Thương Mai tối nay tâm thần luôn không yên, ở trên giường lật qua lật lại cũng không ngủ được.
Mộ Dung Khanh nhíu mày hỏi: “Sao thế? Sắp giờ tý rồi, sao còn chưa ngủ?”
Thương Mai dứt khoát ngồi dậy, ôm chăn lo lắng nói: “Ta không biết, trong lòng rất loạn.”
“Bởi vì chuyện của Tráng Tráng sao?” Mộ Dung Khanh cũng ngồi dậy, nhìn nàng ta.
“Phải, ta cứ cảm thấy tối nay khi Tráng Tráng đến trả sợi dây sẹo, có loại hơi thở tuyệt vọng.”
Mộ Dung Khanh ngây ra: “Nàng là nói Tráng Tráng sẽ nghĩ không thông?”
“Ta không biết.”
Mộ Dung Khanh lắc đầu: “Không thể nào, đã trôi qua nhiều năm như thế, tiểu cô cô không thể vì chuyện này mà nghĩ không thông, năm đó tiểu cô cô tưởng Tiêu Kiêu phản bội tiểu cô cô, tiểu cô cô cũng trượt qua được, bây giờ biết Tiêu Kiêu không phải phản bội tiểu cô cô, vẫn yêu tiểu cô cô sâu sắc, sao lại nghĩ không thông chứ? Nàng lo nghĩ nhiều rồi.”
Thương Mai cảm thấy hắn nói có lý, lúc đầu buồn thương như thế cũng vượt qua được, sao đến bây giờ mới nghĩ không thông? Sức chịu đựng của Tráng Tráng không yêu như thế đâu?
Cô lại nằm xuống: “Hy vọng là ta lo nghĩ nhiều.”
Mộ Dung Khanh ôm lấy cô: “Ngủ đi, không sao đâu.”
Thương Mai nhắm mắt, nhưng cũng không thể ngủ được, không có một tí cảm giác buồn ngủ.
Cô cố thử thế vào Tráng Tráng, nếu như cô là Tráng Tráng, lúc này cô sẽ làm như nào?
Nhưng, cô phát hiện thế vào cảm thấy rất mong manh, bởi vì cô không phải Tráng Tráng, không có trải qua những tổn thương đau thấu tim gan đó.
Tráng Tráng về đến phủ công chúa, gọi Cầm Chi và Quỳnh Hoa đến: “Các ngươi từ khi vào cung đã luôn đi theo ta, chúng ta tuy danh phận là chủ tớ, nhưng sớm đã thân thiết hơn tỷ muội, các ngươi đối với ta như nào, trong lòng ta rõ ràng, ta đối với các ngươi như nào, trong lòng các ngươi cũng rõ ràng.”
Cầm Chi cảm thấy tinh thần của nàng ta có hơi lạ, không khỏi lo lắng hỏi: “Công chúa, sao đột nhiên nói những điều này? người vừa rồi đã đi đâu?”
“Ta đã gặp Tiêu Kiêu.” Tráng Tráng không có che giấu hai người.
“Người đi gặp đại tướng quân?” Cầm Chi và Quỳnh Hoa nhìn nhau, đều có hơi ngạc nhiên.
Tráng Tráng mỉm cười: “Phải, ta gặp hắn, hơn nữa cùng hắn nói rất nhiều.”
“Vậy…” Cầm Chi nhìn nàng ta: “Hai người đã nói cái gì?”
“Chẳng qua chỉ là chuyện của trước đây, chỉ là cuộc nói chuyện cách mười một năm như thế khiến ta cảm thấy cuộc đời vô thường, cho nên, ta tối nay gọi hai ngươi đến dặn dò mấy câu, ta không biết ta còn có thể sống bao lâu, đương nhiên ta hy vọng ta có thể sống lâu trăm tuổi, nhưng như lời ta đã nói, thế sự vô thường, sống chết càng khó nói, nếu như ta đi trước các ngươi, các ngươi từ trong phủ lấy một khoản ngân lượng, ta đã dặn phòng sổ sách rồi, gả cho người ta cũng được, kinh doanh cũng được, chỉ cần các ngươi muốn thì đi làm, đừng kiêng kỵ quá nhiều.”
Quỳnh Hoa nghe thấy lời này, toàn thân đều nổi da gà, viền mắt đỏ hoe: “Bậy, nói linh tinh, nói linh tinh, đang yên lành nói mấy thứ này làm gì? Công chúa nếu như xảy ra chuyện ngoài ý muốn gì, Quỳnh Hoa ta lập tức đi theo.”
Tráng Tráng nước mắt lưng tròng: “Ngươi mới nói linh tinh, ta nếu chết rồi, các ngươi vẫn phải sống chăm lo mộ phần cho ta.”
“Không được phép nói mấy điều này, nói ra khiến người ta dựng tóc, có phải đại tướng quân đã nói gì với người không?” Cầm Chi tức giận nói.
“Không phải, đừng trách hắn, hắn rất tốt, ta và hắn chỉ là có duyên không phận.” Tráng Tráng vẫn giữ nụ cười bình thản, che đậy trái tim đang gào thét.
“Vậy ngươi đừng nói nữa, mau đi ngủ, có được không? Đừng dọa chúng ta!” Cầm Chi viền mắt đỏ hoe nói.
Tráng Tráng nắm tay của hai người, khẽ nói: “Nghe ta nói, nếu như ta thật sự xảy ra chuyện gì, các ngươi chuyển lời cho Tiêu Kiêu, kêu hắn sống cho tốt, tìm một nữ tử tốt, thành thân sinh con, trải qua sự bình lặng một đời mà hắn muốn.”
