Quay về Hạ Chí Uyển, Thương Mai lập tức muốn khám bệnh cho Liên Thị, nhưng Liên Thị lại giữ chặt tay cô nói: “Thương Mai, đi ngủ trước đi, có chuyện gì ngày mai lại nói.”
“Không, con trước...”
“Nghe lời, bây giờ con cần phải ngủ một giấc thật ngon.” Liên Thị lại quyết tâm nói.
Thương Mai nhìn gương mặt tái nhợt nhưng lại rất cố chấp của bà, biết bà đang đau lòng cho cô, lập tức đồng ý về phòng trước.
Vết thương của Tiểu Khuyên đã lành lặn, Du ma ma chăm sóc rất cẩn thận, trong khoảng thời gian Thương Mai không có trong phủ, không có người nào dám đến quấy rầy cả.
Du ma ma không hỏi câu nào, hầu hạ Thương Mai xong rồi lập tức lui xuống.
Thương Mai rất mệt, rất buồn ngủ, nhưng đầu óc lại nhanh chóng xoay chuyển.
Cô rất thắc mắc chuyện chủy thủ, nhưng cô cũng không muốn tìm hiểu đến cùng, bởi vì cho dù chủy thủ kia có nguồn gốc lớn đến cỡ nào thì bây giờ cũng đã ở trong tay cô rồi.
Cũng không hề suy nghĩ đến những hành động mà phủ Thừa Tướng định làm với cô, thật ra đây là chuyện cần phải suy nghĩ đến nhất, nhưng bây giờ cô lại lo cho chuyện Mộ Dung Khanh quay về Vương Phủ hơn.
Nghĩ đến đủ loại chuyện trước sau, thật ra người đứng sau sai khiến nhóm sát thủ thứ hai đã quá rõ ràng rồi, hắn phải đối mặt thế nào đây?
Trước khi quay về, nghe bọn họ nói điều binh, lại nói băng bó kỹ lại miệng vết thương của hắn, có phải hắn đã biết được sau khi hồi phủ rồi có lẽ sẽ có một trận chiến ác liệt không?
Những gì Thương Mai dự đoán, thật ra đã đúng tám chín phần.
Sau khi Mộ Dung Khanh giết chết mấy tên thích khách kia xong, Nam Hoài Vương đã đi trước, tin tức trong cung còn chưa được truyền ra ngoài, hắn sai người truyền lời đồn ra ngoài, nói mấy tên sát thủ thích khách kia đều bị Mộ Dung Khanh giết chết.
Cho nên sau khi Mộ Dung Khanh ra khỏi cung, lập tức bị chặn đánh.
Nam Hoài Vương đứng trên cổng thành, nhìn cảnh chém giết ở bên dưới.
Hắn đã biết Mộ Dung Khanh có chuẩn bị sẵn từ lâu, cũng có đủ năng lực chạy thoát khỏi lần chặn giết này, nhưng mà cũng trận chặn giết này cũng rất cần thiết, tối hôm nay hắn giết nhiều thêm một người thì sẽ lại có thêm một kẻ thù, mấy thích khách này đều có tổ chức mà đến, cũng không phải đơn độc một mình.
“Vương gia, quay về thôi!” Một nữ tử mặc một quần áo màu trắng yên lặng xuất hiện ở sau lưng hắn, nhẹ nhàng nắm tay hắn, ánh trặng nghiêng nghiêng chiếu vào gương mặt xinh đẹp tuyệt trần của người nữ tử này, gần như ngay cả ánh trăng cũng phải đọng lại vì nó.
Trong phủ Nhiếp Chính Vương.
Quý Thái Phi ngồi ở sảnh chính trong của viện bà, tất cả những lồng đèn trắng được treo trong phủ đều đã bị tháo xuống, chuyện trong cung đã truyền đến tai bà rồi.
Sau khi biết được tin tức này đến tận bây giờ, tay bà vẫn liên tục run rẩy.
