Vương Phi Của Ta La Nam Nhân

Chương 27

Ái phi nhà ta lại có thai?

Tiểu vương gia Đông Phương Hạo Diệp hoàn toàn bị đại tin tức này làm chấn động đến choáng váng.

Cái này gọi là nhân họa đắc phúc, nói đại khái chính là hắn hiện tại vô cùng xuẩn ngốc.

Từ năm trước hắn đi Giang Nam giúp nạn thiên tai, bị nhiễm ôn dịch thiếu chút nữa sinh ly tử biệt với ái phi nhà hắn, sau khi hồi phủ Bắc Đường Diệu Nguyệt vẫn luôn ôn nhu săn sóc, cẩn thận che chở, quả thực khiến hắn so với đại gia còn lớn hơn.

Vì vậy, cuộc sống gia đình một năm qua tạm ổn hạnh phúc như dòng nước chảy êm đềm.

Mà lần này chuyện tốt đến sau cơn bệnh nặng, lại còn liên tiếp như vậy, khiến cho tiểu vương gia hạnh phúc không kể xiết.

Thứ nhất, đó là tiểu vương gia khuôn mặt tròn nộn vài thập niên nay bị trận bệnh này làm cho biến mất tích.

Hắn nằm ở trên giường dưỡng bệnh, ngày ngày cũng không có việc gì làm liền cầm tiểu kính Ba Tư nhìn quanh tự soi, càng soi càng thích.

“Ha ha ha, Tiểu Đông tử, ngươi xem vương gia nhà ngươi cũng có một chút tư vị nam nhân phải không ?”

Tiểu Đông nhàm chán liếc hắn một cái, không có thành ý nói “Phải, là vương gia anh minh thần võ, dáng vẻ phi phàm.”

“Ha ha ha……………”

Tiểu vương gia nhìn gương sờ sờ mặt mình, cảm thấy hai gò má tiêu đi càng thêm lưu loát, đôi môi mềm mọng thêm trầm ổn, ánh mắt càng có thêm quyết đoán.

Cái này so với Diệu Nguyệt nhà ta càng có tư vị nam nhân a !

Ha ha ha……………..

Phải biết rằng, mười mấy năm qua tiểu vương gia vẫn lấy khuôn mặt búp bê của mình ra phiền muộn, mà lúc trước mị lực được hoan nghênh của Bắc Đường Diệu Nguyệt ở Vọng Xuân Lâu lại càng làm cho hắn canh cánh trong lòng. Lúc này lại bệnh nặng, rốt cục cũng làm cho khuôn mặt của hắn hơi thon dài, hắn trở nên đắc ý dào dạt, đem bệnh nặng cùng đau đớn bỏ đi sạch.

Tiểu Đông rình coi bộ dạng ngốc nghếch của vương gia một cái, âm thầm lắc đầu.

Muốn nói thứ khí chất này, thực không phải là gạt người sao. Gầy là gầy ốm, bất quá vương gia cặp mắt to tròn kia càng có vẻ lớn hơn nữa, nhìn qua cũng không lớn hơn vài tuổi.

Đương nhiên lời này hắn nào dám nói ra, chỉ là ở trong bụng oán thầm hai câu thôi.

Chuyện tốt thứ hai đến tiếp sau, đó là…………

Ha hả, chính là Bắc Đường Diệu Nguyệt không có cãi lại hắn, khi hai người hoan ái lại tự nguyện nằm dưới. Hơn nữa lại vì hắn bỏ ra không ít sức, nhưng vài lần lại chịu ngồi ở trên, chủ động khiến cho tiểu vương gia huyết mạch sôi sục.

Mà việc này lại kéo dài ra một chuyện tốt ngoài ý muốn, đó là ngày đại tin tức kinh hỉ – Tĩnh Vương phi Bắc Đường Diệu Nguyệt, lại có thai !

Chuyện này biết được còn ngoài ý muốn.

Kỳ thật tiểu vương gia cùng Bắc Đường Diệu Nguyệt chính trực tráng niên, lại phu phu ân ái, thêm một hai người con trai nữa cũng không có gì đáng ngạc nhiên. Vài ngày trước khi biết việc này, tiểu vương gia tiến cung Hoàng huynh hắn còn cùng hắn nhắc lại việc này.

Bảo hắn phải thừa dịp Diệu Nguyệt hiện tại ôn nhu săn sóc phải ‘cố gắng hơn nữa’, sinh thêm mấy nhóc mầm mống nữa.

Lúc ấy tiểu Vương gia không chấp nhận nói “Diệu Nguyệt sinh đứa nhỏ rất vất vả, có Đường Đường, Quả Quả bốn anh em bọn nó như vậy là đủ rồi. Không sinh, không sinh, cũng không phải là không có người kế vị.”

Hoàng huynh nhà hắn vỗ ót hắn, cười mắng “Đứa nhỏ còn không phải càng nhiều càng tốt. Ngươi lần này đi Giang Nam, đại nạn không chết tất sẽ có hạnh phúc đến cuối đời. Trẫm bảo Hoàng Thiên giám tính qua cho ngươi, vận con nối dõi không có đoạn tuyệt, ngươi trở về cùng Diệu Nguyệt thương lượng một chút, sinh thêm một đứa nữa đi.”

“Làm gì ? Hoàng huynh, ngươi cũng không nhìn xem Hoàng đệ ngươi hiện tại thân mình như thế nào, bệnh còn chưa hết, có thể sinh được sao ?”

Đông Phương Hạo Diệp lườm hắn một cái.

Hoàng thượng khinh thường ‘thiết’ một tiếng, nói “Đừng nói ngươi cùng ái phi nhà ngươi hiện tại đang cấm dục nha. Trẫm nghe nói, các ngươi gần đây thực sự rất ân ái, mật ngọt như đường, còn hơn cả lúc trước tân hôn ……..”

“Tiểu Đông tử này là nội gian hai lớp ! Dám nghe lén bổn vương ? Hỗn trướng!”

Tiểu Vương gia mắng.

Hoàng thượng nói “Ngươi cho rằng người khác mù hết sao? Còn phải đi nghe lén ? Nói gì ngươi cũng đừng đổ hết lên trên người Tiểu Đông, trẫm biết đều là từ Đường – Quả nghe thấy đó.”

“ Khẳng định là Đường Đường. Quả Quả không nhiều chuyện như vậy đâu.”

“Ha ha…………….”

Hoàng thượng trong lòng cười trộm.

Kỳ thực Đường Đường cũng không phải là đến nói cho hắn nghe, mà là mấy hôm trước hắn ở Ngự Hoa viên đi dạo, trong lúc vô ý nghe thấy tiểu tử kia vì lấy lòng ái nữ của hắn, đem chuyện đáng chê cười của nhà mình nói cho Dung nhi nghe, hắn mới nghe được.

Hãn ~ Thì ra Hoàng thượng mới là người đi nghe lén ‘đôi’ tình nhân nói chuyện về vợ con người ta.

Đương nhiên những lời này hắn sẽ không đem đi nói cho đệ đệ ngốc của hắn, lần nữa giật dây tiểu vương gia vì nhân số Hoàng tộc mà không ngừng cố gắng.

Đông Phương Hạo Diệp không phải không biết Hoàng huynh nhà hắn có tính toán gì.

Hoàng thượng năm nay đã gần bốn mươi tuổi, con nối dõi dưới gối lại rất thưa thớt, ngoại trừ bỏ Hoàng hậu Thu Tử Lăng sinh ra Hoa Dung công chúa, còn có một sườn phi khác sinh ra một nữ nhi, nên không có con nối dòng.

Trước kia cũng có hai tiểu Hoàng tử trong hậu cung, đều chết non cả. Hoàng thượng lại cùng Hoàng hậu vợ chồng ân ái, không có lưu luyến hậu cung.

Nhưng Hoàng hậu cho dù một thân y thuật cao mình, cũng vẫn không vì Hoàng thượng sinh hạ long tử, thật là một chuyện ăn năn.

Chiếu tình thế này xem, Hoàng thượng cũng không ôm hy vọng gì về việc mình lưu lại long mạch, bởi vậy liền đem chủ ý này đánh lên người đệ đệ là hắn.

Bốn đứa nhỏ của Đông Phương Hạo Diệp, ngoại trừ Đào Đào tuổi còn nhỏ, không thường tiến cung, trong ba đứa lớn tuổi nhất, Hoàng thượng yêu nhất là Đông Phương Quân Khiêm, thưởng thức nhất là Đông Phương Quân Thành, nhưng thích nhất, lại chính là Đông Phương Quân Hòa. Đứa nhỏ kia khiêm cung hữu lễ, cử chỉ ôn nhuận, đại khí nhu thuận, cực kỳ đắc ý long tâm Hoàng thượng.

Hắn có tâm lập nó làm con thừa tự vi Thái tử, bèn hướng Đông Phương Hạo Diệp và Bắc Đường Diệu Nguyệt thử vài lần, thấy phu phu hai người bọn họ thái độ mơ hồ, giống như không quá nguyện ý. Ngẫm lại Quân Hòa nhu hòa hiếu thuận, nói vậy bọn họ cũng luyến tiếc .

Hoàng thượng trái lo phải nghĩ, cùng Thái hậu lén thương lượng một chút.

Ai cũng là tôn tử của Thái hậu, Quân Hòa tương lai có vi đế, nhất định là một quân chủ tốt, bởi vậy cực kỳ tán thành. Nhưng thái hậu cũng nói, bọn họ phu phu tuổi còn trẻ, sinh thêm một hai đứa cũng là có thể, có sinh thêm con, đối với chuyện Quân Hòa cũng sẽ không phản đối đến cùng nữa.

Hoàng thượng đại khái cũng nghĩ như vậy, cho nên đối với việc giật dây đệ đệ cùng em dâu cực kì tích cực.

