Vương Phi Đa Tài Đa Nghệ

Chương 200

Tấn Quốc công quả thật sắp nổi điên, trước đây ở phủ này đừng nói là tức giận, chỉ cần ông ho nhẹ một tiếng hoặc đen mặt một chút, Lương Thị rất biết điều. Thế nhưng, hiện tại ông đã bừng bừng lửa giận, mà Lương Thị vẫn không im lặng.

Tây Môn nhị gia bước lên kéo lấy cánh tay của Lương Thị: “Được rồi, nhìn xem, người đã chọc tức phụ thân rồi, còn không mau đi ra ngoài?”

Lương Thị nhìn chằm chằm vào phu quân của mình, thật sự muốn giáng một bạt tai, là người đầu ấp tay gối, vậy mà hắn lại thỏa thuận ngâm với Tây Môn Hiểu Nguyệt, hi sinh bà ta, người vợ cả đã cùng chung sống hai mươi năm nay. Thế nhưng, bà ta nhẫn nhịn cơn tức này, sau một lần suýt chết, bà đã bắt đầu suy xét một cách lý trí, hôm nay đã muốn nói rõ ràng, thì phải cố gắng hết sức mà nói.

Lương Thị giãy ra khỏi tay hắn, chậm rãi quỳ xuống trước mặt Thái Bảo, ngẩng đầu lên, nước mắt lưng tròng: “Đại nhân, ngài là trưởng bối của họ Tây Môn chúng ta. Hôm nay thân thiếp dũng cảm quỳ trước mặt ngài, xin ngài, hãy giúp thân thiếp làm chủ. ”

Thái Bảo trầm mặc: “Nói đi!”

Thế là Lương Thị đã kể lại tất cả những điều xảy ra ở Tướng Phủ vào ngày hôm đó, bao gồm cả việc ra tay với Quế Viên dự định vu cáo hãm hại Thương Mai, cũng nói ra hết.

Nhiều lần, Tấn Quốc công và Tây Môn Hiểu Nguyệt muốn cắt lời bà, nhưng khi Thái Bảo liếc qua với ánh mắt lạnh lùng, bọn họ bèn nín thinh.

Lương Thị nói xong, sắc mặt của lão phu nhân cực kì khó coi: “Nhị phu nhân, chuyện làm hại người hầu ở Tướng Phủ, mưu đồ vu oan cho cháu gái ta, ta không thèm tính toán với ngươi, người cũng đừng đẩy hết mọi chuyện lên người của Hiểu Nguyệt, mặc dù nàng ta đã gả cho Tướng Phủ của chúng ta, nhưng nàng ta cũng là con cháu của nhà Tây Môn. ”

“Lão phu nhân” Lương Thị không nể tình chống trả:“Chuyện này đã do Nha môn điều tra, đó là tội của ta, ta sẽ gánh chịu. Nhưng mà, Tây Môn Hiểu Nguyệt cũng đừng mong trốn thoát, bây giờ Nha môn đang điều tra việc hỏa hoạn, nhưng không điều tra việc có người hạ độc vào rượu, trong rượu của ta có độc, muốn hại ta chết cháy trong phòng, chuyện này người cho rằng có thể giấu được sao?”

Lão phu nhân cười lạnh nói: “Thật nực cười, nhị phu nhân ngươi và ta sống trong phủ này không thù không hận, tại sao lại muốn giết hại ngươi.

“Người mà ngươi muốn giết không phải ta, mà là Hạ Thương Mai, nhưng nếu có nhị phu nhân của Quốc công phủ là ta đây bôi táng, vậy thì người ngoài sẽ nghĩ đây là sự cố ngoài ý muốn, suy cho cùng, Tướng Phủ của người cũng không có lí do gì để ra tay với ta.

