Tử Linh kinh ngạc nhìn từng cánh hoa đào không biết từ đâu bay xuống. Những cánh hoa đào như một cơn mưa hoa rơi xuống khắp nơi. Nàng giơ tay ra hứng những cánh hoa đào rơi xuống, trên môi nở nụ cười nhẹ.
Từ xa, một thân ảnh hắc sắc dần tiến lại gần Tử Linh.
“Chàng thật sự làm thiếp bất ngờ đó. Rốt cuộc chàng muốn làm gì đây?”
Lãnh Nam Phong nhướng mày, đừng nói là nàng đã quên mất rằng bản thân đã nói rằng muốn hắn cầu hôn đó nha. Mặc dù hắn đã hỏi tên đệ đệ ngốc kia nhưng mấy cách mà tên này bày ra chẳng thấy hợp gì hết. Sau nhiều ngày suy tư, Lãnh Nam Phong cũng đã cho ra phương án thích hợp với bản thân.
Thật sự thì Tử Linh không hề quên điều kiện muốn Lãnh Nam Phong cầu hôn nàng. Không biết hắn đã chuẩn bị màn cầu hôn bất ngờ như thế nào đây. Quả là khiến nàng thắc mắc chết đi được.
“Của nàng.”
Lãnh Nam Phong đưa cho Tử Linh một thúc hoa (bó hoa). Những bông hoa năm cánh lam sắc tuyệt đẹp dưới khung cảnh này càng trở nên lãng mạn hơn bao giờ hết.
Tử Linh nhìn chăm chăm thúc hoa trên tay Lãnh Nam Phong. Nàng không nhìn lầm chứ, đây chính là lỗ bì hoa (hoa lưu ly) mà. Nếu nàng nhớ không lầm thì loài hoa này tượng trưng cho tình yêu chân thật. Không ngờ sau khi đến nơi này mà nàng còn có thể nhìn thấy loài hoa này.
Tử Linh nhận lấy thúc hoa nhưng chưa để nàng kịp định thần lại thì Lãnh Nam Phong lại nắm lấy tay nàng. Hắn đeo vào tay nàng một vòng tay khảm lưu ly. Vòng tay được chạm khắc vô cùng tinh xảo, nếu nhìn kỹ thì có thể thấy được trên đó khắc tên của hai người: Nam Phong, Tử Linh.
“Đẹp quá.”
Tử Linh nhìn vòng tay mà không khỏi trầm trồ.
“Nếu nàng đã nhận hoa của ta, còn đeo cả vòng tay này thì coi như nàng đã nhận lời cầu hôn của ta. Từ giờ phút này trở đi nàng chính là người của Lãnh Nam Phong.”
Quạ quạ quạ
Một đám quạ bay ngang qua.
Khoan đã, hình như nàng vừa nghe phải thứ gì vậy?
“Chàng có thể nhắc lại những lời vừa nói không?”
“Nàng nhận hoa và vòng tay thì đã nhận lời cầu hôn của ta. Vài ngày nữa hai ta sẽ thành thân. Nàng chính thức là người của ta.”
Rắc
Tử Linh lập tức hóa đá ngay tại chỗ. Đây là màn cầu hôn của hắn? Lãng mạn đâu? Bất ngờ đâu? À không, lãng mạn có nhưng đó mới chỉ là phần mở đầu thôi mà, phần sau đâu rồi? Còn bất ngờ, cái này chẳng lẽ chưa đủ bất ngờ? Hay lắm, đúng là hy vọng thật nhiều thất vọng cũng thật nhiều.
Càng nghĩ, trên trán Tử Linh xuất hiện càng nhiều mấy dấu chữ thập. (Tg: “Mấy cái dấu thường xuất hiện khi nhân vật nào đó tức giận trong anime đó.”)
“Ta có nói rằng nguyện ý (đồng ý) sao?” (Tg: “Tức quá đổi lại xưng hô nha.”)
“Cái gì?”
“Ta nói là ta có nói nguyện ý lấy chàng sao? Muốn ta thành thân với chàng sao? Đừng hòng!!”
Tử Linh vứt thúc hoa (bó hoa) trong tay trở lại cho Lãnh Nam Phong rồi bỏ đi để lại hắn ngơ ngác nhìn theo. Sao đang yên lành lại sinh khí (tức giận) rồi? Nữ nhân đúng là khó hiểu!
Lãnh Nam Phong tính đuổi theo nhưng chưa kịp thì đã thấy Tử Linh quay lại.
“Trả đây!” – Tử Linh cướp lấy thúc hoa trong tay Lãnh Nam Phong. Nàng nhìn dáng vẻ của tên đầu sỏ khiến nàng sinh khí (tức giận) trước mặt vẫn một bộ không hiểu ra sao mà càng tức. Tử Linh nâng chân ngọc dùng hết sức đạp mạnh vào chân Lãnh Nam Phong.
