Mặt Hạ thừa tướng tái mét, lạnh lùng quát Phu nhân Nguyệt Nhung: “Bà còn không đi kéo con bé ra?”
Phu nhân Nguyệt Nhung vội chạy ra ngoài, vươn tay kéo Oanh Nhiễm lại: “Nhiễm Nhi, con đừng lộn xộn nữa.”
Hạ Oanh Nhiễm quay đầu lại, mới nhận ra mọi người đều đang nhìn mình, biết mình thất thố, nhưng vừa nghĩ đến việc mình đã được ban hôn cho Thái tử, là Thái tử phi tương lai, nên phải có tư cách nói giúp Thái tử.
Vì thế nàng ta sải bước đi vào điện, rồi ngẩng đầu lên nhìn Mộ Dung Khanh nói: “Vương gia, mặc dù Thái tử tự ý điều binh, nhưng thân là Thái tử đương triều, chẳng lẽ không hề có quyền điều động một ngàn binh mã à? Sớm muộn gì giang sơn này cũng thuộc về Thái tử điện hạ, Vương gia chỉ thế vào chỗ Nhiếp Chính giám quốc, Hoàng thượng cho người quyền lực, chứ không bảo người lạm dụng quyền lực để dùng việc công trả thù riêng, hôm nay người đánh Thái tử trước mặt nhiều hoàng công đại thân như vậy, nếu chuyện này truyền ra ngoài sẽ bôi nhọ quốc thể. Hoàng hậu nương nương, người nói xem có đúng không?”
Những lời này của Hạ Oanh Nhiễm đã gây ra sự xôn xao, thậm chí có người cho rằng có phải nàng bị điên rồi không? Lúc nãy nàng không nghe Bao công công tuyên chỉ à? Nhiếp Chính Vương có quyền phế Thái tử, còn phạt trượng là vì Thái tử thật sự tự ý điều động binh mã vi phạm quân pháp.
Không, đây đều là thứ yếu, cho dù nàng là một cô gái không hiểu mấy chuyện này, nhưng trước mặt nhiều hoàng công đại thần như vậy, lại nói Mộ Dung Khanh lạm dụng tư hình dùng việc công trả thù riêng, nàng thật sự điên rồi? Nàng có biết, người đang ngồi trên cao kia là Nhiếp Chính Vương đương triều không?
Hơn nữa, nàng còn kéo Hoàng hậu xuống nước, nàng thật sự cho rằng hai người cùng chung mối thù à?
Nàng chỉ là nhị tiểu thư của Tướng phủ, gia giáo của Tướng phủ...
Mặt Hoàng hậu cũng trâm xuống, bà vốn không thích Hạ Oanh Nhiễm, dù lúc này nàng ta đang lên tiếng bảo vệ Thái tử, nhưng lại cực kỳ ngu ngốc, sau khi đọc xong thánh chỉ, nàng ta lại chỉ trích Mộ Dung Khanh lạm dụng tư hình, chẳng khác nào lại nhấn mạnh với các chư vị hoàng công đại thần, lỗi lầm mà Thái tử đã vi phạm lần nữa?
Mặt Hạ thừa tướng nhất thời xấu hổ đến mức muốn chui xuống đất, trước khi Mộ Dung Khanh lên tiếng, đã vội vàng thỉnh tội:Vương gia, tiểu nữ còn nhỏ không hiểu chuyện, nên ăn nói linh tinh, mong Vương gia khoan hồng độ lượng tha thứ cho con bé.”
Mộ Dung Khanh cũng không thể hiện vẻ tức giận, chỉ nhìn về phía Hoàng hậu, rồi lạnh nhạt hỏi: “Hoàng hậu, người cảm thấy Thái tử phi tương lai nói có lý không?”
Hạ Oanh Nhiễm nhìn Hoàng hậu với vẻ mặt mong đợi, Hoàng hậu thấy mình đau lòng cho Thái tử như vậy, chắc chắn sẽ rất vui mừng.
