Hoàng hậu rất tức giận đối với việc này: “Lão già này ăn gan hùm hổ báo sao? Còn dám lấy việc này uy hiếp bổn cung? Hạ Oanh Nhiễm là cái thá gì chứ? Bổn cung sẽ không để cho nàng ta ngồi vào vị trí Thái tử phi được.”
Lương Thái phó nhìn sắc mặt xanh mét của Hoàng hậu, thờ ơ nói: “Ngươi kích động cái gì? Tên Hạ Hoè Quân này nhất định phải lôi kéo cho được, Thái tử phi là ai không quan trọng, quan trọng nhất là có thể phù trợ được Thái tử.”
“Phụ thân không biết mẹ của Hạ Oanh Nhiễm là người như thế nào đâu.” Hoàng hậu cảm thấy buồn nôn khi nghĩ đến Nguyệt Nhung phu nhân kia, bà ta không muốn cưới đứa con gái được sinh ra từ người phụ nữ kia.
Lương Thái phó nhẹ giọng trách móc: “Hoàng hậu sao có thể thiển cận như thế được?”
Hoàng hậu biết sự ủng hộ của Hạ Thừa tướng lúc này là rất cần thiết, chẳng qua cũng là quá tức giận, đối với lão già xảo quyệt Hạ Hòe Quân phẫn nộ không thôi.
Bà ta nhấp một ngụm trà rồi từ từ bình tĩnh trở lại, bây giờ nếu không lôi kéo được Hạ Thừa tướng, Nam Hoài Vương sẽ ra tay, đến lúc đó có Thừa tướng ủng hộ thì khả năng chiến thắng sẽ cao hơn rất nhiều.
Bà ta nhẫn nhịn: “Phụ thân, nói cho Hạ Hoè Quân biết bổn cung sẽ xin ý chỉ của Hoàng thái hậu, hạ chỉ ban hôn.”
“Chỉ sợ nói miệng không có chứng cớ, lão già kia sẽ không tin.” Lương Thái phó nói.
“Cha chỉ cần nói cho hắn biết, bổn cung nhất ngôn cửu đỉnh, nếu hắn không tin thì thôi.” Hoàng hậu nhìn Lương Thái phó: “Có lúc, đối phó với loại người này, không thể nhân nhượng, nếu không sẽ được nước lấn tới.”
Lương Thái phó cảm thán một tiếng: “Con gái à, mưu kế giang sơn này không phải lấy thân phận là có thể đè ép được, không có lợi ích gì, ai sẽ đánh liều với ngươi? Phải biết rằng, một khi thua cuộc thì tài sản và tính mạng của cả gia tộc sẽ bị mất hết, ông ta chỉ cần một vị trí Thái tử phi, cứ cho ông ta là được, không ngon ngọt một chút thì sao có thể thu phục được đám người tham lam đó? Ngươi cho rằng mấy năm nay, ta dựa vào thân phận của Thái phó để ép buộc bọn họ phải đi theo sao? Ngươi sai rồi, ngươi không biết ta ở sau lưng phải trả giá bao nhiêu đâu.”
Hoàng hậu kích động nói: “Phụ thân, con gái biết người buồn rầu vì chuyện của Thái tử, mấy năm bôn ba vất vả mới tạo được sự che chở cho hắn, nếu không có người, e rằng hắn đã bị tước bỏ vị trí Thái tử rồi.”
Lương Thái phó nhìn bà ta, đôi mắt sâu như hố đen: “Con có thể hiểu được sự khổ nhọc của ta thì thật tốt, ý chỉ này, ngươi xem rồi đi cầu Hoàng thái hậu đi.”
Hoàng hậu nói: “Không cần nữa, Phượng Ấn ở chỗ của bổn cung, ý chỉ ban hôn này là do bổn cung tự mình đưa ra, sau đó ta sẽ báo cáo với lão thái thái, bà ta sẽ không đến nỗi lật đổ, dù sao cũng phải nể mặt của Hoàng hậu ta đây.”