“Những gì ngươi nói chẳng qua là phỏng đoán của ngươi. Chỉ có thể nói sức tưởng tượng của nhị phu nhân ngươi quá phong phú, có trí tưởng tượng tốt như vậy mà không đi kể chuyện thật sự là có tài mà không được phát huy.” Lão phu nhân lạnh nhạt nói.

Nói xong, bà ta đứng dậy nói với Quốc công: “Quốc công lão gia, xem ra bữa cơm hôm nay ăn không vô rồi, lão tử khi không lại mang tội, quả thực vừa bất lực vừa tủi thân, đành lại mời Quốc công lão gia đến phủ vậy. ”

Tấn Quốc công thấy Thái Bảo nấy giờ không lên tiếng, bèn đập bàn, râu tóc dựng ngược tức giận nói: “Ngươi hài lòng chưa? Đây là cách ngươi đối xử với khách sao? Thật là làm mất mặt phủ Quốc công, ngày trước thấy ngươi hiền lành thận trọng, mới để cho ngươi gánh vác việc nhà, không ngờ ngươi lại là loại tàn bạo xấu xa như vậy, lão phu thật sự đã nhìn lầm ngươi rồi. ”

Mẫu thân của Tây Môn Hiểu Nguyệt là Lí Thị dường như đã nhịn không được mà quát mắng: “Không sai, nhị thẩm, Tiểu Nguyệt nhà ta rốt cuộc đã đắc tội gì với ngươi? Ngươi lại muốn vu cáo hãm hại nó như thế này? Ta biết ngươi ghen ghét vì nó đã gả cho Tướng phủ, còn con gái người chỉ có thể gả cho một võ tướng nhỏ bé, nhưng mà chúng ta vẫn là người một nhà, ngươi sao có thể không phân trăng đen, không biết thị phi để cho người ngoài lợi dụng như vậy?”

Thương Mai nghe những lời này, cười nhạt, người ngoài ở đây chắc là chỉ cô rồi nhỉ?

Trưởng bối trong gia tộc nghe những lời này, đều liếc mắt nhìn nhau, nhân phẩm của Lương Thị từ trước đến giờ quả thật không ra làm sao, có sự ghen ghét trong lòng cũng là bình thường, thêm nữa bị trận hỏa hoạn lần này làm cho sợ hãi một phen, bèn lập âm mưu hại người.

Hoặc là, thật sự bị người khác lợi dụng, suy cho cùng người ngoài đều nói Hạ Thương Mai lắm mưu nhiều kế.

Tây Môn Hiểu Nguyệt đắc ý nhìn Lương Thị, còn tưởng bà ta có chứng cứ gì, nhưng hóa ra chỉ là phô trương thanh thế, dựa vào lời nói của một mình bà ta, ai sẽ tin chứ?

Tuy nhiên, nàng ta không hề biểu lộ vẻ đắc ý này ra, đứng dậy, đi đến quỳ xuống trước mặt Thái Bảo: “Ngũ Công, chuyện này không thể trách nhị thẩm, vốn là do ta cư xử không đúng mực, tiệc cưới ngày hôm đấy, bởi vì trưởng nữ Hạ Thương Mai của Tướng phủ không nguyện ý xem ta là mẫu thân, nàng ta không quỳ để dâng trà cho ta, trong lòng cảm thấy hơi khó chịu, bèn nói với nhị thẩm.

Nhị thẩm cho rằng cô ta đã xúc phạm thể diện của phủ Quốc công, thế nào cũng phải thay ta xả giận, ta đã khuyên giải nhưng không làm sao được, lúc đó nhị thẩm rất kích động, không thuyết phục được nữa, ta bèn nói riêng với Tướng gia, nhưng Tướng gia vì không hiểu rõ tính cách của nhị thẩm, cho rằng bà ta chỉ nói miệng. Vậy nên khuyên ta đừng để ý, ai biết được, nhị thẩm thực sự cấu kết với đệ đệ để đối phó với Thương Mai, đến lúc chúng tôi biết chuyện thì đã quá muộn.