Đông Phương Hạo Diệp biết ý tứ trong lòng Hoàng huynh nhà hắn, vì thế liền cười ha ha bỏ qua.

Không nghĩ tới mới qua không lâu, đã bị Hoàng huynh hắn một lời thành thật.

“Lần này nếu là một nữ nhi, ngươi thỏa mãn được rồi.”

Bắc Đường Diệu Nguyệt nằm trên giường nghỉ ngơi.

“Trước đừng nghĩ mấy cái đó, may mắn ngày hôm qua ngươi cùng Đào Đào không có việc gì, thật sự là dọa chết ta.”

Đông Phương Hạo Diệp có chút kinh hồn chưa định.

Đều là ngày hôm qua tiểu Đào Đào bướng bỉnh, ở hậu viên chơi đùa, thế nhưng lại rớt xuống liên hoa trì, may mắn hắn cùng Diệu Nguyệt ở ngay cạnh đó.

Đông Phương Hạo Diệp không rành bơi, Bắc Đường DiệuNguyệt liền nhảy ngay xuống ao cứu con lên, ai ngờ đứa con không có việc gì, y lại hôn mê bất tỉnh. Mời ngự y đến chẩn mạch, đúng là đã có thai hai tháng rồi.

Đông Phương Hạo Diệp miệng há hốc, đầu óc cũng chưa có phản ứng lại, ngây ngốc xác nhận vài thứ, lúc này mới tin.

Bắc Đường Diệu Nguyệt nói “Ngươi không cần khẩn trương như vậy. Ngự y nói động thai khí một chút thôi, nghỉ ngơi vài ngày là tốt rồi.”

Đông Phương Hạo Diệp cười ha hả, vẻ mặt có chút đắc ý nói “Không nghĩ tới bị bệnh lâu như vậy, còn có thể cho ngươi hoài thai, ta thực sự đúng là gươm báu không bao giờ cùn. Ha ha ha…………”

Bắc Đường Diệu Nguyệt tốn hơi thừa lời nói “Ta thật muốn cho ngươi sinh một lần thử xem.”

Tiểu Vương gia vội nói “Ta sớm đã nói qua muốn sinh, chính cái bụng ta nó lại không có chịu, sinh không được. Ái phi lần này vất vả, cam đoan đây là lần cuối cùng. Chúng ta không nghĩ muốn thêm nữa? Nói đi nói lại, ngươi sao không nghĩ tới việc uống dược ?”

Bắc Đường Diệu Nguyệt sắc mặt tối sầm.

Y thật đúng là đã quên uống dược.

Từ Giang Nam trở về, y cả ngày vội vàng điều dưỡng thân thể cho Đông Phương Hạo Diệp, căn bản không chú ý chính mình. Mà tên Đông Phương Hạo Diệp này, khi khỏe hơn rồi, sẽ là một người không biết an phận.

Động tay động chân, quấn lấy y làm chuyện tình không nên làm. Chính mình lúc đầu cũng không chịu đáp ứng hắn, sau lại phát hiện tên sắc mê tâm này thật sự là hư hỏa tràn đầy, ngự y nói có cái gì quan hệ, liền cùng hắn hoan ái vài lần, lại sơ sót chuyện uống thuốc, ai ngờ………. lại có thêm nữa.

Ai, y sao lại quên uống dược chứ ?

Bắc Đường Diệu Nguyệt cũng không muốn thừa nhận mình không muốn dùng dược tránh thai của Ma Da nhân kia. Trải qua lần sinh ly tử biệt đó, y không bao giờ….. muốn chịu loại thống khổ thiếu chút nữa mất đi tình cảm chân thành này nữa.

Y yêu Đông Phương Hạo Diệp, nguyện ý cùng hắn sống đến hết cuộc đời. Mà lại vì hắn sinh nhi dục nữ, cảm giác cốt nhục của hắn ở trong người mình chậm rãi sinh trưởng, sẽ làm cho y có một loại cảm giác hai người hòa làm một, huyết mạch tương liên.

Có lẽ là vì bản năng có loại khát vọng này, nên y mới có thể ‘quên’ uống thuốc.

Nói đến Bắc Đường Diệu Nguyệt cùng Đông Phương Hạo Diệp đã thành thân được mười bốn năm, Bắc Đường Diệu Nguyệt vừa đúng ba mươi tám tuổi, chính trực tráng niên, tuy rằng ngoài ý muốn có thêm đứa nhỏ, nhưng cũng không ngạc nhiên lắm.

Chẳng qua huynh đệ Đường Đường đã lớn cả rồi, ở trước mặt bọn trẻ có chút ngượng ngùng.

Y hiện tại khắc sâu lý giải năm đó vì sao phụ vương cùng phụ thân có Tử Tinh, lại phải gạt bọn họ.

Vốn nam nhân sản tử đã đủ khác thường, huống chi ở trước mặt bọn nhỏ cái bụng lại lớn lên………..Ai!

Bắc Đường Diệu Nguyệt thở dài.

“Sao thế ? Mệt mỏi ? Muốn ngủ một lát không ? ”

Đông Phương Hạo Diệp ở bên cạnh gọt lê, nhìn bộ dáng của y, nghĩ y muốn nghỉ ngơi.

Bắc Đường Diệu Nguyệt cười cười, nói “Không thấy mệt. Chỉ là trong lòng có chút p hiền muộn. Ngươi có mệt hay không ? Đã uống dược chưa ?”

“Ta đã uống rồi, ngươi đã quên ?”

Đông Phương Hạo Diệp bệnh tình đã khá lên nhiều lắm, chỉ là bị trong nhà cùng trong cung ép buộc, mỗi ngày phải uống một chén thuốc bổ thân dưỡng khí, quả thực là khổ sở muốn chết. Bất quá hiện tại ái phi cũng phải cùng y uống dược, tâm lý có chút cân bằng.

“A ?”

Bắc Đường Diệu Nguyệt nhíu mi nghĩ nghĩ, thực không nhớ hắn vừa rồi có uống dược hay không, nhưng thấyhắn vẻ mặt thành thực, không khỏi thở dài trách chính mình trí nhớ kém.

Đông Phương Hạo Diệp nói “Ngươi sao lại thở dài? Này không tốt, đừng như vậy làm ảnh hưởng đến cục cưng.”

Nói xong liền cởi hài, ngả xuống bên người y, vuốt cái bụng vẫn còn đang bằng phẳng của y cười trộm.

Hắn vừa rồi căn bản không uống dược, nhưng hắn nhớ rằng Diệu Nguyệt sau khi có đứa nhỏ phản ứng thường chậm rất nhiều, trí nhớ cũng không được tốt lắm, mới dối y một chút.

Bắc Đường Diệu Nguyệt nói “Đào Đào hôm nay thế nào ?”

“Rất vui vẻ, buổi sáng quấn lấy Đường Đường dẫn nó đến học đường.”

Bắc Đường Diệu Nguyệt nhíu mày “Nó còn nhỏ, ngươi không để cho nó ở nhà đợi, đến học đường làm cái gì ?”

“Ây da, ngươi yên tâm, tiểu tử kia quả thật rất khá, ngày hôm qua căn bản không có việc gì, nói gì nó cũng đã sáu tuổi, nên đến học đường. Ý của ta là để Đường Đường, Quả Quả cùng Hạch Hạch dẫn nó đi trước đi, chờ nó quen thuộc với thư viện Hoàng gia, kết chút bằng hữu, đầu xuân sang năm chính thức cho nó đi, cũng đỡ ở trong phủ cả ngày khiến ngươi phải quan tâm.”

Bắc Đường Diệu Nguyệt nghe xong, không nói gì cả.

Chạng vạng bọn nhỏ trở về, trong vương phủ náo nhiệt hẳn lên. Bắc Đường Diệu Nguyệt thân thể đã khôi phục, liền đi ra cũng bọn nhỏ dùng bữa.

Đông Phương Quân Đình kiêu ngạo như một tiểu công chúa, đắc ý đối hai vị phụ thân nói về việc thú vị của mình hôm nay ở thư viện.

Bởi vì nó tuổi còn nhỏ, cho nên không thể cùng các ca ca ở cùng một chỗ, mà là ở một gian thư phòng khác, nơi đó có một đứa nhỏ tuổi xấp xỉ nó. Nó hoa chân múa tay nói tiểu nam hài này đối với nó tốt thế nào, xem nó trở thành tiểu cô nương đáng yêu linh tinh gì gì đó.

Bắc Đường Diệu Nguyệt đau đầu nhu nhu thái dương, tiểu vương gia ở một bên hưng phấn mà nói “Bọn họ có đánh nhau vì ngươi không ? A?”

Đông Phương Quân Đình nghiêng đầu nói “Hôm nay không có.”

Tiểu vương gia rất xem trọng nó, xoa khuôn mặt nhỏ nhắn của nó nói “Tiểu nhi, tiểu mỹ nhân của ta ! Bằng sự xinh đẹp của ngươi, không sợ tiểu tử thúi này không cúi đầu xưng thần với ngươi!”

Đông Phương Quân Đình nghe không hiểu lắm ‘cúi đầu xưng thần’ là ý gì, nhưng vẫn dùng sức gật đầu, vẻ mặt quyết tâm.

Bắc Đường Diệu Nguyệt thở dài, như vậy còn muốn nữ nhi gì nữa ? Một Đào Đào như vậy là quá đủ rồi.

Vừa định nói gì đó, ngực bỗng nhiên buồn nôn, vội vàng che miệng lại, ngay cả nghĩ cũng không kịp, liền vội vàng chạy ra ngoài.

“Phụ thân làm sao vậy?”

Đông Phương Quân Hòa thân thiết hỏi, trong mắt toát ra ý lo lắng.

Đông Phương Quân Khiêm nhìn thấy phụ vương chạy ra theo thân ảnh phụ thân, nói “Ngươi không biết phụ thân sắp cho chúng ta thêm một đệ đệ sao?”