“A, nàng... nàng đây là làm sao?”
“Muốn biết ta làm sao thì quay về tự suy nghĩ đi. Tên đầu gỗ!”
Tử Linh quay lưng bỏ đi. Lần này nàng không quay lại nữa, chỉ còn một mình Lãnh Nam Phong ở lại. Hắn vội đuổi theo.
--------------
“Phụt... Ha ha ha, huynh làm thế tam tẩu không giận thì cũng lạ đó.”
Lãnh Ngạo Thiên không khách khí mà cười đến cả người lắc qua lắc lại tưởng chừng như muốn rơi khỏi ghế. Mộ Dung Ưu, Phạm Khanh thì còn để lại mặt mũi cho Lãnh Nam Phong nên không cười ra tiếng nhưng đôi vai run run đã tố cáo tâm tình của hai người.
“Rốt cuộc ta làm sai cái gì chứ?”
Lãnh Nam Phong đen mặt lạnh giọng hỏi.
“Tam ca, khúc đầu huynh làm rất đúng nhưng sau đó lại làm cho khung cảnh lãng mạn ấy bị phá nát chỉ bởi một lời nói. Huynh quả thật đúng như tam tẩu nói mà đúng là tên đầu gỗ, không biết cách dỗ nữ nhân gì hết.”
Lãnh Ngạo Thiên một bộ chỉ tiếc rèn sắt không thành thép mà nhìn Lãnh Nam Phong.
“Bây giờ Linh nhi không chịu gặp ta. Dù ta có nói thế nào nàng ấy vẫn tránh mặt ta. Nữ nhân thật khó hiểu. Ba người nói đi ta phải làm sao Linh nhi mới chịu tha thứ cho ta.”
“Để ta nói giúp ngươi trước mặt muội ấy thử xem.”
Mộ Dung Ưu nhìn không được dáng vẻ này của Lãnh Nam Phong nên lên tiếng. Kể cũng lạ người khác u sầu thì là bộ dáng không có sức sống còn tên này lại tỏa ra hàn khí dọa người khác. Cuộc sống sau này của tiểu Linh nhi cứ phải ở cùng cái hầm băng này đúng là thiệt khổ mà. Ta có nên suy nghĩ lại về việc giúp tên này hay không đây?
Trong khi đó, Tử Linh trở lại Lãnh Huyết Cung.
Vừa đến viện tử dành cho Cung chủ, Tử Linh đã nhìn thấy dáng vẻ lười biếng của Tuyết nhi đang nằm phơi nắng. Không những thế nó còn bày ra vẻ mặt ta đây đang nhàm chán. Tử Linh không khỏi rơi hắc tuyến.
Cái con bạch hổ này suốt ngày ở đây ngắm soái ca, phơi nắng, ăn ngủ. Biểu hiện ra đầy đủ đặc điểm của một con sâu lười mà còn dám làm ra dáng vẻ này nữa sao?
“Tuyết nhi, ngươi thật sự càng ngày càng lười rồi đó.”
Ngao, đây là giọng của chủ nhân mà. Chủ nhân yêu dấu, ta thật nhớ người.
Tuyết nhi đang làm dáng vẻ chán muốn chết vừa nghe thấy giọng Tử Linh liền tinh thần phấn chấn mà chạy đến chỗ nàng. Nó cọ tới cọ lui bên chân Tử Linh, nhìn cứ như một con mèo lớn đang tranh thủ lấy lòng chủ nhân.
“Ngươi lại muốn đòi hỏi chuyện gì nữa đây?”
Tử Linh nhìn Tuyết nhi thở dài bất đắc dĩ. Nàng quá hiểu sủng vật của mình mà, chỉ mỗi khi có điều gì cần cầu khẩn thì mới ngoan như vậy.
Qủa nhiên chỉ có chủ nhân là hiểu Tuyết nhi nhất thôi. Chủ nhân, Tuyết nhi muốn đi ra ngoài. Chỗ này thật chán qua đi, chẳng có ai cho Tuyết nhi chơi đùa cả. Nhân sinh (cuộc sống) như vậy thật sự, thật sự, thật sự rất nhàm chán nha.
Tuyết nhi củng củng vào chân Tử Linh rồi hướng đầu quay sang cửa hất hất.
“Ngươi muốn đi ra ngoài sao?”
Ngao ngao (Dịch: “đúng đúng”)
“Hảo, nhưng phải đợi ta giải quyết một việc trước đã.”
Ngao ngao ngao ngao grào grào grào grào (Tg: “Thứ cho tg vô năng (không có năng lực) dịch đoạn điên cuồng này của Tuyết nhi”)
Tử Linh đi đến biệt viện của Long Khiên.