Tất cả đều trách ta, nếu lúc đó ta có thể thuyết phục hoặc là sai người đưa nhị thẩm hồi phủ, vậy đã không xảy ra nhiều chuyện như vậy. ”

Thái Bảo ừm một tiếng, hỏi: “Vậy sự tình phía sau, còn việc hỏa hoạn thì sao?”

Tây Môn Hiểu Nguyệt khẽ thở dài:“Ngũ Công, chuyện này đến nay Nha môn vẫn chưa điều tra ra, nhưng chúng ta đều hy vọng là sự cố ngoài ý muốn, bởi vì khi đó ngoại trừ phòng bên hông ra, phòng tân hôn cũng bị cháy, ta và tỳ nữ Hồng Hoa, Thạch Lựu bị vây khốn trong đám cháy, nhìn thấy một thân vết thương này, chỉ muốn ngày hôm đấy bị chôn vùi đi.

“Ngươi nói hy vọng là sự cố, cho dù ngươi nói vậy cũng không loại trừ khả năng có người phóng hỏa?” Thái Bảo vân vê râu hỏi.

Tây Môn Hiểu Nguyệt nói: “Chuyện này ta cũng không tiện nói, bởi vì Nha môn đang điều tra, còn về việc hạ thuốc, nhất định là chuyện bịa đặt, không có thật, người ngồi một bàn cùng nhau uống một bình rượu, lão thái quân và Thôi thái phi cũng ở đó, không thể hạ độc trong rượu được, nếu nói hạ độc trong ly, nhưng đũa chén ly đều đã được bày biện trước, ai ngồi vào vị trí nào cũng không xác định được, muốn ngồi chỗ nào thì ngồi chỗ đó, nhị thẩm ngôi ở góc bên trái là việc mà ai cũng không biết trước, xin hỏi Ngũ công, như vậy làm sao có thể hạ độc?”

“Vậy, bà ta nói khắp người vô lực, chóng mặt, những vị khách khác lại không xuất hiện triệu chứng này thì sao?” Thái Bảo lại hỏi.

Tây Môn Hiểu Nguyệt nhìn lão phu nhân:“Bá mẫu, lúc sau có vị khách nào nói xuất hiện triệu chứng chóng mặt không?”

Lão phu nhân thấy Tây Môn Hiểu Nguyệt đang cố hết sức lật ngược tình thế, sự ghét bỏ nàng ta trước đây đã giảm đi mấy phần, nói: “Không có, khi tất cả khách khứa rời đi, đều không xuất hiện bất kỳ biểu hiện khó chịu nào.”

Thái Bảo gật đầu, sau đó hỏi Lương Thị:“Nhị phu nhân, dựa theo những gì nàng ta nói, quả thật không cách nào hạ độc được, ngươi nghĩ kỹ lại xem, còn sót gì hay không?”

Khi Lương Thị nghe Tây Môn Hiểu Nguyệt nói, luôn không mở miệng thanh minh, khiến mọi người đều cho rằng bà ta đã hết cách phản bác. Duy chỉ có Thương Mai là biết hôm nay bà ta có chuẩn bị mà đến, bà ta ném ra một câu hỏi sắc bén nhưng không cung cấp bằng chứng, là muốn Tây Môn Hiểu Nguyệt cùng những người trong Tướng phủ nói nhiều thêm một chút, chỉ khi nói nhiều, sơ hở mới xuất hiện.

Và chắc chắn người đang tìm kiếm sở hở chính là vị Thái Bảo đại nhân này.

Thương Mai cảm thấy vị Thái Bảo đại nhân này ngoài ánh mắt sắc sảo, suy nghĩ cũng rất kĩ càng. Bởi vì cô để ý thấy trong quá trình lắng nghe ông ta rất thận trọng, khi nghe thấy có điều nghi vấn, ông ta không hỏi ngay, nhưng ánh mắt sẽ có một tia dao động.
Bình Luận (0)
Comment