Ý chỉ ban hôn truyền xuống, Nguyệt Nhung phu nhân và Hạ Oanh Nhiêm vui vẻ không thôi.
Hạ Oanh Nhiễm rúc vào bên người Nguyệt Nhung phu nhân, ngượng ngùng nói: “Tuy nói sớm muộn gì cũng có ngày này, nhưng Hoàng hậu nương nương đã đích thân ra lệnh, điều này cho thấy tầm quan trọng của con.”
Nguyệt Nhung phu nhân hừ lạnh một tiếng: “Nếu Hoàng thái hậu đích thân ra lệnh thì mới gọi là coi trọng con, chẳng qua, quả thật như con nói, con và Thái tử đều đã như vậy, hôn sự này nếu không thành, một khi con mang thai, thì bên ngoài đồn thổi rất khó nghe.”
Hạ Oanh Nhiễm không vui nói: “Ai dám nói con xé miệng hắn.”
Nguyệt Nhung phu nhân thực sự rất vui vẻ, cuối cùng bà ta cũng có thông gia với Hoàng thất, sau này còn ai dám nói bà ta không xứng nữa? Sau này đợi Oanh Nhiễm gả qua đó, bà ta sẽ xin Thái tử phong một tước hiệu, bà ta sẽ là cáo mệnh phu nhân, không cần phải sợ bà già đáng ghét trong phủ nữa.
Rồi giải quyết con hạ nhân Liên thị luôn một thể, bà ta mới là phu nhân danh chính ngôn thuận của Tướng gia, ai dám coi thường bà ta nữa?
“Cha đâu?” Hạ Oanh Nhiễm hỏi.
“Đang ở chỗ tổ mẫu của con, không biết đang nói cái gì.” Nguyệt Nhung phu nhân có chút không vui. “Hỉ sự như vậy mà hắn không tới chúc mừng, ngược lại đi qua bên đó.”
“Tổ mẫu là người có tầm nhìn xa trông rộng, phụ thân nghe theo ý kiến của tổ mẫu là tốt, mẫu thân đừng nhỏ mọn như vậy.” Hạ Oanh nhiễm không giấu được niềm vui vẻ giữa hai đầu lông mày, lúc nói chuyện cũng mang theo tư thái của một Thái tử phi.
Nguyệt Nhung phu nhân ôm nàng ta: “Thật tốt, Oanh Nhiễm, tiên đồ của con cũng là tương lai của ta, ta đã mong chờ ngày này từ rất lâu rồi.”
Hạ Oanh Nhiễm cười ngạo nghễ, nhưng sau đó hung ác nói: “Con thật sự mong rằng con tiện nhân Hạ Thương Mai vẫn chưa chết, để có thể nhìn con gả vào Đông cung mà nhận được sủng ái."
Nguyệt Nhung phu nhân nói: “Mà này, con tiện nhân đó đi đâu mất rồi? Bên ngoài có tin đồn rằng nàng ta mang thi thể của Nhiếp Chính Vương đi, điều này là không thể nào.”
“Làm sao ả ta mang đi được? Có lẽ là Tiêu Thác mang đi, Hạ Thương Mai có khả năng là bị Thái phi xử tử rồi.” Hạ Oanh Nhiễm nói.
“Con nghe tin ở đâu vậy?” Nguyệt Nhung phu nhân hỏi.
“Thái tử nói.” Hạ Oanh Nhiễm chế nhạo: “Chỉ là không biết nàng ta học y thuật từ khi nào? Để nàng ta trùng hợp chữa khỏi bệnh cho Lương Vương, sau đó nàng ta lại đi chữa bệnh cho Nhiếp Chính Vương, kết quả làm chết người ta, Quý Thái phi cũng bèn xử lý nàng ta luôn.”