Quỳnh Hoa nhảy dựng lên: “Người đừng nói, đừng nói, nô tỳ không muốn nghe, những lời này rất xui xẻo, không muốn nghe.”
Tráng Tráng cười nói: “Nhìn ngươi kia, lo lắng quá rồi, ta cũng chỉ là tùy tiện nói thôi.”
“Tùy tiện nói cũng không thể nói những điều này, đây không phải dọa chúng ta sao?” Cầm Chi nói.
“Được, không nói nữa, ta cũng buồn ngủ rồi, tối nay đã uống chút rượu, đúng rồi, các ngươi tối nay ngủ sớm đi, không cần canh đêm, ngày mai dậy sớm chút, chúng ta đi đến một nơi.”
“Đi đâu?” Cầm Chi hỏi.
“Ta muốn đến Thang Sơn ở một thời gian, các ngươi trước tiên thu dọn đồ của các ngươi, sáng mai thì đến thu dọn cho ta.” Tráng Tráng nói.
Quỳnh Hoa gật đầu: “Đến Thang Sơn cũng tốt, đi giải tỏa tâm trạng.”
Các nàng thở phào, nếu như công chúa bằng lòng ra ngoài, rời khỏi kinh thành, có lẽ tâm trạng sẽ tốt lên.
“Ừm, đi đi, ta buồn ngủ rồi, phải ngủ sớm.” Tráng Tráng nói.
Cầm Chi đứng dậy, nói với Quỳnh Hoa: “Ta đi dặn phu xe trước, ngươi về thu dọn đồ đạc trước, tính cả những thứ đó của ta cũng thu dọn, mang thêm ít quần áo, chúng ta ở thêm một khoảng thời gian.”
“Được.” Quỳnh Hoa nói.
Hai người hầu hạ Tráng Tráng ngủ rồi mới đi ra.
Tráng Tráng nghe tiếng bước chân của hai người ra dần, nàng ta từ từ ngồi dậy, ôm chăn, ngồi một lúc mới từ từ bước xuống.
Trong tẩm điện đốt một ngọn nến, ngọn lửa nhảy nhót, nàng ta nhìn ngón lửa đó, trong mắt cũng phản chiếu ảnh sáng, lại không biết là nước mắt hay là ánh lửa.
Trên bàn trà có ấm trà, có nước, nàng ta đã rót một ly rồi uống.
Nàng ta đi đến trước bàn sách, trải giấy tuyên ta, mài mực, muốn viết gì đó, nhưng nhấc bút hồi lâu, cũng không biết có gì có thể viết.
Từng hình ảnh trong quá khứ hiện ra trước mắt, vui vẻ, không vui, cười vui, đau khổ khóc lóc, đều lặng lẽ hiện ra.
Giống như một đường thẳng.
Những những đường cong vẹo trong cuộc đời của nàng ta, cuối cùng đều sẽ trở thành đường thẳng.
Nàng ta để bút xuống, nặng nề thở dài một hơi.
Không có gì để viết cả, kiếp này của nàng ta đều không có chuyện đáng để viết, cũng không có ai có thể dặn dò.
Những gì nàng ta nhớ, những gì nàng ta muốn quên, dường như đều không quan trọng nữa rồi.
Sau đó, nàng ta mở tủ quần áo, lấy ra một bộ giá y.
Bộ giá y này không phải bộ Tiêu Kiêu tặng cho nàng ta, bộ đó đã mặc lên người của Hàn Thanh Thu, nàng ta tận mắt nhìn thấy Hàn Thanh Thu mặc nó gả cho nam nhân mà nàng ta yêu sâu đậm.
Sau này, nàng ta lại ra lệnh người làm một bộ, tìm được tú nương đó, từng kim từng mũi làm theo bộ Tiêu Kiêu đã tặng cho nàng ta.
Sau khi may xong, nàng ta cũng không dám xem, càng không dám mặc, luôn để trong ngăn sâu nhất trong tủ, khóa kỹ.
Những thứ khóa lại không chỉ là một bộ giá y, còn có một trái tim nữ nhi muốn gả cho Tiêu Kiêu.
Cô cởi quần áo trên người, trong gương đồng phản chiếu thân thể không tì vết của nàng ta, thiếp muốn đem mình gả cùng sự kết thúc một đời, dù vô tình từ bỏ, không thể thẹn!
Nàng ta mặc từng lớp giá y lên người, ở dưới ánh nến, kim tuyến sáng lấp lánh, đường thêu phức tạp tạo ra hình ảnh long phượng quấn quanh, như lời chúc tốt đẹp nhất trong đáy lòng của nàng ta với tương lai.
Mặc xong giá y, nàng ta ngồi trước bàn trang điểm, cẩn thận trang điểm cho mình, nàng ta muốn làm một tân nương xinh đẹp nhất để gả đi, cho nên vô cùng cẩn thận, không cho phép trang điểm có chút sai sót.”
Lông mày đã vẽ mấy lần, nàng ta đều không hài lòng, lau đi vẽ lại, cuối cùng hài lòng rồi, nàng ta mỉm cười, giữ mi tâm dán một bông hoa màu vàng, mỉm cười quyến rũ với mình ở trong gương.
Nàng ta có rất nhiều trang sức, đủ loại trang sức đắt giá, nhưng nàng ta đã chọn một chiếc bằng bạc, là Tiêu Kiêu tặng cho nàng ta vào sinh nhật mười tuổi, hắn ta nói là hắn ta tự mình với thợ bạc làm ra.
Rất tinh mỹ, là món quà tuyệt vời nhất mà kiếp này nàng ta từng nhận được.
Không, không đúng, món quà tuyệt vời nhất mà nàng ta từng nhận là nam tử mi mục như họa mà ông trời ban cho nàng ta, Tiêu Kiêu của nàng ta.