Bà không thích cảm giác mọi chuyện vượt tầm kiểm soát của bà thế này, không thể khống chế được mọi chuyện, làm bà cảm thấy vừa nóng vội vừa lo lắng vô cớ.
Sự tồn tại của Hạ Thương Mai chính là kích thích mỉa mai lớn nhất đối với bà.
Hai tên thị vệ đang quỳ gối trước mặt bà, run bần bật. Bọn họ nghĩ như thế nào cũng không ngờ được Hạ Thương Mai lại vẫn còn sống, nàng ta không biết võ công, nhảy xuống vách núi thì chắc chắn chỉ có con đường chết, nhưng nàng ta vẫn còn sống mà quay về.
Thái Phi khẽ thở dài: “Không phải các ngươi quay về bẩm báo với ai gia là Hạ Thương Mai đã rơi xuống núi chết rồi sao? Vì sao nàng ta vẫn còn sống?”
Nếu Hạ Thương Mai không còn sống, dựa theo vết thương của A Khanh là không thể nào cứu về được nữa, khi ở trong phủ hắn cũng đã tắt thở, trên miệng vết thương còn rắc đầy đan dược, chỉ riêng loại đan dược này cũng đã đủ lấy mạng hắn rồi.
Bà hỏi, giọng điệu lại vô cùng mềm nhẹ, mặt mày chẳng có chút lệ khí nào, thậm chí còn chẳng có ý muốn trách cứ.
“Quý Thái Phi, bọn ta thật sự đã nhìn thấy Hạ Thương Mai rơi xuống vách núi...” Thị vệ gầy ốm giải thích, lại không dám nói thêm gì nữa, bởi vì bây giờ Hạ Thương Mai còn sống quay trở về đã là sự thật không thể bàn cãi được nữa.
Quý Thái Phi đưa tay xoa xoa vùng giữa mày, nói với Tư Trúc cô cô: “Dẫn đi đi, cho toàn thây!”
Hai thị vệ nghe vậy lập tức xụi lơ nằm trên đất, hai người cũng không hề xin tha, bởi vì bọn họ biết xin tha cũng chẳng có tác dụng gì, chỉ sẽ chọc giận thái phi làm bọn họ chết thảm hơn mà thôi.
Tư Trúc cô cô giơ tay lên, ý bảo người bên ngoài bước vào kéo hai người bọn họ xuống.
Ngoài cửa vang lên hai tiếng rên rĩ khe khẽ rồi không còn bất cứ tiếng động nào nữa.
Có hạ nhân xách nước vào súc rửa vết máu đỏ tươi trên thềm đá, vết máu chảy dọc theo thềm đá rồi thấm vào dưới cây hòe trong viện.
Gốc cây hòe này được máu tươi nuôi lớn, cành lá tươi tốt, thân cây rất khỏe mạnh, hai người cũng ôm không hết.
“Ai gia muốn ra ngoài sân ngồi, chờ nhi tử của ai gia quay về!” Quý Thái Phi đứng dậy, bước chân có hơi loạng choạng.
Bà ngồi trên ghế nằm dưới gốc cây hòe, cơ thể hơi ngửa ra phía sau, nửa nằm nhìn lên ánh trắng trên bầu trời, ngôi sao mờ nhạt đến mức gần như không thể nhìn thấy được.
Tư Trúc cô cô vẫn luôn đứng phía sau lưng bà, mùi máu tươi xộc vào mũi, làm nàng buồn nôn mấy lần.
“Chỉ khi ngửi được mùi máu tanh thế này ai gia mới cảm thấy vững lòng.” Quý Thái Phi lại thở dài nhè nhẹ.
Tư Trúc cô cô nói: “Thái Phi, không bằng vào nghỉ ngơi sớm một chút đi.”
