ hôi đầy đầu, từ sáng sớm gà mới gáy nàng đã bị lôi ra luyện nội công rồi, sư phụ nàng nói chỉ cần luyện nội công xong thì có thể ra ngoài.
- Sư phụ, tại sao nơi này lại được đặt tên là Đào Hoa Huyễn Cảnh?
- Ngươi có thấy mấy gốc hoa đào ở xung quanh đây không?
- Đồ nhi tất nhiên thấy
- Xung quanh nơi này được bày trận pháp, mỗi gốc đào ở nơi này là một mắt trận, một khi lạc vào trận pháp này rồi sẽ như đi lạc trong ảo cảnh, không tìm được đường ra
- A, thì ra còn có trận pháp xung quanh đây a, nhưng con thấy có gì đặc biệt đâu
Nàng ngó nghiêng nhìn hết gốc này rồi đến gốc khác, cũng đâu có gì đặc biệt đâu nhỉ !
- Ngươi dùng khinh công bay lên trên cao thử nhìn xuống xem rồi sẽ hiểu
- A, dạ để con thử xem
Nàng vận khinh công bay lên không trung, bên dưới quan sát thì thấy nó bình thường như vậy, nhưng khi quan sát từ trên xuống thì mới thấy, mấy gốc đào này lại sắp xếp theo hình một bông hoa đào, kì lạ hơn ở chỗ nó còn có thể di chuyển, không lẽ mấy cây này thành tinh hết rồi sao?
- Thấy điều đặc biệt chưa?
- Dạ thấy rồi, không chỉ đặc biệt mà còn kì dị nữa
- Kì dị ở chỗ mấy gốc cây tự động di chuyển đúng không?
Nàng gật đầu lia lịa, nàng thật muốn biết bằng cách nào có thể làm được như vậy a, để khi học được nàng về sẽ trêu hắn một chút để xem hắn có tròn mắt há hốc mồm giống nàng không.
- Không phải là do cây di chuyển, mà là mặt đất phía dưới chúng di chuyển, ta chỉ nói nhiêu đó thôi, còn lại ngươi tự nghiền ngẫm đi
- Ơ, sư phụ, người sao lại chỉ nói một nửa như thế, con còn muốn nghe tiếp mà
- Muốn nghe tiếp thì kệ ngươi chứ, ta phải đi ra ngoài có chút chuyện, ngươi không được thừa lúc ta không ở đây mà lười biếng đâu biết chưa.
- Đồ nhi đem danh dự ra hứa chắc chắn sẽ không lười biếng đâu
Nàng mạnh miệng hứa, nhưng còn chuyện của lúc sau thì bản thân nàng cũng không biết mình có đủ ý chí để vượt qua cơn đói và buồn ngủ hay không.
- Ngươi bao nhiêu lần lấy danh dự ra hứa rồi, ta không thể hình dung được cái danh dự của ngươi nó trông như thế nào a!
- Người có cần như vậy không chứ, đồ nhi sẽ không lười nữa đâu
Đương nhiên lần này Sở Lan nàng sẽ không dám lười biếng nữa, nàng phải tranh thủ luyện cho xong để còn đi tìm hắn.
Sở Lan quyết tâm bừng bừng mà đi luyện nội công, bên phía Di Hòa Quốc thì hắn cũng đang từng bước tiến hành kế sách.
- Vương gia, chúng thuộc hạ đã điều tra ra những người kéo bè kết cánh trong triều, bọn họ đều là những quan tham ô bị tể tướng nắm thóp nên mới về phe ông ta
- Vậy thì xem như cũng không khó để thực hiện kế hoạch của chúng ta, ta sẽ đến gặp Quân Vô Niệm bàn một chút về chuyện này
Nếu đã biết những vây cánh trong triều dưới trướng của tể tướng đều là những người tham lam, vì lợi ích vậy thì chuyện đó dễ rồi.
Chỉ cần tìm cách ly gián giữa bọn họ và tể tướng rồi bỏ ra một chút lợi cho bọn họ.
Cộng với việc cho họ một lời đảm bảo tin chắc bọn họ cũng không ngốc đến nỗi muốn dưới trướng tể tướng để mang danh là một loạn thần tặc tử.
- Hôm nay ngươi lại đến đây tìm trẫm, chắc là có cách giải quyết rồi đúng không ?
- Đúng vậy, ngươi có biết những tên đó đều là do tham ô bị tể tướng nắm được bằng chứng rồi đem ra uy hiếp bọn họ hay không ?
- Tất nhiên là trẫm biết, trẫm nhất định sẽ không tha cho bọn họ.
- Nhưng ngược lại, theo ta thấy ngươi nên tha cho bọn họ
Quân Vô niệm hơi nhíu mày suy tư, bảo hắn ta tha cho bọn quan lại tham ô đó chẳng lẽ đây là cách mà hắn nói hay sao ?
- Ngươi nói thử xem, tại sao ta phải tha cho bọn họ thay vì vạch tội bọn họ rồi đưa ra xét xử, chẳng phải là được rồi sao ?
- Ngươi vạch tội bọn họ cũng bị tể tướng bưng bít thôi, chi bằng ngươi cho bọn họ một lời đảm bảo, không chỉ vậy ngươi còn cho bọn họ một chút lợi ích nữa.
- Ngươi nói cũng đúng, nhưng nếu ta tha cho bọn chúng dễ dàng như vậy, chẳng phải là thúc đẩy bọn chúng tham ô còn gì
- Tể tướng biết uy hiếp bọn họ, ngươi không lẽ không uy hiếp bọn họ lại được à
- Ý ngươi muốn nói là vừa đánh vừa xoa, uy hiếp bọn họ rồi sau đó cho bọn họ một chút lợi ích.
- Đúng vậy, chuyện đó đành nhờ ngươi rồi, ta sẽ đi tìm cách ly gián bọn họ và tể tướng, ta đi trước đây
Hắn trong chớp mắt đã phi thân đi mất, Quân Vô Niệm không khỏi thở dài.
Đáng lý ra việc tiếp quản Di Hòa Quốc không đến lượt y, y vốn chỉ muốn làm một vương gia nhàn tản nhưng các huynh đệ của y lại lần lượt từng người mất nên ngôi vị hoàng đế bất đắc dĩ rơi vào tay y.