Hắn là tin tức mau lẹ nhất.

Đông Phương Quân Hòa hoang mang nói “Phụ thân rất không thoải mái.”

Đông Phương Quân Khiêm nói “Bổn! Sinh đứa nhỏ đều như vậy.”

Đông Phương Quân Thành nói “Ngươi sao lại biết ? Làm như ngươi đã sinh qua rồi vậy.”

Đông Phương Quân Khiêm lườm nó một cái “Là Dung nhi nói cho ta biết. Không sai được !”

Đông Phương Quân Thành rất muốn nói: Nàng cũng chưa sinh qua, ngươi sao biết nàng nói không sai ?

Bất quá nghĩ đến rốt cuộc cũng là nữ hài, phá hư danh dự của nàng rất không tốt, liền không nói gì.

Bắc Đường Diệu Nguyệt còn chưa có kịp chạy khỏi chính viện, nhịn không được dựa lên đại thụ nôn khan.

Tiểu vương gia chạy theo ra đến nơi, vội vàng phất tay bảo hạ nhân gần đó rời đi, giúp y xoa lưng, săn sóc hỏi “Khá hơn chút nào không ?”

Bắc Đường Diệu Nguyệt xoa ngực gật đầu, nói “Ngươi trở về dùng bữa đi, ta không muốn ăn.”

“Ngươi không ăn ta cũng không ăn.”

Bắc Đường Diệu Nguyệt sắc mặt tái nhợt, cười nói “Nháo cái gì chứ. Ngươi dưỡng cho thân mình cho tốt đi, sau đó hãy nghĩ đến việc chăm sóc ta.”

“Ta đã khỏe lắm rồi.” Tiểu Vương gia cố chấp nói

Bắc Đường Diệu Nguyệt trừng mắt liếc hắn một cái, trở về Tố Nguyệt các, tiểu vương gia theo sát phía sau, nói “Nếu không ta bảo đầu bếp lại làm một ít đồ ăn, ngươi không ăn cái gì cũng không tốt đâu.”

Bắc Đường Diệu Nguyệt lắc đầu nói “Cũng không phải là lần đầu tiên, ăn không vô là ăn không vô, qua mấy ngày này rồi sẽ không sao.”

Tiểu vương gia hắc hắc cười “Lần này nói không chừng có thể thực sự sinh ra một nữ nhi.”

“ Đào Đào làm sao bây giờ ?”

“Đào Đào ? Đào Đào chính là Đào Đào, còn có thể làm sao bây giờ?”

Bắc Đường Diệu Nguyệt không nén giận được nói “Ngươi đem nó dưỡng thành yếu ớt như vậy, làm sao có được bộ dáng một tiểu nam hài. Về sau lớn như vậy cũng không được.”

“Còn có thể thế nào. Con ta lại sợ không xuất giá được sao ?”

Tiểu vương gia hai mắt mở to, thản nhiên nói.

Bắc Đường Diệu Nguyệt đầu mơ hồ, thiếu chút nữa bị hắn làm cho tức đến ngất xỉu, lớn tiếng nói “Ngươi nói cái gì?”

“Làm sao vậy ?” Tiểu vương gia mạc danh kỳ diệu.

Bắc Đường Diệu Nguyệt cả giận nói “Ngươi muốn cho con ta xuất giá lập gia đình? Ngươi là thật nghĩ như vậy sao?”

“Này có là gì ?”

Đông Phương Hạo Diệp nháy mắt mấy cái, có chút không rõ, nói “Ngươi sợ nó không xuất giá được sao?”

Bắc Đường Diệu Nguyệt đầu từng trận choáng váng, suy yếu nói:

“Ta vẫn là nghĩ……………..ngươi chỉ là nói giỡn………………….”

“Diệu Nguyệt ! Diệu Nguyệt – “

Đông Phương Hạo Diệp kinh hãi, vội vàng ôm lấy vợ thân thể đã mềm nhũn.

Diệu Nguyệt bị hắn làm cho tức đến nỗi ngất đi sao?

Đông Phương Hạo Diệp lúc này mới biết, Bắc Đường Diệu Nguyệt vẫn đem lời nói của hắn chỉ xem như vui đùa mà nói, y chưa bao giờ nghĩ, cũng không hề nguyện cho đứa con của mình ‘lập gia đình’.

Đáng tiếc, việc này tiểu vương gia lại không hiểu được.

Ba tuổi định tám mươi, y tả nhìn hữu nhìn, đều cảm thấy tiểu Đào Đào tương lại sẽ trở thành chính mình khi đó…………..

Bắc Đường Diệu Nguyệt bị câu nói của Đông Phương Hạo Diệp làm cho tức giận đến ngất, liền nắm chặt lấy việc giáo dục Đào Đào.

Đường Đường, Quả Quả cùng Hạch Hạch ba huynh đệ bởi vì phụ thân lại có em bé, liền bị đưa vào trong cung, vô sự không cho bọn họ hồi phủ quấy rầy phụ thân nghỉ ngơi. Bất quá Đào Đào còn chưa đến tuổi chính thức bái thái phó nhập học, vì vậy Bắc Đường Diệu Nguyệt cố gắng muốn tận dụng thời gian hữu hạn này đem tính cách của hài nhi cải tạo lại.

“Phụ thân, vì cái gì ta phải mặc loại y phục này? Nhục nhã, không có hoa văn, ta rất không thích.”

Đào Đào chu cái miệng nhỏ nhắn, thần tình mất hứng.

Bắc Đường Diệu Nguyệt bụng hơn bốn tháng đã bắt đầu hở ra, cảm giác xoay người đứng lên cũng phải cố gắng hết sức. Y mặc áo cho đứa con, nói “Màu sắc này có gì không tốt, tam ca ngươi thích nhất là màu lam.”

“Ta thích màu đỏ, màu tím, còn có màu vàng cùng màu phấn hồng. Phụ thân nói mấy màu kia cực kỳ hợp với mặt ta.”

“Đừng có nghe hắn. Nghe lời phụ thân nói, hôm nay mặc cái này đi.”

Bắc Đường Diệu Nguyệt đổi quần áo cho con xong, lại dặn dò nói “Tiến cung chúc tết Hoàng tổ mẫu, cần nhu thuận chút, không được cùng nữ nhi đánh nhau, có nghe không hả ?”

Đào Đào không cam lòng nói “Ta hôm nay không ăn mặc đẹp như các nàng, mới không để ý các nàng.”

Bắc Đường Diệu Nguyệt muốn nói cái gì, lại nhịn xuống.

Đông Phương Hạo Diệp hấp tấp xông tới, nói:

“Được rồi, được rồi, cần phải đi thôi. Trong cung đưa người tới thúc giục rồi.”

Tân xuân cả nhà đoàn viên, Hoàng gia cũng không ngoại lệ.

Sau khi đại yến kết thúc, liền đến tiểu yến ở hậu cung, người trong nhà thân cận.

Hoàng hậu Thu Tử Lăng liếc nhìn bụng của Bắc Đường Diệu Nguyệt, dùng khẩu khí hơi ghen tị nhìn Đông Phương Hạo Diệp nói “Tĩnh Vương gia động tác thật mau lẹ. Đi Giang Nam trở về, liền đem bụng Diệu Nguyệt làm lớn lên, nửa năm này không biết có phải bị bệnh thật không?”

“Ây da Hoàng tẩu, cái này gọi là đại nạn không chết, tất có hạnh phúc cuối đời sao. Ha ha ha…………….”

Đông Phương Hạo Diệp đắc ý cười.

Hoàng Thái hậu đang bị mấy tôn tử ngoan, tôn nữ ngoan vây quanh, nghe thấy lời nói của hắn, liền nói hai câu “Phi phi! Đầu năm đừng nói cái từ kia, phải nói mấy lời cát tường chứ.”

Tiểu Vương gia vội vàng vui vẻ chuyển qua, nói “Mẫu hậu, vậy hài nhi liền nói mấy lời cát tường, nói xong người có tiền mừng tuổi cho ta làm phần thưởng không ?”

Hoàng Thái hậu cười nói “Ngươi này, còn muốn lấy tiền mừng tuổi từ ai gia ? Đều đã cho hài nhi của ngươi cả rồi, đừng có tranh với tiểu bối.”

Tiểu vương gia ‘u oán’ liếc mắt nhìn bốn đứa con một cái.

Đường Đường, Quả Quả khoác ngoại bào màu tím giống nhau như đúc, tư thế oai hùng bừng bừng, đều đã có chút bộ dáng của binh sĩ. Hạch Hạch thế nhưng mặc bào phục màu vàng nhạt chỉ Thái tử mới có, dựa bên người Hoàng thượng, nhìn qua so với huynh trưởng còn có vẻ tôn quý hơn một chút. Tiểu Đào Đào vì ai oán phụ thân không cho nó mặc y phục màu đỏ mà nó thích nhất, vẻ mặt thèm nhỏ dãi nhìn chằm chằm vào y phục màu đỏ của Hoàng Tỷ Hoa Dung công chúa.

Thu Tử Lăng ngồi bên người Bắc Đường Diệu Nguyệt, hỏib”Mấy ngày nay, người đã khá hơn chút nào chưa ?Còn nôn nữa hay không ?”

Bắc Đường Diệu Nguyệt có chút xấu hổ, hơn nữa loại trường hợp này, tuy rằng đều là người trong nhà, nhưng y vẫn là không thích bị người khác nhìn mình, huống chi hắn hiện tại không thể giấu được.

Y ho nhẹ một tiếng, thấp giọng nói “Tốt hơn nhiều. Đã qua rồi.”

Thu Tử Lăng mỉm cười nói “Ăn uống được là tốt rồi. Hiện tại đã an ổn, không cần quá lo lắng.”