Nhưng nàng chỉ thấy Hoàng hậu đang nhìn mình với ánh mắt độc ác, lạnh lẽo như con dao sắc bén.
Vẻ mặt nàng ngưng đọng, không biết phải làm thế nào.
Mộ Dung Khanh thấy Hoàng hậu không nói gì, cũng không định buông tha, mà hỏi tiếp: “Ta nghe nói nhị tiểu thư sắp thành hôn với Thái tử, nhưng đó là ý chỉ do đích thân Hoàng hậu ban xuống, Hoàng hậu là thân mẫu của Thái tử, tất nhiên sẽ có quyền quyết định chuyện hôn sự của Thái tử, nhưng người có chắc là nhị tiểu thư không? Chuyện này vẫn nên để bản vương và mẫu hậu cân nhắc lại rồi nói sau.”
Vừa dứt lời, toàn bộ đại điện đều yên tĩnh, lúc nãy mấy nữ quyến đố kỵ với Hạ Oanh Nhiễm đều đang nhìn nàng ta với ánh mắt cười trên đau của người khác, có lẽ ý của Nhiếp Chính Vương là muốn xin tấu với Hoàng thái hậu hủy bỏ ý chỉ của Hoàng hậu đúng không?
Nói vậy chẳng phải Hạ Oanh Nhiễm không thể trở thành Thái tử phi ư?
Phu nhân Nguyệt Nhung nghe vậy thì sắc mặt dần dần trắng bệch, ngạc nhiên nói: “Chuyện này sao có thể? Ý chỉ đã ban xuống rồi, hơn nữa Vương gia cũng nói Hoàng hậu nương nương có quyền quyết định chuyện hôn sự của Thái tử mà”
Mộ Dung Khanh nghiêng đầu nhìn Hoàng hậu: “Hoàng hậu không định nói gì ư? Bản vương cảm thấy vị phu nhân Tướng phủ này rất thú vị.”
Lễ Thân vương đứng dậy nói: “Lão thất, đây không phải phu nhân Tướng phủ đâu.”
Lời nhắc nhở này như một sự nhục nhã cả Phu nhân Nguyệt Nhung và Hạ Oanh Nhiễm, có mấy nữ quyến đã che miệng cười trộm.
Tối nay Mai Phi vẫn chưa nói câu gì, bỗng nhìn Liên Thị nói: “Hạ phu nhân, thân là phu nhân lại ngồi ngang hàng với tiểu thiếp, phu nhân đúng là mẫu người phụ nữ kỳ lạ, không bằng nói cho mọi người biết, phu nhân đã nhẫn nhịn như thế nào?”
Câu nói này như nói cho mọi người biết, Hạ Oanh Nhiễm mà Thái tử cưới là thứ nữ, do tiểu thiếp sinh ra.
Tất nhiên có rất nhiều người biết chuyện này, nhưng chuyện Hạ thừa tướng thương yêu tiểu thiếp, thì ai ai cũng biết rõ, chỉ là không có ai nói ngay trước mặt thôi.
Lần này mục đích phá hỏng của Mai Phi thật sự rất kỳ lạ.
Mọi người đều đang mong đợi câu trả lời của Liên thị, bởi vì bất luận trôi qua nhiều năm như vậy, Liên thị vẫn là trở thành tiêu điểm trong mắt mọi người, mọi người càng tò mò về chuyện hôn sự của bà và Hạ thừa tướng.
Liên thị không ngờ chuyện âm ï của Hạ Oanh Nhiễm lại làm cho Mai Phi chỉ về phía mình, nhưng bà không hề giận dỗi, chỉ đứng dậy khẽ cúi người chào Mai Phi, rôi đáp lại rất đúng mực: “Mai Phi nương nương, thiếp không hề tồn tại vấn đề khoan dung này, một năm thiếp và Trần thị gặp nhau chưa tới một lần.”