“Khiên ca ca, huynh có trong đó không?”
Nàng khẽ gõ cửa. Từ trong phòng truyền ra âm thanh từ tính, ôn hòa của nam nhân.
“Là tiểu Linh à. Muội vào đi.”
Tử Linh đi vào phòng Long Khiên. Y vẫn vậy, vẫn một thân lam y tôn lên nét ôn hòa. Long Khiên đang xem công vụ của Lãnh Huyết Cung, thấy nàng vào thì vội buông công vụ xuống.
“Lần này muội trở lại Lãnh Huyết Cung là muốn phân phó gì hay sao?”
“Không có, chỉ là muội muốn đến đây thăm huynh cùng mọi người thôi.”
Long Khiên mỉm cười, y rót chén trà hướng Tử Linh mời. Nàng tiếp nhận chén trà rồi nhẹ nhàng nhấp uống.
“Muội có chuyện muốn nói với huynh.”
“Huynh có chuyện muốn nói với muội.”
Hai người ngập ngừng một lúc rồi nói cùng lúc. Điều này làm Tử Linh và Long Khiên ngẩn ra. Nàng ngập ngừng nói.
“Hay là huynh nói trước đi.”
“Không, muội cứ nói trước đi.”
Tử Linh mỉm cười nói với Long Khiên.
“Muội muốn huynh hãy hủy chuyện giúp muội đào hôn trong ngày đại hôn với Lãnh Nam Phong.”
“Sao lại như vậy?”
Long Khiên nhíu mày. Trong lòng y bỗng dâng lên một cảm giác bất an không giải thích được. Cứ như có một âm thanh vang lên liên hồi nói rằng y không nên để nàng nói tiếp.
“Muội và Lãnh Nam Phong đã làm rõ tâm ý của nhau. Muội yêu Phong và chàng ấy cũng vậy. Cho nên chuyện đào hôn vốn là không thể.”
Long Khiên biến sắc. Không ngờ y còn chưa nói rõ tâm ý của mình cho tiểu Linh mà đã thua trong tay người khác. (Tg: “Trong chuyện tình cảm thì chậm một bước là đau khổ cả đời đó Khiên ca ca.”)
“Huynh sao vậy?”
Tử Linh nhìn thấy sắc mặt Long Khiên đột nhiên trở nên khó coi thì lo lắng. Nàng giơ tay muốn chạm vào vai y thì đột nhiên Long Khiên tránh đi. Dù chỉ là một động tác rất nhỏ nhưng đủ để không khí trong phòng đọng lại.
“Ta không sao, muội đừng lo. Chỉ là dạo này ta hay thức làm công vụ nên có hơi mệt mỏi.”
“Vậy sao, huynh phải giữ gìn sức khỏe đó.”
Tử Linh mỉm cười thu tay lại. Có lẽ nàng nên giúp đỡ Khiên ca ca một số công vụ trong Lãnh Huyết Cung mới được. Dù gì thì bản thân cũng là Cung chủ, không nên để Khiên ca ca một mình xử lý hết mọi việc.
“Huynh nên nghỉ ngơi sớm đi. Muội cũng nên trở về. Nhưng muội mong huynh có thể đến dự đại hôn của muội. Trong lòng muội, huynh chính là ca ca thứ hai của mình nếu huynh không đến thì muội sẽ rất buồn đấy. À, còn bốn người Thanh Long nữa.”
Long Khiên sắc mặt xanh mét cố nặng ra một nụ cười.
“Hảo, ta nhất định sẽ đến. Cả bốn người Thanh Long cũng vậy.”
Có trời mới biết khi nói lời này trong lòng y đau như thế nào. Cứ như có ai đó đâm thẳng một kiếm vào tim rồi rút ra sau đó lại đâm vào.
“Hảo, nhất định vậy nha. Muội xin cáo từ.”
Tử Linh đứng dậy rời đi. Nhưng khi nàng ra đến cửa phòng thì quay lại.
“À mà, lúc nãy huynh có chuyện gì muốn nói với muội vậy?”
Long Khiên khẽ giật mình khi nghe Tử Linh đột nhiên hỏi vậy. Vốn dĩ y muốn nói rõ tâm ý với tiểu Linh nhưng giờ có nói thì được cái gì chứ? Muội ấy mãi mãi vẫn không thuộc về y.
“Không, không có gì quan trọng đâu.”
“Vậy à, nếu không quan trọng thì huynh giải quyết giùm muội nha. Sau đại hôn, muội sẽ thường xuyên trở lại giúp huynh giải quyết công vụ.”
“Hảo.”
Tiểu Linh, muội yên tâm. Huynh sẽ giúp muội giết đi phần tâm ý mà huynh dành cho muội. Nhưng huynh mãi mãi vẫn sẽ đứng sau bảo hộ (bảo vệ) cho muội.