Nàng bỗng nhiên cúi đầu thở dài, nói “Có đôi khi, ta còn thật sự rất hâm mộ ngươi……”

“Hoàng hậu.”

Bắc Đường Diệu Nguyệt biết tâm sự trong lòng nàng, an ủi nói “Nàng cùng Hoàng thượng còn trẻ, tương lai nhất định sẽ có Hoàng tử.”

“Diệu Nguyệt, lời này nói được sợ không làm được.”

Thu Tử Lăng cười cười, thấp giọng nói “Hoàng thượng huyết không đủ, mấy năm nay ta cùng ngự y đều vì hắn trị liệu không ít, này cũng là trời sinh, không còn cách khác. Hoàng thượng có được hai Hoàng tử, Hoàng cung lệ khí lại quá nặng, nên không giữ được. Hiện giờ ta cùng Hoàng thượ ng cũng đã chết tâm, có Dung nhi là đủ rồi.”

Bắc Đường Diệu Nguyệt không biết nên nói cái gì cho phải.

Thu Tử Lăng nhìn Hoàng thượng cùng Đông Phương Hạo Diệp, hai huynh đệ đang hưng trí bừng bừng dẫn bọn nhỏ đi xem pháo hoa, nhẹ giọng nói “Mệnh hữu chung tu hữu, mệnh vô nan cưỡng cầu. Ta xem Hoàng thượng rất thích Quân Hòa, Thái hậu cũng là ý này, ngươi cùng Hạo Diệp đến tột cùng tính toán như thế nào?

Bắc Đường Diệu Nguyệt nhíu nhíu mi.

Kỳ thật mấy đứa nhỏ này, y thích nhất là Quân Hòa, bởi vì hài tử kia tính tình cùng phụ thân Ngôn Phi Ly thập phần giống nhau, ngay cả bộ dáng cũng có vài phần tương tự.

Y đã sớm cùng Hạo Diệp nói qua, này mấy đứa nhỏ chỉ có Quân Hòa thiện tâm nhất, tính tình lại bình thản, thật không hợp với cuộc sống trong cung, hy vọng nó về sau có thể nhàn vân dã hạc, thoải mái độ nhật, không muốn dùng vương vị, hay môn chủ vị linh tinh gì đó trói buộc nó.

Ai ngờ không như mong muốn, Hoàng thượng cùng Thái hậu nhưng lại vừa ý nó.

Bất quá ngẫm lại cũng đúng.

Quân Khiêm tính tình tùy tiện, vui vẻ tùy tâm sở dục, thật không thích hợp ở vị trí cao cao tại thượng kia; Quân Thành lại rất giống mình, tính tình có chút lạnh lùng, lại ngạo khí, lại càng không thích gánh vác, tương lai đem Đông môn Môn chủ vị cho nó còn không biết nó có nguyện ý chấp nhận hay không; về phần Quân Đình….Ai, không đề cập tới cũng thế.

Như thế tính ra, thật đúng là chỉ có Quân Hòa, tính cách trầm ổn, suy nghĩ rõ ràng, trí tuệ minh biện, nhưng thật ra rất phù hợp, tương lai mới có thể gánh vác gánh nặng quốc gia này.

Chỉ là….Bắc Đường Diệu Nguyệt cảm thấy tiếc .

Thu Tử Lăng thấy y do dự, nhịn không được cười nói “Người khác muốn cũng không được phúc khí này, ngươi cùng Hạo Diệp tránh cũng tránh không được. Ta cũng biết là ngươi tiếc, sao các ngươi không hỏi ý của Quân Hòa ? Đừng xem nó nhỏ tuổi, cũng có vài phần đảm đương rồi, nói không chừng chính nó lại nguyện ý thì sao.”

Y cùng Hạo Diệp chưa từng nghĩ tới.

Bắc Đường Diệu Nguyệt hơi sửng sốt, nhìn ra phía vườn, thấy Quân Khiêm, Quân Hòa cùng Dung nhi đang nói chuyện vui vẻ, Quân Hòa lại ở bên nói bọn chúng cẩn thận chút, chỉ huy tiểu thái giám ở bên xem chừng, một bộ phong thái thong dong ổn trọng cực kỳ.

Có lẽ, cũng nên hỏi một chút ý của Quân Hòa. Y cùng Hạo Diệp bất luận tính thế nào, tương lai của hài nhi vẫn là để cho nó tự quyết định tốt hơn.

Thu Tử Lăng thấy y thần sắc buông lỏng, mỉm cười, nói sang chuyện khác “Ta thấy Hạo Diệp khí sắc tốt hơn nhiều, khôi phục thật nhanh, không hổ là Hạo Diệp.”

Lời này nói ra cũng không có biết bao nhiêu là châm biếm.

Bắc Đường Diệu Nguyệt cười khổ “Trước đó vài ngày còn cùng ta oán giận, nói là thịt trên mặt đã đầy trở lại, nháo cùng ta là phải ăn uống điều độ lại.”

Thu Tử Lăng cười “Hắn ngại bộ dáng nộn nộn của mình sao.”

Bắc Đường Diệu Nguyệt loan mắt liếc, cũng cười nói “Hắn bộ dáng chính là nộn như vậy.”

Dạ yến tất niên vô cùng náo nhiệt cứ thế qua đi.

Đường Đường, Quả Quả cùng Hạch Hạch quay về vương phủ ở mấy ngày, qua tháng Giêng lại trở về Hoàng cung, lần này Đào Đào cũng bị tống vào theo. Thật không phải Bắc Đường Diệu Nguyệt bắt bọn chúng trở vào, mà là Đông Phương Hạo Diệp nhìn bọn chúng vây quanh Diệu Nguyệt cả ngày, phiền lòng muốn chết, vội vàng thúc giục bọn nhỏ đem đuổi đi cả.

“Hô…………..rốt cục cũng thanh tĩnh.”

Đông Phương Hạo Diệp thở ra một hơi, nằm trong buồng có lò sưởi ấm áp, đầu gối lên đùi Bắc Đường Diệu Nguyệt.

Bắc Đường Diệu Nguyệt nhu nhu đầu cho hắn, nói “Ngày còn sớm, nhanh như vậy bắt bọn nhỏ tiến cung làm cái gì ? Cũng không sợ tịch mịch sao.”

“Có ngươi ta không tịch mịch đâu. Nói gì mà còn sớm nữa ? Đều đã năm tháng rồi, cả ngày bị bọn nhỏ quấn tới triền đi, ngươi cho mình vẫn còn trẻ như năm đó sao.”

Bắc Đường Diệu Nguyệt nhíu mày, tựa tiếu phi tiếu nói “Cái gì mà trẻ như năm đó hử ?”

Đông Phương Hạo Diệp sợ run cả người, vội vàng nhìn chằm chằm vào mặt Bắc Đường Diệu Nguyệt, lấy lòng cười nói “Không có gì, không có gì. Diệu Nguyệt nhà ta chính trực tráng niên, vẫn là tuấn mỹ phiêu dật như vậy, mê ta đến thần hồn điên đảo, mất hồn mất vía, ha ha……………”

“Miệng lưỡi trơn tru.”

Bắc Đường Diệu Nguyệt xuy hắn một tiếng.

Tiểu vương gia như nhớ ra cái gì, nói:

“Ai, còn nhớ năm đó chúng ta lần đầu tiên gặp nhau, ngươi mắng ta miệng lưỡi trơn tru. ”

“Có sao?”

“Có! Ngươi lúc ấy còn nói ta không thành châu báu được, nhìn ta vẻ mặt khinh thường.”

Tiểu vương gia thực khẳng định gật đầu, dùng sức trừng mắt y, bắt đầu nhắc lại chuyện cũ.

“Diệu Nguyệt, ngươi nói thật xem, lúc đó ngươi có phải rất xem thường ta ?”

Bắc Đường Diệu Nguyệt thật sự nghĩ nghĩ, nhưng chuyện xa xôi như hai mươi năm trước, nói thật nhớ không rõ. Y xem Đông Phương Hạo Diệp vẻ mặt có thể coi là bộ dáng giận dỗi, liền trấn an nói “Như thế nào lại như vây, bằng không ta cũng không gả cho ngươi .”

“Hừ! Nói dối!” Đông Phương Hạo Diệp rầu rĩ nói “Ngươi lúc ấy chướng mắt với ta, còn xem ta như đứa nhỏ hù lộng.”

Bắc Đường Diệu Nguyệt bật cười nói “Ngươi khi đó chính là một đứa nhỏ. Bất quá lại nói…………..”

Y cúi đầu nhìn xuống Đông Phương Hạo Diệp, con ngươi bình thường đen láy giống như hắc diệu thạch lóe ra nhiều tinh lượng ý cười, phảng phất như có mấy chấm nhỏ sáng lên.

Y chậm rãi nói “Ta nếu thực chướng mắt ngươi, Đường Đường, Quả Quả bọn chúng sẽ không có được ?”

Đông Phương Hạo Diệp trong lòng rung động, nhịn không được nhổm dậy ôm lấy y, cọ cọ hai gò má y, mỉm cười nói “Mới trước đây ngươi nói không thành châu báu nổi, ta sợ không được, vì ngươi hao không ít tâm cơ lo lắng. Hiện giờ xem ra, ta được ngươi chính là châu báu lớn nhất, đời này ta không còn chuyện nào có thể đắc ý hơn được nữa. Diệu Nguyệt…………….”

Hắn ẩn tình đưa tình ôm Bắc Đường Diệu Nguyệt, bỗng nhiên cảm nhận được bụng y khẽ động, không khỏi lại cảm thấy hưng phấn, nói “Còn có này, cũng là chuyện ta đắc ý nhất ! Ha ha ha…………..”

“Ngươi đó…………..”

Bắc Đường Diệu Nguyệt bất đắc dĩ nhìn hắn.

Đông Phương Hạo Diệp thích thú, ôm lấy y, nhỏ giọng nói “Diệu Nguyệt, chúng ta mau lên giường thôi.”

