Thương Mai cảm thấy Lễ thân vương hẳn phải biết lai lịch của Thái hoàng Thái hậu, liền hỏi: “Vương gia, Thái hoàng Thái hậu giống như điều gì cũng hiểu biết, bà ta là nhân sĩ nơi nào vậy?”
Lễ thân vương nói: “Nhân sĩ kinh thành, phụ thân bà ta chính là Long tướng trước kia, ngươi không biết sao?”
“Ta không biết quá nhiều, chẳng qua cảm thấy bà ta rất lợi hại.” Thương Mai nói.
Lễ thân vương gật đầu: “Đúng vậy, khi còn bé bản vương lớn lên bên cạnh bà ta, cảm thấy bà ta không có gì là không biết, chỉ là tính các có chút không tốt!”
Thương Mai nhớ rõ trước kia Lễ thân vương từng nói qua hai chữ cơn sốc, thừa dịp đại gia hỏa ở đây, liền hỏi: “Vương gia, ngươi biết cơn sốc là có ý gì không?”
Lễ thân vương nói: “Đương nhiên biết, khi còn bé bản vương từng theo lão tổ tông học y thuật, bà ta đã dạy rất nhiều thuật ngữ y học, bà ta nói đó là thuật ngữ ở quê của bà ta!”
“Quê của bà ta? Không phải nói bà ta là nhân sĩ kinh thành sao?” Thương Mai kinh ngạc hỏi.
Lễ thân vương nhàn nhạt nhìn cô một cái: “Bà ta nói như vậy, ngươi có thắc mắc thì đi hỏi bà ta, bản vương mới không hỏi, hỏi đến quê của bà ta, bà ta có thể nói cả một đêm, mồm miệng không yên tĩnh chút nào!”
Thương Mai và Hồ Hạnh Nhi liếc nhau một cái, xem ra, Lễ thân vương không phải đồng hương.
Thật ra Thương Mai biết Lễ thân vương sẽ không nói láo, chứng bệnh rối loạn ám ảnh cưỡng chế này nói láo sẽ khiến ông ta khó chịu trước tiên.
“Được rồi, rốt cuộc là có chơi lời thật lòng đại mạo hiểm không?”Lễ thân vương hỏi.
Hồ Hạnh Nhi cười nói: “Được, chúng ta chơi, vậy bây giờ đi chuẩn bị bảng hiệu, viết tên của mình lên.”
Tiểu Khuyên và Đao lão đại đã đi chuẩn bị, một lát sẽ đem bảng hiệu của mọi người tới.
Bảng hiệu chồng chất ở trước mặt Liên Thúy Ngữ, đảo tất cả lại, Liên Thúy Ngữ tùy tiện rút một tấm, viết Tiêu Kiêu.
Bà ta mở bảng hiệu ra, nhìn về phía Tiêu Kiêu.
Hồ Hạnh Nhi tiến tới nhìn thoáng qua: “Được rồi, là bắt đầu từ Tiêu đại tướng quân của chúng ta, đại tướng quân lựa chọn lời thật lòng hay là đại mạo hiểm?”
Mộ Dung Khanh đột nhiên nói một câu: “Không có gì đại mạo hiểm, đều phải nói thật lòng.”
Thương Mai nhìn hắn một cái, chơi lớn như vậy sao? Được, cô thích.
Đám người nhìn về phía Tiêu Kiêu với ánh mắt mong đợi, Mộ Dung Tráng Tráng nắm ly rượu trong tay, vẻ mặt không hề thay đổi.
“Ai hỏi?” Hồ Hạnh Nhi hỏi.
Đêm nay Mộ Dung Khanh không có ý định buông tha Tiêu Kiêu: “Bản vương hỏi.”
Tiêu Kiêu ngẩng đầu nhìn hắn: “Ta không chơi.”
“Nhất định phải chơi, tôn trọng trò chơi chính là tôn trọng bản thân ngươi.” Thương Mai nói.