“Không cần, nhi tử của ai gia sắp về rồi, cứ ở chỗ này chờ thôi.” Khóe môi Quý Thái Phi nở nụ cười nhợt nhạt: “Ngay năm hắn ra đời, ai gia được tiên đế phong làm Quý Phi, ai gia đặt toàn bộ hy vọng lên người hắn, nhưng mà khi hắn dần lớn lên, dần lộ rõ tính cách, ai gia đã biết ngay không thể dựa vào hắn được, nhưng ai gia vẫn nguyện ý dốc lòng vì hắn, Tư Trúc, ngươi biết không? Chỉ cần hắn nói hắn muốn bước lên vị trí Hoàng Đế, ai gia sẽ không màng mọi thứ giúp đỡ hắn, dọn sạch tất cả những thứ cản đường cho hắn, để hắn có thể vẻ vang mà bước lên vị trí cửu ngũ kia.”
Tư Trúc cô cô khẽ nói: “Mỗi người đều có chí riêng!”
Quý Thái Phi bật cười, cười có chút kinh khủng: “Ngửi xem, hắn trở về rồi, kéo theo cả người toàn là mùi máu, chắc chắn hắn đã trải qua một trận chiến đẫm máu, hắn là người thắng, đến tham kiến vị mẫu phi thất bị của hắn.”
Tư Trúc cô cô nhìn ra ngoài, lắc đầu: “Vương gia vẫn chưa về.”
Quý Thái Phi từ từ nhắm mắt lại: “Vậy sao? Ai gia ngửi được mùi máu tươi, còn tưởng là hắn đã quay về, không sao, ai gia chờ là được, cuối cùng rồi hắn cũng muốn tìm ai gia tính sổ, ai gia muốn cho hắn biết, tất cả lỗi lầm đều là do hắn không có chí tiến thủ.”
Bà ngủ rồi, mơ một giấc mơ, trong mơ có một cậu bé trai cứ luôn nắm tay bà đi đến bên hồ dạo chơi, bé trai kia nở nụ cười ngây thơ biết bao!
Hắn nói: “Mẫu phi, sau này nhi thần muốn xây dựng một gian nhà gỗ ở nơi này cho người, để ngày nào người cũng có thể nhìn thấy mặt hồ nước lăn tăn lăn tăn.”
Bà muốn nói bà không muốn nhà gỗ, từ trước đến giờ bà chưa từng muỗn nhà gỗ gì cả.
Đột nhiên tỉnh dậy, bà có hơi ngơ ngác, theo bản năng định tìm Tư Trúc cô cô ở đâu.
“Mẫu phi đã tỉnh rồi.” Giọng nói lạnh băng vang lên bên tai bà, cơ thể bà run lên, quay đầu lại nhìn thấy có một người đang ngồi cạnh bà, xung quanh người này tỏa ra hơi thở lạnh băng, mùi máu tươi nồng nặc xông thẳng vào mũi, lần này, bà không còn cảm thấy mùi máu tươi này dễ ngửi nữa, chỉ cảm thấy vô cùng buồn nôn.
Bà từ từ dựa cơ thể vào ghế, giống như nằm dài trên ghế là tư thế an toàn nhất.
“Ngươi đã quay về, tốt lắm!” Bà nhẹ nhàng thở dài, nghiêng đầu nhìn hắn, sau đó vươn tai vuốt ve mặt hắn: “Lúc nãy ai gia vừa mới nằm mơ, mơ thấy ngươi nói sẽ xây cho ai gia một gian nhà gỗ ở cạnh bờ hồ, có phong cảnh rất xinh đẹp.”
Mộ Dung Khanh đang gọt một quả lê, đã tách hoàn toàn vỏ và thịt quả ra, giọng nói trầm thấp, lộ ra vẻ cô đơn không thể diễn tả thành lời: “Lúc đó con cũng không biết mẫu phi không thích nhà gỗ bên hồ.”
“Thứ mẫu phi thích, cho dù ngươi có thích, cũng sẽ không đi tranh đoạt.” Bà nhẹ nhàng nở nụ cười, chuyện cũ lướt nhanh qua trong đầu như cảnh trong mơ, cùng với một tia sát khí đột nhiên dâng lên rồi lại biến mất trong hai mắt.