Bắc Đường Diệu Nguyệt lập tức biến sắc, đề phòng nói “Làm cái gì ?”

“Ngủ trưa. Ngươi hiện tại thân mình nặng nề, không cần ngủ sao? Hì hì……………”

Bắc Đường Diệu Nguyệt tóm lấy mặt hắn, kéo sang hai bên, khóe môi nhẹ câu lên, tà cười nói “Ta cảm thấy không chỉ có như vậy đâu ?”

“Đa tâm, ngươi rất đa tâm………….”

Tiểu vương gia khuôn mặt biến dạng, nói chuyện khó khăn.

Hắn thật vất vả né tránh khỏi ‘tàn phá’ của Bắc Đường Diệu Nguyệt, lần thứ hai không biết sợ, hôn mặt y, hai tay sờ loạn, quấn lấy y làm nũng nói “Chúng ta đã lâu không có làm ban ngày rồi. Đến đây đi, bọn nhỏ cũng không ở đây, ngươi sợ cái gì ? Ba n ngày có thú vị của ban ngày nha……………..”

“Ngươi, con người này……………..”

Bắc Đường Diệu Nguyệt bị hắn làm tức giận nhưng lại bất đắc dĩ vô lực, chụp được tay trái lại để lọt tay phải.

Hai người dây dưa nửa ngày, Bắc Đường Diệu Nguyệt vẫn là không lay chuyển được hắn, cùng hắn lên giường.

Thời tiết đã chuyển sang tháng Hai, trong ổ ch ăn dào dạt hơi ấm, bên trong một mảnh xuân sắc, đàn hương lướt nhẹ, nhưng thật ra thoải mái yên vui, chỉ cần người nọ không như hầu tử vậy.

Đông Phương Hạo Diệp sợ y cảm lạnh, quần áo không thoát toàn bộ, chỉ cởi ra ngoại bào, sau đó đem chăn vây lấy, tiến vào, tay chân nhanh chóng giải khai áo của người nọ, ở phía trên dán chặt lấy da thịt nóng bỏng của y.

Bắc Đường Diệu Nguyệt thở hào hển, toàn thân bị hắn thăm dò nóng lên, bị hắn đột nhiên chui vào trong dọa trụ, nghĩ đến dáng người mình hiện biến dạng lợi hại, bỗng nhiên có chút ngượng ngùng bất an .

“Hạo Diệp, chớ có sờ…thân thể khó coi như vậy, khó làm ngươi có được hứng trí…….”

“A…Làm sao khó coi? Ta lúc nào cũng đều có hứng trí……”

Tiểu vương gia lúc này đang ‘vội’ đến bất diệc nhạc hồ.

Kỳ thật Bắc Đường Diệu Nguyệt thấy hắn như thế, cảm thấy vui sướng cùng an tâm.

Y cùng Đông Phương Hạo Diệp ân ái nhiều năm, lại trải qua đau đớn sinh ly tử biệt trong lần ôn dịch lần trước, trong lòng y yêu say đắm càng thêm sâu đậm. Hiện tại y đang có thai trong người, quả thật không so được với hồi còn trẻ, lúc này thai hơn năm tháng đã mập lên rất nhiều, bên hông cũng phình lên, đối với một nam nhân luôn có dáng người cao ngất ngọc thụ phong lâm, cũng là một đả kích rất lớn.

Bắc Đường Diệu Nguyệt dù có tự tin như thế nào, loại thời kì đặc thù này cũng khó có thể không bị ảnh hưởng, sinh ra chán ghét cùng hoài nghi chính mình. Bởi vậy có đôi khi cũng sẽ nghĩ Đông Phương Hạo Diệp có ghét bỏ y không, chán ghét bộ dáng vụng về này của y?

Nhưng được người yêu quí trước sau như một, lại mê luyến đến như vậy, Bắc Đường Diệu Nguyệt cảm thấy cao hứng, cho nên dù bị hắn ‘phi lễ’, cũng có thể vui vẻ nhận lấy.

“A……….Chậm một chút…”

Bắc Đường Diệu Nguyệt bị hắn nâng thắt lưng, cảm thấy trong bụng gánh quá nặng.

Đông Phương Hạo Diệp nhãn châu xoay động, cúi thân cười nói “Diệu Nguyệt, nếu không ngươi lên trên đi, như vậy cũng sẽ khiến ngươi thoải mái một chút.”

“Lại chơi cái mới.”

Bắc Đường Diệu Nguyệt liếc mắt trừng hắn một cái, lại vẫn trở mình dậy, đỡ bụng ngồi lên trên người hắn.

Tiểu vương gia cười ha hả không ngừng, ôm thắt lưng thô lớn của ái phi kéo hai chân y ra, làm cho y tách ra, hai chân ngồi trên người mình, hai người chặt chẽ kết hợp.

Có lẽ là do mang thai, hậu huyệt của Bắc Đường DiệuNguyệt so với lúc trước thấp nhuyễn hơn rất nhiều, Đông Phương Hạo Diệp một bên luật động, một bên tán thưởng nói “Ma Da nhân thật sự là thần kỳ…….Vì sao trên đời lại có thể chất kỳ lạ như vậy? Không thể tưởng .. không thể tưởng tượng.”

“Ngươi………ngươi cảm thấy Ma Da nhân………A…a……..có kỳ quái không?”

Bắc Đường Diệu Nguyệt mồ hôi đổ đầm đìa, cố gắng nỉ non.

“A….không phải là kỳ quái, là kỳ diệu……………..Rất kỳ diệu…….Thần quả

nhiên…..a………là chiếu cố các ngươi……”

Đông Phương Hạo Diệp vuốt phần bụng hở ra của Bắc Đường Diệu Nguyệt, cơ bụng đã bị đứa nhỏ bên trong làm cho biến dạng, trên bụng y theo ‘vận động’ của hai người thỉnh thoảng lại đĩnh lên một cái.

Bắc Đường Diệu Nguyệt quỳ gối trên người hắn, một tay ôm lấy bả vai hắn, một tay nhịn không được vỗ vềchơi đùa chính phân thân của mình. Cũng may bụng y hiện tại cũng không phải là quá lớn, hành động thao tác vẫn còn có thể.

Đông Phương Hạo Diệp cắn cổ y. Hắn cảm thấy chiếc cổ thon dài màu mật ong của Diệu Nguyệt phi thường gợi cảm, tóc đen quấn ở trên mặt, có thể kích khởi *** của hắn hết sức.

“Diệu Nguyệt……… Ngươi thực giỏi ! Ngươi là……..lớn nhất a!”

“A, a…………..”

Bắc Đường Diệu Nguyệt thở dồn dập hào hển, nghe thấy lời của hắn tâm tình liền bị kích thích, thiếu chút nữa đã bắn ra.

Tiểu vương gia cũng nhịn không được.

Hai người phu phu nhiều năm, ăn ý đã lâu, thực điên cuồng cũng rất dọa người.

Trước đó vài ngày bởi vì bọn nhỏ đều ở trong phủ, Bắc Đường Diệu Nguyệt lại an tâm dưỡng thai, thật đúng là không thể thân cận như thế, lúc này thân cận, tất nhiên là một phen vui sướng, ước chừng làm đến hơn nửa canh giờ, mới rốt cục sung mãn phóng ra.

“A…………hảo lớn………………..”

Đông Phương Hạo Diệp vẫn còn ở bên trong dựa xuống giường.

Bắc Đường Diệu Nguyệt ngã lên người hắn, cảm thấy mình mệt muốn chết.

Y trong lòng cảm thấy kỳ quái.

Không biết vì cái gì, bất luận là ở trên hay ở dưới, tại sao chính mình luôn cảm thấy vất vả như thế ? Đông Phương Hạo Diệp làm chủ động một thời gian dài tất nhiên là rất quen thuộc, tự không cần phải nói, cho dù hắn ở dưới, cũng có thể *** đãng đến mức dọa mình chết khiếp.

Bắc Đường Diệu Nguyệt cảm thấy buồn bực. Y không thể không thừa nhận Đông Phương Hạo Diệp ở trên có thiên phú cùng tinh lực vô cùng phi phàm.

Sau hoan ái vẫn còn dư vị bao phủ, toàn thân cao thấp đều hư nhuyễn thoát lực, vì thế y không hề nghĩ nhiều, thư thư phục phục chờ Đông Phương Hạo Diệp thu thập sạch sẽ, quay đầu đã ngủ.

Mà Đông Phương Hạo Diệp cũng cảm thấy mỹ mãn, ôm y an ổn đánh giấc ngủ trưa.

Tiếp thu giáo huấn lần trước của tiểu Đào Đào, lần này tiểu vương gia sớm chuẩn bị. Một ngày đầu xuân hắn chạy đến cầu ở miếu cầu tự nổi danh cách mười dặm bên ngoài kinh thành (lần trước bùa ở từ đường kia không có tác dụng, tiểu vương gia không đi.)

Người khác đều là cầu nhi tử (con trai), hắn lại là đi cầu nữ nhi. Trụ trì vẻ mặt hắc tuyến, bị hắn quấn mãi chịu không được, biết hắn thân phận tôn quý, lại nhìn hắn cúng nhiều nhang đèn cùng lễ lộc như vậy, liền cố làm cho hắn một cái bùa cầu nữ nhi.

Tiểu vương gia lại đi một vòng tìm các danh y, hỏi thăm là ăn cái gì thì có thể sinh nữ nhi, đem này các ngự y gây sức ép đến đau đầu nhức óc. Mắng thì không dám mắng, đuổi lại không dám đuổi, đành phải làm có lệ đưa ra mấy chủ ý.

