Sau khi Hoàng Thái Hậu đi rồi, Hoàng Hậu nghĩ trước nghĩ sau, bảo Hồng Hoa lập tức xuất cung đi xem tình hình Lương Vương.
Tuy không tin rằng sẽ nghiêm trọng như những gì Hoàng Thái Hậu nói, nhưng mà, bà nói như vậy xong, nếu không đi kiểm chứng thì trong lòng cứ thấy lo lo.
Nửa đêm Lương Vương từng bị sốt cao, hôn mê, tuy không gây ra hậu quả nhiêm trọng gì nhưng cũng làm mọi người vô cùng hoảng sợ, Thương Mai mệt mỏi trông nom hắn, vẫn luôn nói bên tai hắn: “Ngươi phải cố chịu đựng, bây giờ không ai có thể giúp ngươi cả, phải dựa vào chính ngươi, ngươi không thể bỏ chúng ta lại, hãy nghĩ đến rất nhiều người quan tâm ngươi đang ở đây cùng ngươi, ngươi nhất định phải chịu đựng được.”
Thương Mai cứ lặp đi lặp lại nói mãi, Mộ Dung Khanh hỏi cô: “Nói như thế có tác dụng gì không? Hắn có thể nghe thấy sao?”
“Hắn có ý thức, có thể nghe được, bây giờ thật sự chỉ có thể dựa vào hắn tự chịu đựng, chuyện chúng ta có thể làm đều đã làm hết rồi.” Thương Mai nói.
Mộ Dung Khanh ừ một tiếng, sắc mặt không tốt, từ lúc bắt đầu đến giờ, nắm tay của hắn vẫn chưa bao giờ thả lỏng.
Thương Mai biết hắn muốn làm gì, nhưng bây giờ lại không phải lúc, cô nhẹ nhàng bẻ ngón tay của hắn ra nói: “Bây giờ chỉ mong hắn có thể sống lại, chỉ cần hắn khỏe lại, chàng muốn làm gì, ta đều làm cùng chàng.”
Mộ Dung Khanh không lên tiếng, nhưng gân xanh trên trán lại nhảy lên, Thương Mai biết hắn đang cố nhẫn nhịn, hắn đã nhịn lâu lắm rồi.
Hắn rất mạnh mẽ quyết đoán về chuyện chính sự, sinh hoạt trước đây của hắn cũng không hề qua loa, nhưng mà chuyện trong nhà lại trộn lẫn với chuyện chính sự, cái này làm hắn không thể chịu đựng được.
Đến canh tư, Thương Mai thấy tình hình càng ngày càng không xong, bảo Đại Kim lau rượu để hạ nhiệt vật lý cho hắn, tình hình không quá tốt.
Thương Mai sốt ruột, tức giận nói: “Mộ Dung Toàn, ngươi nhất định phải ráng chịu đựng được, ngươi còn phải đi tìm Ý Nhi cầu thân, sao ngươi có thể chết được chứ?”
Giọng Thương Mai có hơi sắc bén, mí mắt Lương Vương hơi nhúc nhích, không ngờ lại từ từ mở hai mắt lên, nhưng cũng chỉ trong chớp mắt, hắn lại nhắm mắt lại.
Mộ Dung Khanh ngẩn ra: “Hắn quan tâm đến Ý Nhi, không bằng gọi Ý Nhi đến đây được không?”
Thương Mai gật đầu: “Đúng, đúng rồi, tìm Ý Nhi, hắn thích Ý Nhi, đầu óc ta rối quá, vậy mà lại không nghĩ đến, nhưng mà không biết Ý Nhi ở nơi nào, có thể tìm được nàng không?”
Mộ Dung Khanh nhìn Tô Thanh và Tiêu Thác, hai người lập tức đứng dậy: “Chúng ta lập tức lục soát toàn bộ khách điếm trong thành, bọn họ chắc là đang ở trong khách điếm.”
“Đi nhanh!” Mộ Dung Khanh nói.
Hai người chạy nhanh ra ngoài, dẫn theo Nghiêm Vinh và Đại Kim, chạy thẳng đến nha môn, dẫn theo quan sai và tuần phòng tư nhanh chóng bắt đầu lục soát.
Thương Mai lại sai người sắc thuốc, bỏ thêm liên kiều và cây kim ngân, lại đút uống hết, nhưng mà lần này lại rất khó đút thuốc vào, miệng cũng không cạy ra được.
Thương Mai sốt ruột muốn chết, nếu không uống nước thuốc được thì rất khó hạ sốt.
Lúc này, Hồng Hoa trong cung Hoàng Hậu đến, nàng đến hỏi thăm tình hình, vừa vào đã hỏi: “Hoàng Hậu nương nương sai nô tỳ đến hỏi thăm hiện tại Lương Vương điện hạ có mạnh khỏe không?”
Thương Mai đang trong cơn tức, túm chặt lấy nàng để nàng nhào vào trước giường Lương Vương, lạnh lùng nói: “Tự ngươi xem đi, hắn có mạnh khỏe không?”
Hồng Hoa thấy Lương Vương nằm sấp trên giường, miệng cắn chặt, sờ mu bàn tay, chỉ cảm thấy nóng rực, hoảng sợ run rẩy: “Trời ơi, sao lại nghiêm trọng đến thế?”
“Đi nói với Hoàng Hậu, nếu mục đích của bà ta là muốn Lương Vương chết thì sắp đạt được rồi, làm chuyện gì cũng đừng nên quá đáng đến thế, con trai ruột của chính mà mà còn muốn đánh đến chết, bà ta còn có lương tâm không?”
