Vương Phi Đa Tài Đa Nghệ

Chương 302

Lúc Thương Mai nói lời này, ngoài cửa vang lên giọng nói rõ ràng của Tiêu Thác: “Ta đã nói rồi, cứ như vậy mà làm, ta không có làm càn… Ú ớ.”

Rõ ràng là hắn ta bị che miệng lại, sau đó nghe được tiếng “loạt xoạt”, có thể đoán được, Tiểu Tiêu Thác đáng thương đã bị người ta kéo đi.

Mộ Dung Khanh vểnh tai nghe một chút, bờ môi nhếch lên một nụ cười lạnh, hỏi Thương Mai: “Có muốn xem kịch vui không?”

Thương Mai nói: “Quá muốn xem luôn.”

Mộ Dung Khanh vươn tay ra: “Cho ta mượn sợi dây sẹo.”

“Sợi dây sẹo? Sợi dây này làm được cái gì sao?” Thương Mai đưa sợi dây sẹo cho hắn.

Mộ Dung Khanh nhận lấy quấn quanh cổ tay, sau đó đứng dậy đi đến trước bàn rót một chén rượu, nói ra: “Nếu như có hơn trăm con rắn đột nhiên tới cửa, vò rượu này chính là của nàng.”

Thương Mai đi tới, nghe thấy hắn nói như vậy thì không khỏi cười nói: “Ý của người là sợi dây sẹo này có thể triệu hồi rắn?”

“Hoàn toàn chính xác, lát nữa nàng sẽ biết.” Mộ Dung Khanh nói.

Tất nhiên là Thương Mai không tin, chuyện quỷ dị như vậy ai mà tin chứ?

Nhưng sau khi sợi dây sẹo ngâm rượu liền tỏa ra một mùi hương kỳ lạ, Mộ Dung Khanh bảo nàng đưa chủy thủ cho hắn, hắn cắt đầu ngón tay, nhỏ máu xuống, mùi hương kỳ lạ này liền biến thành mùi máu tanh.

Nhắc tới cũng lạ, mùi hương kỳ lạ này khiến cho mùi máu tanh càng trở nên nồng đậm hơn, nếu ai không biết còn tưởng rằng bên trong tân phòng có một vũng máu lớn.

“Chúng ta qua đó nhìn xem sao!” Mộ Dung Khanh thần thần bí bí lôi kéo Thương Mai đi đến chỗ khe cửa, ngoài khe cửa cũng có vài đôi mắt, hiển nhiên những con mắt kia có chút kinh ngạc, bỗng nhiên lui ra phía sau, nghe thấy tiếng “Ối ối” liên tiếp, lại là một loạt tiếng động.

“Đây là cái gì?” Là giọng nói của Tô Thanh, tiếp theo là một tiếng hét thê lương: “Có rắn, có rắn kìa.”

Tiếng thét chói tai cũng liên tiếp vang lên, trong phút chốc, tất cả mọi người đều bỏ chạy mất tích.

Hai người cười ha ha, mở cửa ra, chỉ thấy hơn trăm con rắn đang bò đến đây.

Mộ Dung Khanh thầm kêu một tiếng: “Hỏng rồi!”

Hắn bỗng nhiên đóng sầm cửa lại, chỉ nghe thấy tiếng rắn chồng chất bên ngoài cửa đang phát ra tiếng “Xì xì”.

Mộ Dung Khanh tái mặt, hắn cũng không thích những thứ đồ lạnh như băng này.

Thương Mai cười hỏi: “Người sợ à?”

Mộ Dung Khanh tức giận nói: “Có gì đáng cười chứ?”

“Đường đường là nam nhân, vậy mà lại sợ rắn?”

“Bản vương không sợ, chỉ là không thích thôi.” Cũng không phải hắn sợ, trước đó đã từng đi vào rừng trúc của Tướng phủ, chỉ là hắn không thích thôi, nhất là lại nhiều rắn như vậy, nhìn thôi đã cảm thấy rùng mình.

….

Nơi xa truyền đến tiếng sáo, chưa đầy nửa khắc, rắn đều bỏ đi hết.

“Còn bắt ta đến lau mông cho à!” A Xà cô cô buông cây sáo xuống, hừ một tiếng, quay đầu nhìn Thái hoàng Thái hậu: “Chúng ta có tới tân phòng không?”

Thái hoàng Thái hậu thản nhiên nói: “Không tới!”

“Tới nghe một chút cũng không đi sao?” A Xà hơi bất ngờ: “Không phải người thích chuyện này nhất ư?”

“Không có gì để nghe cả, chắc chắn việc đêm nay không thành rồi.” Thái hoàng Thái hậu nói.

Bên trong tân phòng.

Thương Mai cầm sợi dây sẹo: “Rót rượu vào là có thể gọi rắn? Đây là nguyên lý gì vậy?”

Mộ Dung Khanh hững hờ nói: “Tổ tiên đưa ra ba lời giải thích, thứ nhất là, sợ dây sẹo này đã thành tinh, là xà tinh. Thứ hai là sợi dây sẹo này đã bị tà ma nhập vào, tà ma này rất thích uống rượu, cho nó rượu là có thể sai bảo nó làm việc. Còn thứ ba là sợi dây sẹo này được tạo thành bởi một loại vỏ cây đặc biệt, sau khi nó uống rượu và máu tươi sẽ tỏa ra một mùi hương rất kỳ lạ, rắn rất thích mùi này.”

Thương Mai tự động chọn cái thứ ba, cái gì mà xà tinh với cả tà ma chứ, người nào tin người đó là kẻ ngu.

