Trên đường đến Lương vương phủ, Mộ Dung Tráng Tráng trực tiếp hỏi Thương Mai
“Dự định? Không phải là đẻ công chúa tìm cho ta..”
Mộ Dung Tráng Tráng ngắt lời cô: “Ngươi biết là ta không đề cấp đến nhưng mà ngươi định đối
phó với Trần Nguyệt Nhung cùng Hạ Oanh Nhiễm thế nào? Còn có Tướng phủ, ngươi sẽ không ngây.
thơ đến mức nghĩ răng Tướng phủ sẽ buông tha cho ngươi đi chứ? Bọn họ lúc này đây đã phải chịu
thất bại nặng nề, thể diện của Tướng phủ đều mất hết và mọi chuyện sẽ đổ hết lên đầu ngươi”
Tuy rằng hôm ấy Mộ Dung Tráng Tráng không có ở đây, nhưng nàng ta đều biết hết những
chuyện đã xảy ra”
“Binh đến tướng chặn, nước dâng xây bờ!” Thương Mai vén rèm lên, nhìn về dáng vẻ vội vã của
dân chúng bên ngoài.
“Trần Nguyệt Nhung cùng Hạ Oanh Nhiễm đâu?” Mộ Dung Tráng Tráng cực kỳ chán ghét hai
người này, nàng ta vẫn cảm thấy kết cục như vậy là chưa thỏa đáng, nàng ta hiểu rất rõ về chuyện
bức hôn.
“Công chúa, chuyện này cứ thuận theo tự nhiên thôi” Thương Mai không nhiều lời nhưng ý hận
trong lòng vẫn chưa tiêu tan.
Cô biết rằng mối hận này là do nguyên chủ Hạ Thương Mai lưu lại, nàng ấy chết dưới tay Mộ
Dung Trịnh cùng mẹ con Trần Nguyệt Nhung, nếu hai người này không chết thì oán khí này cũng sẽ
không tiêu tán.
“Đừng quá mềm lòng, có một số người sẽ không bởi vì ngươi nhượng bộ mà cảm kích trong
lòng, bọn họ chỉ biết được một tấc lại muốn tiến một thước Tráng Tráng cho rằng Thương Mai định
buông tha cho bọn họ liền tốt bụng nhắc nhở.
“Công chúa yên tâm, ta tự biết chừng mực!” Thương Mai nhìn nàng ta, trong lòng có chút xúc
động, Mộ Dung Tráng Tráng quen cô chưa lâu, cũng không phải là thâm giao nhưng luôn nghĩ cho cô.
Đến cổ đại, không chỉ có những tính toán, âm mưu mà còn cả tình bằng hữu, chuyện này đối
với cô mà nói là niềm an ủi lớn.
Xe ngựa bị dừng lại giữa chừng, và người chặn xe hóa ra là Trân Loan Loan
Trần Loan Loan cưỡi ngựa, trang phục uy phong lẫm lãm, ngồi trên lưng ngựa, nếu trên lưng
mang theo gánh nặng thì đúng là rất khí thế.
Nàng ta xoay người xuống ngựa rồi ủ rũ leo lên xe ngựa, cúi đầu nói: “Tổ mẫu bảo ta theo sát
người suốt mười hai canh giờ cho đến khi ta được gả ra ngoài”
Thương Mai không biết nên khóc hay cười, lão thái quân này nóng vội quá rồi chăng? Không
phải đã nói là còn nửa năm nữa ư?
Tráng Tráng cùng tiểu thư Trần gia đã sớm quen nhau, nghe được nàng nói như vậy, cũng bật
cười: “Tổ mẫu ngươi đúng là sốt ruột quá rồi, ngươi không thấy là ta vẫn còn chưa gả đi sao?”
Trần Loan Loan tiều Tráng Tráng liếc mắt một cái: “Tổ mẫu nói, không thể học trưởng công.
chúa, thấy nàng ta từng này tuổi mà còn chưa gả đi, Tiêu Kiêu đại ca vì tránh người mà tránh đến tận
biên quan rồi”
Tráng Tráng tái mặt: “Loan Loan, ta là an ủi ngươi, ngươi đừng khiến người ta tổn thương chứ”
Thương Mai nghe Loan Loan nói liền hỏi: “Tiêu Kiêu là ai?”
Loan Loan trừng mắt: “Ngươi ngay cả Tiêu Kiêu cũng không biết? Là Tiêu Đại tướng quân đó!”
“Tiêu Đại tướng quân không phải Tiêu Thác sao?” Thương Mai khó hiểu.
“Tiêu Kiêu là ca ca của Tiêu Thác, sau này là đại bá của ta” Loan Loan chẳng biết xấu hổ nói.
Tráng Tráng trừng mắt với nàng ta: “Còn biết xấu hổ là gì không? Chuyện này, bát tự còn chưa
trao đổi mà ngươi đã không biết ý tứ, đi rêu rao khắp nơi?”
“Chuyện đó chẳng phải đã là ván đóng thuyền sao? Tổ mẫu của ta nói Thương Mai là Nhiếp
Chính Vương phi tương lai, Tiêu Thác cùng Nhiếp Chính Vương là bạn tốt, chỉ cần Nhiếp Chính Vương
phi nói một tiếng, Tiêu Thác cũng không thể không cưới”
Nàng ta nhìn Thương Mai: “Đúng không? Chút chuyện nhỏ này mà cũng không đáp ứng, thì
sao có thể nói mình là bạn tốt của Vương gia chứ? Nếu ai làm bằng hữu của ta thì mười hai ca ca của
†a, các người cứ việc chọn, các người thích ai thì cứ nói với ta!”