Tiểu Đào Đào từ đầu xuân đến nay đều ở trong cung cùng Hoàng tổ mẫu, cả ngày chạy xuyên khắp Hoàng cung. Ngẫu nhiên nghe được Hoàng tổ mẫu cùng Hoàng bá mẫu trong lời nói có nhắc đến phụ vương cùng phụ thân lần này muốn sinh nữ nhi, lúc đầu còn không chấp nhận, sau lại vui tươi hớn hở nghe. Không biết đến một hôm đột nhiên liên tưởng cái gì, giống như nghĩ ra cái gì đó, hoảng nhiên hiểu ra, khóc chạy về vương phủ.

“Oa…………Phụ thân! Phụ thân! Phụ thân a……………”

Bắc Đường Diệu Nguyệt nghe nói nhi tử từ trong cung chạy về, đang buốn bực không biết sao lại thế này, vội vàng đi ra, chỉ thấy tiểu Đào Đào từ trên mã xa nhảy xuống, khóc lớn chạy tới chỗ y.

Bắc Đường Diệu Nguyệt kinh hãi, vội vã ôm lấy nó, hỏi “Đào Đào làm sao vậy? Có phải trong cung có người khi dễ ngươi?”

Đào Đào ôm lấy cổ phụ thân, nói cũng không nói được, kêu “Oa….Phụ vương cùng phụ thân không cần sinh muội muội! Đào Đào không cần muội muội! Oa oaoa … Không cần muội muội! Oa oa oa …”

Đông Phương Hạo Diệp lúc này mới từ phía sau đi đến. Đầu xuân Hoàng thượng thấy hắn thân thể đã tốt, lại thấy hắn nơi nơi hỏi thăm bí phương cầu nữ, ‘độc hại’ Thái y viện cùng danh miếu không ít, nhanh chóng khôi phục chức vụ trong triều cho hắn, hắn đỡ phải cả ngày nhàn tản tán gẫu, lại làm ra mấy chuyện thái quá.

Đông Phương Hạo Diệp sau khi về nhà liền thấy cảnh tượng tiểu nhi tử ở trong lòng ái phi khóc nháo không ngớt, chân nhỏ còn ở trên người Diệu Nguyệt một mực loạn đá, khiến cho hắn quá mức sợ hãi, chạy vội qua đem đứa con một phen ôm lấy, quát.

“Đào Đào, ngươi làm cái gì đó? Cẩn thận đá phụ thân ngươi cùng cục cưng trong bụng.”

Hắn nói lời này còn chưa xong, Đào Đào đã trừng mắt nhìn hắn oa một tiếng, tiếng khóc còn lợi hại hơn.

“Oa oa…..Phụ vương xấu ! Phụ vương rất xấu! Phụ vương chỉ cần muội muội không cần Đào Đào. Oa oa………Phụ thân …………Phụ thân! Ta muốn phụ thân………”

Đào Đào ở trong lòng Đông Phương Hạo Diệp đánh đấm loạn xạ, hướng về phía Bắc Đường Diệu Nguyệt vươn tay, bộ dáng chết cũng không muốn ở trong lòng hắn.

Đông Phương Hạo Diệp vừa nghe thấy nó gọi Diệu Nguyệt hai chữ ‘phụ thân’, liền biết ngay chắc chắn có chuyện lớn, hài tử này chỉ sợ không phải nháo vấn đề nhỏ.

Phải biết rằng Đường – Quả cùng Hạch Hạch mấy huynh đệ, nếu không phải gặp đại sự cùng trường hợp trọng yếu, tuyệt không sẽ gọi hắn cùng Diệu Nguyệt là ‘phụ vương’ cùng ‘phụ thân’ hai chữ. Đào Đào từ nhỏ đến lớn, ngoại trừ tế tổ tất nhiên trường hợp chính thức, ở nhà chưa từng kêu hắn là ‘phụ vương’, cũng không kêu Diệu Nguyệt là ‘phụ thân’, lúc này lại ngoan ngoãn đến khó hiểu, hài tử này là làm sao đây ?

Đào Đào cũng không còn nhỏ, ở trong lòng hết co lại duỗi, tiểu vương gia thật đúng thiếu chút nữa là không ôm được nó. Thấy nó như vậy, nào dám để Diệu Nguyệt ôm, vị kia bụng đã hơn bảy tháng rồi còn đâu.

“Đào Đào ngoan, phụ thân lúc nào nói không cần ngươi ? Phụ thân hiểu rõ ngươi nhất…Đào Đào ngoan …………….”

Tiểu vương gia luống cuống tay chân dỗ nó.

Bắc Đường Diệu Nguyệt vừa rồi ôm hài tử ngoại viện vào nội viện, lại bị chân nhỏ của nó lơ đãng đá mấy cái, bụng đúng thật là ẩn phát đau, nhưng thấy hài tử khóc như vậy, lại không đành lòng, đến gần nói “Đào Đào làm sao vậy? Đừng khóc.”

Đông Phương Hạo Diệp nghiêng người đi, không đưa hài tử cho y. Thấy sắc mặt y trắng bệch, thần sắc không tốt, biết Đào Đào đã nháo mệt y, nóng giận quát “Đào Đào không được náo loạn! Ngươi là hài tử lớn, như vậy còn giống cái gì!”

Nói xong nhẹ buông tay, đưa nó ấn lên mặt đất, ôm trụ nó quát “Im lặng cho ta! Không cho chạm vào phụ thân ngươi !”

“Oa oa …………….Không cần! Ta không cần………….”

“Đông Phương Quân Đình !”

Tiểu vương gia hét lớn một tiếng “Ta nói ngươi im lặng!”

Đông Phương Quân Đình chưa từng thấy phụ vương đối nó như vậy, lập tức sợ đến cả ngươi run run, liền quên khóc nháo.

“Ngươi năm nay đã mấy tuổi rồi, còn ở trong lòng phụ thân ngươi khóc nháo như vậy ? Không biết phụ thân ngươi hiện tại thân thể không tốt sao? Ngươi đã lớn, đã vào thư viện Hoàng gia, còn giống như lúc nhỏ sao? Thái phó đã dạy ngươi cái gì ? Ngươi ở trong cung đã học được cái gì ?”

Đông Phương Hạo Diệp thần sắc nghiêm khắc nói.

Đông Phương Quân Đình thành thành thật thật đứng, sợ tới mức mở to mắt nhìn hắn, còn kéo kéo ống tay áo, không dám nhúc nhích nữa.

“Ngươi hiện tại đứng ở đây cho ta! Khi nào biết sai rồi mới được vào nhà ! Diệu Nguyệt, chúng ta đi.”

Đông Phương Hạo Diệp đem đứa con bắt đứng yên một chỗ, kéo Bắc Đường Diệu Nguyệt đi, còn không quên phân phó tất cả hạ nhân không được đến gần tiểu công tử.

Bắc Đường Diệu Nguyệt cũng là lần đầu tiên thấy Hạo Diệp đối với nhi tử sinh khí như vậy, khi trở về phòng liền đối hắn nói “Hạo Diệp, ngươi đối với Đào Đào quả thực quá nghiêm khắc.”

Đông Phương Hạo Diệp dìu y ngồi lên ghế, sờ sờ bụng y, nói “Ngươi không sao chứ ? Vừa rồi Đào Đào có làm đau ngươi không ?”

“Không sao, cũng không có làm sao.”

“Còn nói không sao. Nhìn ngươi thì biết là không thoải mái.”

Đông Phương Hạo Diệp nhìn tiểu nhi tử đang ủ rũ ngơ ngác đứng trong viện, nói “Hài tử này là làm sao vậy ? Đột nhiên từ Hoàng cung chạy về, nháo cái gì đây ?”

Bắc Đường Diệu Nguyệt cười cười, nói “Nó vẫn là đứa nhỏ nhất trong nhà, đột nhiên phải làm ca ca, đại khái là lo lắng về sau chúng ta không thương nó nữa.”

Đông Phương Hạo Diệp thở dài “Nuôi dạy hài tử chính là phiền lòng như vậy, Đào Đào lần này rất không hiểu chuyện.”

Bắc Đường Diệu Nguyệt trừng mắt liếc hắn một cái, nói “Còn không phải do ngươi từ nhỏ đến lớn đem nó dưỡng như khuê nữ nuông chiều sao? Dưỡng mà không dạy dỗ cẩn thận. Đào Đào nghĩ chúng ta về sau có nữ nhi, sẽ không thương nó nữa.”

“Đứa nhỏ này.”

Đông Phương Hạo Diệp nhẹ nhàng cười, lắc lắc đầu.

“Quên đi, phạt nó một chút cũng tốt, nó cũng đã lớn, nên hiểu được đạo lý.”

Điểm này Bắc Đường Diệu Nguyệt cũng không phản đối.Trong vấn đề dạy dỗ nhi tử y luôn luôn so với tiểu vương gia nghiêm khắc hơn, tiểu Đào Đào vẫn luôn bị tiểu vương gia nuông chiều, không có cơ hội dạy dỗ, khó có được lần này hắn chủ động, vẫn là để hắn giáo dục nhi tử.

Đường – Quả hai huynh đệ tan học, nghe nói tiểu đệ một mình chạy về nhà, liền cùng Hạch Hạch trở về nhà. Ai ngờ nhìn thấy phụ thân phạt Đào Đào đứng trong sân, có chút giật mình.

Đông Phương Quân Khiêm thì thào lẩm bẩm “Ta vẫn nghĩ phụ thân chỉ biết phạt ta thôi. Không nghĩ Đào Đào cũng bị phạt.”

Đông Phương Quân Thành chụp lấy nó một cái “Đừng nhiều lời! Mau cùng ta đi hỏi phụ thân một chút sao lại thế này. Hạch Hạch, ngươi chăm sóc Đào Đào một chút.”

Đông Phương Quân Hòa chạy đến bên Đào Đào, cũng không hỏi nó vì sao lại bị phụ thân trách phạt, chỉ nhẹ giọng an ủi nói “Tiểu đệ, có lạnh không ? Có đói bụng không ? Không phải sợ, ca ca đứng cùng ngươi.”