Hạ thừa tướng rất tức giận với câu trả lời của Liên thị, sắc mặt tức đến tái mét, ngay cả người đang ngồi ở đây cũng rất kinh ngạc với câu trả lời này của Liên thị, có lẽ là có một đáp án tốt hơn, nhưng rõ ràng câu trả lời này làm người khác cảm thấy khó chịu, một năm không gặp được một lần, vậy chẳng phải Phu nhân Nguyệt Nhung không tới thỉnh an Liên thị à?
Mai Phi cười khẩy: “Một năm không gặp được một lần, chuyện này thật kỳ lạ, chẳng lẽ người làm tiểu thiếp thì không cần phải vấn an chủ mẫu à? Đây là địa vị chủ mẫu gì chứ? Ngươi là phu nhân tướng gia danh chính ngôn thuận, sao có thể trải qua một cuộc sống như vậy chứ?”
Liên Thị nói: “Thần ít giao du với bên ngoài, ít khi gặp người lạ, nên mấy năm nay chỉ sống chung với con gái Thương Mai, cuộc sống cũng rất vui vẻ.”
Hay cho một câu người lạ, sống vui vẻ cùng con gái, câu nói hờ hững này thật sự đã vả mạnh vào mặt Phu nhân Nguyệt Nhung và Hạ thừa tướng.
Đại Chu là quốc gia trọng lễ giáo, chủ mẫu và tiểu thiếp nên có phân chia rõ ràng, thân là Thừa tướng của Đại Chu, mà trong nhà lại rối loạn chức vị, đảo ngược chủ thứ, sao có thể không bị người khác chê cười chứ?
Ngay cả Mộ Dung Tráng Tráng sau khi nhìn thấy Mộ Dung Khanh xuất hiện cũng kích động đến mức rơi nước mắt, không nhịn được lên tiếng: “Tướng phủ này thật kỳ lạ, chủ mẫu không phải chủ mẫu, thị thiếp không phải là thị thiếp, cách điều hành Tướng phủ đúng là kỳ lạ.”
Lời nói mỉa mai của trưởng công chúa đã làm rất nhiều người ở đây cười ra tiếng, tiếng cười đó như một thanh kiếm sắc bén đâm vào ngực Hạ thừa tướng.
Thương Mai nhìn Liên Thị, thấy vẻ mặt bà ung dung, nhưng đáy mắt lại hơi khó xử, nếu công khai địa vị và hoàn cảnh của bà trong Tướng phủ, thì đây vốn là một sự sỉ nhục với những người có lòng tự tôn rất cao như bà.
Nhưng Mai Phi đã nói như vậy, bất luận bà trả lời thế nào cũng sẽ không thỏa đáng, bởi vì vị trí của bà trong tướng phủ vốn đã không ổn thỏa.
Bà chỉ có thể trả lời hờ hững như thế, cũng không muốn nói dối ra vẻ hài hòa, nói bà với Phu nhân Nguyệt Nhung như tỷ muội.
Bà khinh thường điều đó!
Trong điện, hình như ai cũng quên mất chuyện Thái tử điện hạ đang bị hành hình ở bên ngoài, tất nhiên tiếng kêu gào của Thái tử cũng đã biến mất, hắn ta chưa từng chịu oan ức và đau khổ như vậy, nên sau khi đánh mười trượng, đã hôn mê bất tỉnh.
Dù Hạ Oanh Nhiễm có ngu xuẩn đến đâu thì cũng biết nguy hiểm đang đến gần, nhưng nàng không tin Nhiếp Chính Vương có thể phủ Nàng cho rằng, chỉ cần tiếp tục lấy lòng Hoàng hậu, thân phận Thái tử phi của nàng sẽ vững chắc.
Vì thế, nàng nhẫn nhịn chịu đựng ánh mắt chế giễu của mọi người, rồi quỳ xuống trước mặt Hoàng hậu nức nở: “Hoàng hậu nương nương, thần nữ và điện hạ đã định danh phận rồi, thần nữ đau lòng cho Thái tử điện hạ, biết ngài ấy bị oan, nên kính xin Hoàng hậu nương nương cho phép thần nữ ở lại trong cung để chăm sóc điện hạ, đến khi vết thương của điện hạ khỏi hẳn.”