Hạ Oanh Nhiễm vừa nói, vừa cười khoái trá: “Chúng ta trăm phương nghìn kế muốn diệt trừ nàng ta, đều để nàng ta trốn thoát. Không ngờ cuối cùng nàng ta tự mình tìm cái chết, cũng xem như là giúp chúng ta một chuyện.”
Nguyệt Nhung phu nhân hừ một tiếng: “Đúng vậy, trước đây nghe nói nàng ta sẽ gả cho Nhiếp Chính Vương, làm ta lo lắng một thời gian.”
So với màn ăn mừng nông cạn này của hai mẹ con, thì lão phu nhân và Hạ Thừa tướng lại không vui vẻ như vậy.
Đối với tin tức mà Hạ Oanh Nhiễm nói cho Nguyệt Nhung phu nhân, lão phu nhân và Hạ thừa tướng cũng nghe thấy, nhưng lão phu nhân sắc bén nói: “Cho dù Nhiếp Chính Vương thật sự đã chết, nhưng thế lực vẫn như cũ làm cho người ta kinh sợ, bọn họ không tìm ra được hung thủ giết Mộ Dung Khanh sao? Không thể nào, bọn họ nhất định sẽ tóm chặt lấy Thái phó không buông, nhưng hiện tại ngoại trừ người của Nam Hoài Vương đang lên kế hoạch, thì người của Nhiếp Chính Vương cũng không có động tĩnh gì, thậm chí cả Tiêu Thác và Tô Thanh cũng không có động tĩnh gì ở trong kinh, với lại cũng không thấy bóng dáng hai người họ, cả Hạ Thương Mai bỗng nhiên biết ý thuật cũng không thấy đâu, ngươi cảm thấy việc này có nội tình gì không?”
Hạ Thừa tướng nói: “Mẫu thân, giả sử Nhiếp Chính Vương chưa chết, Hạ Thương Mai tuy biết y thuật, nhưng y thuật của nàng ta còn hơn cả ngự y trong triều sao? Điều đó là không thể nào? Có thể thấy, Hạ Thương Mai có liên quan rất lớn đến việc biến mất của Nhiếp Chính Vương, nhưng ai thực sự tận mắt nhìn thấy Hạ Thương Mai mang thi thể của Nhiếp Chính Vương đi? Tất nhiên, điều ngài đang nói cũng có khả năng xảy ra, và khả năng này lại rất cao.
Nhưng còn có sự tình khác không? Chính là Tiêu Thác đưa thi thể của Nhiếp Chính Vương đi, sau đó biết được Quý Thái phi giết Hạ Thương Mai mới tạo nên tin tức giả, cái gọi là thần y cùng với việc thi thể biến mất, khiến người ta đoán rằng Nhiếp Chính Vương vẫn còn sống, việc Tiêu Thác và Tô Thanh không xuất hiện càng làm cho loại giả thiết này tăng thêm độ tin cậy.”
“Suy luận của ngươi cũng có lý, nhưng theo tin tức Tôn phủ truyền đến, Tôn trắc phi đã trở về phủ và khóc lóc, nàng nói Quý thái phi cũng rất thương tâm, ngày nào cũng rơi lệ, nàng cũng nói chính Quý thái phi đã tận mắt nhìn thấy Nhiếp Chính Vương chết.”
“Vậy theo những gì mẫu thân phân tích, ngài cho rằng Nhiếp chính Vương đã chết hay chưa?” Hạ Thừa tướng hỏi.
“Cũng khó nói, nhưng hẳn là bị thương rất nặng, lão thầnchỉ cảm thấy Hạ Thương Mai không có liên quan gì đến chuyện này, nàng ta có lẽ đã chết rồi, chết trong tay của Quý thái phi, chờ thêm đi, nếu như lão thầnđoán không sai, ngày mai sứ giả vào cung, chính là bắt đầu một trận đại chiến.”
Hạ Thừa tướng cũng cho rằng như vậy, ngày mai sứ giả vào cung, mọi người sẽ nhân cơ hội này để nắm lấy vị trí chủ chính.