Đông Phương Quân Đình nhìn thấy các ca ca, nước mắt ủy khuất liền rơi xuống.

Nó biết đại ca, nhị ca đi tìm phụ thân cầu tình, liền kéo kéo tay áo tam ca nhỏ giọng khóc thút thít, lắp bắp đem chuyện tình buổi chiều nói ra.

Đông Phương Quân Hòa cười xoa xoa đầu nó, cười nói “Ngươi đứa nhỏ này. Cha cùng phụ thân thương ngươi như vậy, sao có thể không thương ngươi nữa ? Trong nhà nếu có tiểu muội là chuyện tốt, về sau ngươi chính là ca ca, có thể bảo vệ muội muội.”

“Oa oa oa…….Ta không cần muội muội, cũng không muốn bảo vệ nàng. Ta chán ghét nàng… oa oa oa ..”

Đông Phương Quân Hòa nghĩ một chút, liền đổi cách nói.

“Đào Đào, ngươi nghĩ xem, về sau nếu có muội muội, ngươi có thể cho nàng mặc đồ giống như búp bê. Ngươi muốn xỏ lỗ tai, cha không cho, nhưng nếu là muội muội thì có thể, như vậy là ngươi có thể đem hoa tai ngươi thích cho nàng đeo, còn có thể cho nàng mặc quần áo xinh xắn, bện tóc thật đẹp.”

Đông Phương Quân Đình dụi dụi mắt, lông mi thật dài khẽ chớp chớp, cúi đầu suy tư.

Đông Phương Quân Hòa thấy đệ đệ đang bị hấp dẫn, không ngừng cố gắng nói “Hơn nữa, Đào Đào ngươi nghĩ xem, có muội muội là ngươi có thể dẫn nàng đi chơi, dạy nàng chơi trốn tìm, dạy nàng trèo cậy, dạy nàng đấu dế mèn như thế nào, thật là tốt .”

“Ta, ta không thích trèo cây,……… ta thích đấu dế mèn.”

Đông Phương Quân Đình rốt cuộc cũng chỉ là một tiểu nam hài, vẫn thích trò chơi của tiểu nam hài.

Nó cùng Quân Hòa không nghĩ rằng nữ hài tử không thích mấy trò như vậy, nhà bọn

họ lại chưa từng có nữ hài tử, cho nên muốn có một muội muội cho nó chơi, giống như có ý như vậy.

Đông Phương Quân Hòa thấy nó đã yên, thật cao hứng nói “Ngươi nếu thích dạy nàng cái gì đều có thể, thật tốt . Về sau có muội muội ngươi đều phải chăm sóc, ngươi cũng là tiểu đại nhân rồi, không được như thế này.”

Đông Phương Quân Đình vừa nghe như vậy, nghĩ đến có một người sùng bái mình, có thể làm cho muội muội ăn mặc giống mình cũng không tồi, không khỏi có vài phần trách nhiệm của một nam tử hán, gật đầu nói “Ta có thể dẫn nàng ra ngoài chơi, không cho người khi dễ nàng.”

“Đúng vậy, Đào Đào ngươi đúng là một ca ca tốt.”

Vì thế nói ba xạo một hồi, tiểu Đào Đào đã bị tam ca hắn ‘giáo dục’ thành công.

Bởi vậy từ việc đó có thể thấy được, Hoàng thượng cùng Hoàng Thái hậu quả thật rất tinh mắt, Đông Phương Quân Hòa tuổi còn nhỏ đã biểu hiện khác hẳn người thường, hiểu được cái gì mà dạy, cái gì kêu biết người thiện dùng………

Chờ đến khi Đông Phương Hạo Diệp cùng Bắc Đường Diệu Nguyệt mang theo hai đại nhi tử đi ra ‘bỏ lệnh cấm’, tiểu Đào Đào đã nghĩ thông suốt, phi thường chủ động nói “Cha, phụ thân, hôm nay là ta sai rồi, ta không nên nói không cần muội muội, về sau sẽ không thế nữa, ta sẽ chăm sóc muội muội thật tốt, là một ca ca tốt.”

Đông Phương Hạo Diệp kinh hãi, cùng Bắc Đường Diệu Nguyệt hai mặt nhìn nhau, nghĩ đứa nhỏ này như thế nào lại đột nhiên đổi tính?

Hai người nhìn Đông Phương Quân Hòa liếc mắt một cái, thấy nó đem ngoại bào của chính mình cởi ra đem khoác lên người Đào Đào, giúp nó nắm tay thật chặt,mỉm cười xoa xoa đầu nhỏ của nó, một bộ dáng tràn đầy phong độ và khí chất Hoàng gia, không khỏi nhìn nhau, trong lòng đồng thời nghĩ: Đứa nhỏ này……thật đúng là không đơn giản.

Đông Phương Quân Đình một khi đã nhận thức chuẩn mục tiêu, rất có thế của phụ thân, suốt ngày quấn lấy Bắc Đường Diệu Nguyệt hỏi “Cha, muội muội khi nào thì ra đời ? Muội muội khi nào thì có thể chơi với ta ?”

Bắc Đường Diệu Nguyệt nói “Muội muội rất nhanh sẽ ra đây. Chờ muội muội lớn lên thì cùng ngươi chơi.”

Đông Phương Quân Đình bàn tay nhỏ bé sờ sờ lên bụng y, nói “Phụ thân nói, chờ cha bụng lớn giống như mấy cái đèn ***g treo trong nhà vào lễ mừng năm mới, tiểu muội muội sẽ ra đến đây.”

Bắc Đường Diệu Nguyệt khóe miệng run rẩy. Khi y hoài thai huynh đệ Đường Đường cũng không có lớn như vậy đi?

Đào Đào còn nói “Phụ thân nói, chờ muội muội ra đời, ta có thể đem búp bê của ta cho nàng chơi, còn có thể mang theo nàng đến chỗ Kiều gia huynh đệ xem bọn hắn đánh nhau, ………..”

Nó cười đến vui vẻ, Bắc Đường Diệu Nguyệt lại bất đắc dĩ.

Hài tử này thế nào lại thích xem tiểu nam hài vì nó đánh nhau như vậy ?

Đông Phương Quân Đình từ sau đó mê t đề tài về muội muội, cũng không vào trong cung ở nữa, mỗi ngày đều ở trong phủ cùng Đông Phương Hạo Diệp cân nhắc đặt muội muội tên gì, mặc quần áo như thế nào, cách ăn mặc như thế nào mới hấp dẫn.

Bắc Đường Diệu Nguyệt thấy phụ tử bọn họ hai người bộ dáng chờ mong như vậy, cảm thấy rất bất đắc dĩ.

Như thế nào bọn họ không nghĩ tới vạn nhất không phải nữ nhi thì làm sao bây giờ?

Kỳ thật đứa nhỏ trong bụng vẫn thành thật, cùng mấy đứa con trước không giống nhau lắm, cơ bản không khiến y phải chịu tội gì.

Bắc Đường Diệu Nguyệt lúc này chính trực tráng niên, thân thể tốt, lại cùng Đông Phương Hạo Diệp phu phu ân ái, tâm tình hòa dịu, ngoại trừ thân mình lúc này có chút không tiện, thật không cảm thấy khó chịu.

Y cũng tự đáy lòng hy vọng cái thai trong bụng là một nữ nhi, dù sao trong nhà nam hài đã nhiều lắm rồi, thực tại khiến cho y rất đau đầu. Ngay cả hai hài nhi của Tiểu Đông cũng là hai nam hài, thật sự…..rất là ầm ĩ.

Nếu thực sự là nữ nhi, y lại có điểm không nỡ.

Ngươi nói toàn gia đều là nam nhân, nữ nhi phải thế nào đây ? Huống chi y cũng là một nam nhân, mới đầu cũng đơn giản thôi, đến khi lớn lên, nữ nhân nhiều tâm tư, lại tinh tế, này……Ai, thật đúng là một vấn đề.

Bắc Đường Diệu Nguyệt cứ miên man suy nghĩ như vậy , cuối cùng cũng đã đến ngày hoài thai được mười tháng, thời cơ cũng đã chín muồi.

Đứa nhỏ cuối cùng của Tĩnh Vương gia sinh là ở tháng năm ấm áp ánh mặt trời, đúng là một mùa hè thích hợp.

Đau bụng sinh phát tác lúc nửa đêm, vẫn là lần đầu tiên Bắc Đường Diệu Nguyệt sinh đứa nhỏ vào giữa ban đêm, cho nên từ trong lúc ngủ mơ bừng tỉnh y vẫn còn chưa phản ứng lại được là chuyện gì đang xảy ra.

Huynh đệ Đường Đường trên đường trốn chạy nơi biên cảnh Minh quốc được sinh ra; Hạch Hạch là sáng sớm phát tác, chạng vạng thì sinh ra; Đào Đào cũng là sau giờ Ngọ buổi tối tới thời điểm buồn ngủ mới gây sức ép, vào đêm thì lâm thế.

Mà lúc này đây, hiển nhiên đứa nhỏ này thành thật hồi lâu, lại ở thời điểm cuối cùng chọn cái canh giờ không thích hợp này, cho hai vị phụ thân một ‘kinh hỉ ’.

Bắc Đường Diệu Nguyệt căn bản không nghĩ tới đứa nhỏ sẽ ở giữa cái trường hợp đêm dài người tĩnh này mà ra đời, cho nên khi cơn đau bụng sinh làm cho tỉnh lại chỉ nhíu nhíu mày, ngốc lăng trở thân một cái, có chút bất an lần thứ hai nhắm mắt lại.

Nhưng không bao lâu sau, lại một trận đau đớn làm y bừng tỉnh, hơn nữa đến cực nhanh, dưới thân phảng phất có cảm giác không khống chế được.