Tiêu Kiêu bình tĩnh nhìn về phía Thương Mai một chút: “Ta có thể lựa chọn người hỏi không?”
“Có thể!”
“Không thể!”
Hồ Hạnh Nhi nói có thể, nhưng Mộ Dung Khanh và Thương Mai lại nói không thể, Hồ Hạnh Nhi liền giật mình, nàng ta không hiểu ý của Thương Mai, nhưng từ sắc mặt của cô có thể thấy được, có hi vọng, vậy nên nàng ta lập tức đổi giọng: “Không thể.”
Lễ thân vương lại nhíu mày nói: “Vì sao không thể? Đây là có thể, hơn nữa không cho phép lựa chọn đại mạo hiểm vốn là….”
Khi Lễ thân vương định phát biểu quy tắc của lời thật lòng, Thương Mai nhanh chóng nói: “Có thể.”
Cô tin rằng những người đang ngồi đây đều biết một chút chuyện giữa Tiêu Kiêu và Tráng Tráng thì hẳn đều sẽ hỏi vấn đề này.
Nhưng Tiêu Kiêu lại đem quyền tra hỏi cho Tráng Tráng: “Công chúa hỏi.”
Tráng Tráng giống như có chút bất ngờ, nàng ta ngẩng đầu nhìn Tiêu Kiêu, đáy mắt cố gắng không để gợn sóng, nhưng vẫn khiến cho người ta nhìn ra một tia buồn bã.
Thương Mai nhìn Tráng Tráng, hi vọng nàng ta có thể lấy dũng khí hỏi Tiêu Kiêu có còn yêu nàng ta hay không.
Dưới sự chờ mong của mọi người, Tráng Tráng chỉ nhẹ nhàng hỏi một câu: “Ở biên quan nhiều năm, tất cả mọi chuyện vẫn tốt chứ?”
Tiêu Kiêu nói khẽ: “Tốt!”
Tráng Tráng qua loa gật đầu: “Ừm, tiếp theo.”
Nàng ta nhanh chóng nhìn Tiêu Kiêu một cái nhưng Tiêu Kiêu vẫn còn đang nhìn nàng ta, nàng ta liền dời tầm mắt, thúc giục Liên Thúy Ngữ: “Tiếp theo.”
Mộ Dung Khanh và Thương Mai liếc nhau, đều có chút thất vọng.
Lần này, Liên Thúy Ngữ rút được tên của mình, bà ta có chút lúng túng để lên bàn: “Được rồi, ai đến hỏi?”
“Bản vương hỏi!” An thân vương bỗng nhiên lên tiếng.
Tất cả mọi người nhìn về phía Liên Thúy Ngữ, Liên Thúy Ngữ miễn cưỡng cười một tiếng: “Vương gia hỏi đi.”
An thân vương nhìn Liên Thúy Ngữ, hỏi: “Nếu có một ngày, bản vương muốn rời khỏi kinh thành đi du lãm non sông Đại Chu, ngươi có nguyện ý đi cùng với bản vương không?”
Đám người nhao nhao nhìn Liên Thúy Ngữ, cũng không ngờ An thân vương lại hỏi thẳng như vậy, đi cùng ông ta, đây không phải có nghĩa là hai người muốn cao chạy xa bay sao?
Liên Thúy Ngữ suy nghĩ một chút: “Ta không biết.”
“Đây là lời thật lòng.” Trần Loan Loan nhắc nhở.
Liên Thúy Ngữ nhìn An thân vương: “Trước đó chưa từng nghĩ tới, vậy nên bỗng nhiên ngươi hỏi ta như vậy, ta quả thực không biết, cũng là lời nói trong lòng ta!”
“Từ giờ trở đi, ngươi có thể suy nghĩ thật kỹ vấn đề này, có thể không?” An thân vương nói.
Liên Thúy Ngữ nhìn về phía Thương Mai với ánh mắt cầu cứu, Thương Mai lại làm như không nhìn thấy.