Loại thứ ba còn có thể giải thích được, vừa rồi thực sự cô cũng ngửi thấy một mùi hương kỳ lạ, hơn nữa rắn rất mẫn cảm đối với mùi máu tanh, khả năng hấp dẫn những con rắn ở xung quanh đến đây cũng không có gì là lạ.

Thương Mai cầm lấy sợi dây sẹo, trước kia cô còn ghét bỏ nó nhưng bây giờ cô lại cảm thấy đây chính là bảo bối, quả thực là như vậy, Đoạt Phách Hoàn không có chức năng này, nhưng hơi bất tiện chính là phải có rượu hoặc là máu.

Thương Mai nhìn thấy quyển sách trên bàn, tò mò hỏi: “Đây là sách gì vậy?”

Mộ Dung Khanh một tay đoạt lấy: “Đừng xem, không có gì hay cả đâu.”

Thương Mai đã lật tờ đầu tiên ra, nhìn thấy những bức hoạ bên trong, con mắt cũng đăm đăm: “Đây là bí kíp!”

“Ừm, bí kíp luyện công của Bản vương, nàng không luyện công thì không cần xem.” Mộ Dung Khanh giấu sách vào túi ở trong tay áo, nghiêm khắc nói với cô.

Thương Mai ừ một tiếng, nhìn Mộ Dung Khanh: “Được, tiếp theo chúng ta nên làm gì đây?”

Mộ Dung Khanh hơi mất tự nhiên: “Có lẽ ăn chút gì trước đã?”

Thương Mai gật đầu: “Đề nghị này rất tốt.”

Cô ngồi xuống trước, sau đó nhìn hai cái chén vàng được buộc sợi dây màu đỏ, chợt nhớ tới: “Có phải chúng ta nên uống chén rượu giao bôi kia trước hay không?”

Mộ Dung Khanh khịt mũi một tiếng: “Hình như cái này là bắt buộc.”

Thương Mai rót rượu, nhìn rượu lặng lẽ chảy từ trong bình vào trong chén trong lòng Thương Mai mới cảm thấy chân thực.

Cô không khỏi ngẩng đầu nhìn về phía Mộ Dung Khanh, Mộ Dung Khanh cũng đang nhìn cô, những chuyện xảy ra liên tiếp vào hôm nay khiến hắn cũng cảm thấy như đang nằm mơ.

“Mộ Dung Hạ Thương Mai.” Hắn gọi một tiếng, có chút kiêu ngạo, tên của cô đã mang theo họ của hắn.

Thương Mai cười: “Ừm.”

Hắn cũng cười, hai người đều có vẻ hơi ngốc.

“Cầm lấy!” Thương Mai nâng chén lên đưa cho hắn, ngồi gần lại một chút, ngắm nhìn hắn: “Vương gia.”

Mộ Dung Khanh ừ một tiếng, hai người càng ngày càng gần lại, gần như là hai cái trán đã dính sát vào nhau.

Đột nhiên, hai người bật ra một tiếng cười vang, Thương Mai để chén xuống trước, cười đến mức nước mắt cũng rơi xuống: “Không, không được, Mộ Dung Khanh, bây giờ chúng ta không thể dùng phương thức này ở chung được, ta không chịu được người giả vờ thâm tình như vậy.”

Mộ Dung Khanh thở dài một hơi: “Ta cũng không chịu được nàng giả vờ như vậy.”

Thương Mai nhún vai: “Được rồi, người xem chúng ta nên ở chung thế nào, làm sao bây giờ?”

Mộ Dung Khanh thản nhiên nói: “Trước kia ở chung thế nào thì bây giờ cứ theo như vậy đi.”

Luôn luôn có một quá trình, không phải sao?

“Được, bây giờ cứ uống rượu giao bôi trước đã rồi nói tiếp.” Thương Mai nói.

Mộ Dung Khanh bưng rượu lên, vòng qua tay cô, nhìn khuôn mặt rạng rỡ với ánh mắt sáng như sao của cô không khỏi nghĩ đến nội dung vừa rồi trong sách, trong lòng không khỏi khẽ động, uống một hớp cạn sạch: “Uống nhanh!”

Thương Mai cũng uống, uống xong, cô còn chưa kịp để chén xuống đã thấy hắn đứng dậy ôm lấy mình, là ôm ngang cô lên, dọa cho cô vội vàng giữ chặt bả vai của hắn: “Người điên rồi à?”

Mộ Dung Khanh trực tiếp đem cô nhét vào trên giường, giương một tay lên, màn trướng trùng điệp rơi xuống che lấp đi nến long phượng.

Không biết từ lúc nào những người bị rắn dọa chạy đi kia lại trở về, lỗ tai dán ở trên cửa sổ, lẳng lặng nghe động tĩnh bên trong.

Nhưng đoạn đối thoại bên trong lại khiến cho người ta mở rộng tầm mắt… Được rồi, là con mắt.

“Người kéo cái gì vậy? Không phải cởi như vậy, này, người có biết làm hay không đấy? Để ta tự làm đi.”

“Cái gì không hiểu? Bản vương có vô số nữ nhân, buông ra, để ta làm.”

“Người xé rách y phục của ta rồi, đồ đần.”

“Kiên nhẫn một chút, cái y phục rách nát đáng chết này…”

Sau đó, có một khoảng yên tĩnh rất dài.

Lại về sau, có người rời giường, vội vã chạy đến trước ngọn nến: “Bản vương xem sách đã.”

“Xem sách gì?”

“Bí kíp.”

“Ông trời của ta ơi, lúc này mà người còn xem sách cái gì, người không biết hỏi ta à? Ta là tổ sư gia của người đấy!”

Ngoài cửa vỡ tổ, tổ sư gia chuyện phòng the? Nhìn không ra đấy!
Bình Luận (0)
Comment