Nếu lúc này y còn không biết là có chuyện gì xảy ra, thật uổng phí y là một người đã có bốn đứa con.

“Hạo Diệp………….Hạo Diệp, tỉnh, tỉnh!”

“Hửm…………Làm sao vậy ?”

Đông Phương Hạo Diệp mơ mơ màng màng, buồn ngủ nghiêng người qua.

Bắc Đường Diệu Nguyệt thực trấn tĩnh nói “Người tốt nhất là nên chạy đi tìm ngự y. Ta nghĩ là đứa nhỏ sắp ra rồi.”

“Gì ?”

Đông Phương Hạo Diệp còn chưa có thanh tỉnh, hồ đồ nói:

“Hiện tại là nửa đêm mà.”

“Ta biết, nhưng nó không biết. Ách……….Chết tiệt! Ngươi mau một chút, bảo bối nữ nhi của ngươi đợi không kịp rồi!”

Bắc Đường Diệu Nguyệt rống giận.

“A, a!”

Đông Phương Hạo Diệp rốt cuộc hoàn toàn thanh tỉnh, dưới ánh trăng thấy rõ ái phi nhà hắn gương mặt vặn vẹo đau đớn, thậm chí bởi vì giận, thái dương đều đã nổi gân xanh, không khỏi sợ tới mức mông rớt xuống giường, hoang mang rối loạn mặc quần áo chạy ra ngoài tìm người.

Ngự y nửa đêm bị ‘rinh’ tới Vương phủ, lúc này Tố Nguyệt các đèn đuốc đã sáng trưng, bóng người tấp nập.

Bắc Đường Diệu Nguyệt không phải là lần đầu tiên sinh, nhưng Đông Phương Hạo Diệp đối ‘nữ nhi’ này thập phần coi trọng, hơn nữa lần trước khi Đào Đào sinh, hắn bị Dương Thanh Y làm cho tức giận, cho nên lần này vô luận như thế nào cũng muốn canh giữ ở ngoài cửa, không để cho ngự y có cơ hội nói chuyện này.

Cũng may hết thảy đều thuận lợi, Bắc Đường Diệu Nguyệt vốn đã đau hai ngày, sáng sớm đứa nhỏ liền oa oa sinh ra.

Đông Phương Hạo Diệp ở ngoài cửa đảo quanh, nghe thấy tiếng khóc nhãn tình lập tức sáng lên, thấy một gã ngự y ôm đứa nhỏ đi ra, vội vàng hỏi:

“Vương phi thế nào?”

“Chúc mừng vương gia! Chúc mừng vương gia! Vương phi cùng tiểu thế tử hết thảy đều bình an.”

Đông Phương Hạo Diệp sắc mặt cứng đờ, run giọng hỏi:

“Cái gì?”

Ngự y đột nhiên nhớ tới tâm cầu nữ nhi của tiểu vương gia, cả kinh thành đều biết, không khỏi cũng biến đổi thần sắc, thật cẩn thận nói “Chúc mừng vương gia, là tiểu thế tử.”

Đông Phương Hạo Diệp chỉ thấy trước mắt sao Kim loạn chuyển, đầu óc choáng váng.

Nhi tử, nhi tử, lại là nhi tử.

Trời của ta, năm nhi tử………..

Đông Phương Hạo Diệp phảng phất đã thấy cảnh tượng năm tiểu tử thúi vây quanh bên người, hắn cùng Diệu Nguyệt quản được đứa này không quản được đứa kia, luống cuống tay chân.

Ngự y thấy thần sắc vương gia, do dự không biết có nên đưa tiểu thế tử trên tay qua hay không, không khỏi trong lòng thầm trách mắng đồng nghiệp trong phòng, khó trách được hắn muốn cướp việc chăm sóc vương phi, để hắn ra báo tin, thì ra là để hắn ứng phó với vương gia.

Cũng may Đông Phương Hạo Diệp chịu đả kích đã thành thói quen, nhi tử thì nhi tử, cũng không thể quay lại bụng của Diệu Nguyệt.

Hắn vỗ vỗ trán, trấn định lại, đưa tay qua nói “Cho ta nhìn tiểu tử thúi này.”

Thời điểm Đông Phương Hạo Diệp đi vào, nội thất đã được thu dọn sạch sẽ, mùi máu tươi sau sinh sản vẫn còn nhẹ vương trong mùi đàn hương tràn ngập bên trong.

Bắc Đường Diệu Nguyệt thần tình mỏi mệt nằm trên giường, cũng chưa có ngủ.

Y mệt chết đi, vất vả khi sinh sản đã tiêu hao đại lượng thể lực của y, cho dù y có trẻ trung khỏe mạnh, cũng không phải nhất thời chốc lát có thể khôi phục lại được.

Y không biết Đông Phương Hạo Diệp sẽ có loại phản ứng như thế nào. Nói thực ra, ngay cả chính y cũng đều không ức chế được cảm thấy loại tình cảm tên thất vọng, huống chi là cái vị mong chờ con gái đã lâu kia.

Chẳng lẽ bọn họ quả thật không có mệnh có nữ nhi?

Ai!

Bắc Đường Diệu Nguyệt trong lòng uể oải không cần nói cũng biết.

Đông Phương Hạo Diệp ôm hài nhi, ngồi vào bên giường, thấp giọng kêu:

“Diệu Nguyệt, ngươi đã ngủ chưa ?”

Bắc Đường Diệu Nguyệt chậm rãi mở mắt ra.

Đông Phương Hạo Diệp đối y cười, xoay người đem đứanhỏ đặt bên người y, nói:

“Thật sự là một tiểu tử đáng yêu. Diệu Nguyệt, ngươi vất vả rồi.”

“…..Ngươi thất vọng sao?”

Đông Phương Hạo Diệp nhìn thẳng vào đôi mắt như hắc diệu thạch bình thường luôn trầm tĩnh của Diệu Nguyệt, phảng phất cảm giác được tình tự của y, không khỏi mỉm cười, ôn nhu nói “Chỉ cần là đứa nhỏ ngươi sinh cho ta, ta vĩnh viễn sẽ không thất vọng.”

Bắc Đường Diệu Nguyệt nghiêng đầu nhìn hài nhi bé bỏng, thấp giọng nói “Khi Đào Đào sinh ra, ngươi thất vọng như vậy. Ta biết ngươi thật sự rất muốn có được một nữ nhi.”

Đông Phương Hạo Diệp cầm tay y, chập rãi áp lên hai gò má của mình:

“Đừng nói như vậy. Ngươi có biết vì sao ta nghĩ muốn có một nữ nhi như vậy không ?”

Bắc Đường Diệu Nguyệt nâng mắt lên, nghi hoặc nhìn hắn.

Đông Phương Hạo Diệp nở nụ cười, trong đôi mắt cất chứa vô hạn nhiệt tình cùng tình yêu.

“Bởi vì, ta thật sự rất muốn có một nữ nhi giống ngươi như đúc.”

Bắc Đường Diệu Nguyệt cúi đầu cười “Giống ta như đúc? Ta cũng không muốn có một nữ nhi giống Diệu Thần, khó dưỡng.”

Đông Phương Hạo Diệp sửng sốt lại sửng sốt, lại mỉm cười, vỗ trán mình một cái, tự mắng “Ta như thế nào lại không nghĩ tới.”

Bắc Đường Diệu Nguyệt không biết vì cái gì, bỗng nhiên cảm thấy rất áy náy.

Lúc này đi, y thật sự rất muốn vì hắn mà sinh một nữ nhi.

“Quên đi, kỳ thật ta cũng không để ý là nam hay nữ. Ngươi sinh cho ta năm đứa con, ta cảm kích ngươi còn không kịp.”

Đông Phương Hạo Diệp đã không thèm để ý, hôn lên đôi môi tái nhợt của y, nhìn tiểu tử đang ngủ say bên cạnh kia, nhẹ giọng nói “Ngươi xem nó đáng yêu chưa. Ta có cảm giác, đứa nhỏ nhất định rất giống ngươi.”

Bắc Đường Diệu Nguyệt cùng hắn cùng nhau nhìn đứa nhỏ.

Nói cũng kỳ quái, đứa nhỏ này vừa mới sinh ra, toàn thân lại thập phần sạch sẽ, không có chút bẩn, ngay cả khuôn mặt nhỏ nhắn cũng bóng loáng trắng noãn, lại không có bộ dáng nhiều nếp nhăn như bọn Đường Đường, xem ra thai thật sự dưỡng rất khá.

Rốt cuộc cũng là cốt nhục của mình, Đông Phương Hạo Diệp càng nhìn càng thích, không khỏi mặt mày hớn hở, nắm tay Bắc Đường Diệu Nguyệt hôn lên, trịnh trọng nói “Diệu Nguyệt, cám ơn ngươ i! Ta rất vui.”

Bắc Đường Diệu Nguyệt giương mắt nhìn hắn, khóe miệng lộ ra ý cười.

Đông Phương Hạo Diệp nhịn không được lại hôn lên môi y, nhẹ giọng nói:

“Kỳ thật, ta không nghĩ sẽ có nữ nhi. Kiếp này có ngươi, như vậy là đủ rồi.”

Bắc Đường Diệu Nguyệt nắm tay hắn thật chặt.

Tiểu vương gia Đông Phương Hạo Diệp từ nay tuyệt mộng có nữ nhi.

Nếu được thì sẽ có, cũng chớ cưỡng cầu. Hắn cũng không tiếc nuối, dù sao có thể cùng người mình yêu nhất bên nhau cả đời, đã là thỏa mãn lớn nhất đời hắn.

Năm hài nhi………..Tuy rằng có hơi nhiều chút, nhưng lấy thực lực của hắn cùng Bắc Đường Diệu Nguyệt, chút lòng thành, có thể thu phục!
Bình Luận (0)
Comment