Liên Thúy Ngữ đành phải nói: “Được, ta sẽ suy nghĩ thật kỹ.”
An thân vương hỏi vấn đề nóng bỏng này đã khiến trò chơi này trở nên thú vị.
Lần này Liên Thúy Ngữ rút được bảng tên của Tiêu Thác, Trần Loan Loan liền lập tức đứng lên và đụng đổ ghế ngồi, nàng ta vội vàng nói: “Ta muốn hỏi.”
Tô Thanh bật cười: “Ngươi cũng quá nóng lòng đi?”
Trần Loan Loan cũng không quan tâm, nhìn Tiêu Thác, cố lấy dũng khí hỏi: “Tiêu Thác, ngươi có lấy ta không?”
Loan Loan tâm thẳng gan lớn mọi người đều biết, nhưng không ngờ nàng ta lại cứ như vậy hỏi trước mặt nhiều người thế này.
Thương Mai có chút lo lắng, dù sao, Tiêu Thác người này là một người ngoan cố, hỏi hắn ta như vậy chưa chắc có được đáp án tốt.
Quả nhiên, Tiêu Thác lắc đầu: “Không cưới.”
Khuông mặt Trần Loan Loan tái nhợt, nhưng vẫn chưa từ bỏ ý định mang theo giọng nghẹn ngào hỏi: “Vì sao? Là ta không tốt sao?”
Tiêu Thác suy nghĩ một chút: “Tốt thì tốt, nhưng ngươi vô cùng thô lỗ, một cô gái không thể giống như ngươi được!”
Mười hai Anh em Hồ Lô nhà họ Trần đứng lên, đi đến bên người Tiêu Thác, Trần Long nắm tay đánh vào vai Tiêu Thác, uy hiếp nói: “Tiêu Thác, chúng ta ra ngoài nói mấy câu.” Anh em nhà họ Trần, từng người đều đang hằm hè.
Chiến trận này là muốn đánh Tiêu Thác.
Trần Loan Loan vỗ bàn một cái: “Không được phép nhiều chuyện, trừ ta ra, không người nào có thể khi dễ hắn.”
Anh em Hồ Lô thấy muội muội tức giận thì đều ngoan ngoãn trở về chỗ và ngồi xuống.
Tiêu Thác nghe lời này liền có chút tức giận: “Vì sao ngươi có thể khi dễ ta? Ta mới không bị ngươi khi dễ, ngươi thật sự là kỳ quái.”
Tráng Tráng kéo Tiêu Thác một cái: “Được rồi, ngươi im miệng, tiếp theo, tiếp theo!”
Trần Loan Loan ngồi xuống, vành mắt đỏ lên, Thương Mai nhìn nàng ta, thật sự đáng thương.
Trần thái quân liếc nhìn cô một cái, giống như đang cảnh cáo, lời cam đoán trước đó của cô đâu rồi?
Thương Mai có chút xẩu hổ di chuyển tầm mắt, Tiêu Thác người này thật giống như hòn đá, đao thương bất nhập.
Xem ra, lần này cô phải xấu hổ với với Trần lão thái quân rồi.
Mà lần này, Liên Thúy Ngữ rút được Mộ Dung Khanh.
Mọi người đồng loạt nhìn về phía Mộ Dung Khanh, Mộ Dung Khanh lành lạnh nói: “Cứ hỏi, bản vương một là không có bí mật, thứ hai không có tư tình, ba là chuyện gì cũng có thể nói cho người khác!”
Người hỏi là Tô Thanh, hắn ta vẫn chưa hỏi đã tự mình che miệng cười trộm.
Trần Loan Loan giống như đã quên sự khó xử và thương tâm lúc trước, tò mò hỏi: “Tô Thanh, ngươi muốn hỏi điều gì vậy? Tại sao buồn cười như vậy? Hỏi mau, ta cũng muốn cười.”