Hồng Hoa sợ đến mức chạy đi ngay, quay về cung phục mệnh.
Lại nói đến Tiêu Thác và Tô Thanh đang tiến hành lục soát toàn thành, quả nhiên phát hiện được hai mẹ con Lưu Nguyệt và Ý Nhi trong khách điếm(quán trọ), vì muốn tìm hai mẹ con dẫn theo một con sói cũng rất dễ dàng.
Lưu Nguyệt đang ngủ mơ mơ màng màng lại bị đánh thức, Tiêu Thác báo cho hai người, Lương Vương vì muốn ra mặt thay cho Ý Nhi mà bị Hoàng Hậu đánh bị thương nặng, có nguy hiểm đến tính mạng, Lưu Nguyệt cũng không hề chần chừ, bảo Ý Nhi đi theo Tiêu Thác.
Tiêu Thác còn tưởng là còn phải phí mồm thuyết phục Lưu Nguyệt, nhưng không ngờ nàng ta không nói nhiều đã bảo Ý Nhi đi theo hắn, cảm ơn nói: “Cảm ơn phu nhân!”
Ý Nhi có vẻ rất lo lắng, nhắm mắt theo đuôi đi theo nhóm Tiêu Thác xuống lầu, sau khi lên xe ngựa lập tức hỏi tình huống của Lương Vương: “Bây giờ hắn đang rất nghiêm trọng sao?”
“Rất nghiêm trọng, nếu không phải tình hình quá nghiêm trọng thì cũng đã không tìm các người khắp thành trong đêm hôm thế này.”
“Ta không biết y thuật.” Ý Nhi nói.
“Vương Phi nói chỉ bảo ngươi đến trước mặt Lương Vương nói một vài câu, cho hắn biết mọi người đều đang cổ vũ hắn.” Tiêu Thác nói.
Ý Nhi gật đâu: “Đương nhiên là phải cổ vũ rồi.”
Nàng im lặng một lúc: “Hắn thật sự là Lương Vương sao? Lúc trước ta nghe nói Lương Vương rất hung dữ, còn đánh nữ nhân nữa.”
Tô Thanh nói: “Lúc trước cũng có người nói với ta, Vương Ý Nhi buôn bán không thành thật, nhưng mà ta không tin.”
Ý Nhi a lên: “Ai nói?”
“Một số bạn bè bên cạnh ta, bọn họ lúc trước từng thấy người bán đồ chơi, nói ngươi rất hung dữ còn không thành thật nữa.”
Ý Nhi tức giận: “Bọn họ ăn nói bậy bạ, ta buôn bán rất thành thật.”
Tô Thanh nói: “Đúng đó, khi ta nói những lời này cho Lương Vương nghe, hắn cũng không tin, hắn nói những người đó ăn nói bậy bạ, Ý Nhi là người thành thật.”
Ý Nhi ngẩn ra: “Hắn tin ta sao?”
“Tin, bởi vì hắn nói hắn biết Ý Nhi, đã từng sống chung với Ý Nhi, biết nàng không phải là người như thế.”
Ý Nhi hơi đỏ mặt, nhớ tới quá trình chung sống cùng hắn, hắn chắc chắn không phải loại người như thế, lập tức khẳng định gật đầu: “Đúng vậy, có rất nhiều người thích nói bậy bạ, hắn là người tốt.”
“Hắn đương nhiên là người tốt rồi, biết ngươi bị Thái Tử ăn hiếp, lập tức vào cung tìm Thái Tử báo thù cho người, không ngờ Hoàng Hậu lại đánh hắn bị thương nặng.”
Tô Thanh nói thế cũng không phải vì muốn Ý Nhi càng thêm áy náy, mà vì muốn Ý Nhi hiểu rõ tình cảm mà Lương Vương dành cho nàng.
Trong lòng Ý Nhi cũng cảm thấy rất khó chịu, lúc trước Thái Tử từng nói, Đại Đầu ca ca từng đi xin mẫu thân hắn nói muốn cưới nàng, nàng không hề biết gì về chuyện này, chắc chắn hắn cho rằng nàng rất tốt cho nên mới sẽ cưới nàng.
Mẹ nói, nếu có một người nam nhân có thể đánh nhau vì con, có thể làm rất nhiều chuyện vì con, vậy thì người nam nhân kia chắc chắn là rất yêu con.
Bây giờ nàng có rất nhiều thứ muốn hỏi hắn, nàng muốn biết, có phải hắn thật sự muốn cưới nàng không.
Xe ngựa chạy như bay vào phủ Lương Vương, Ý Nhi lập tức nhảy xuống xe ngựa, không thèm đợi Tiêu Thác và Tô Thanh, vội vã chạy vào trong.
Thấy Ý Nhi chạy vào, Thương Mai nắm chặt tay nàng, cầu xin nói: “Ý Nhi, ngươi vào nói chuyện với hắn, nói cái gì cũng được hết.”
Ý Nhi thấy ở đây có nhiều người như thế, hơi sợ hãi, nhưng mà khi nhìn thấy Lương Vương đang nằm trên giường, nàng tỏ vẻ rất đau lòng, hình như hắn không được tốt lắm.
Nàng cẩn thận đi qua đó, Thương Mai giở lên để nàng nhìn thấy vết thương dưới chân Lương Vương, chân Ý Nhi mềm nhũn, nước mắt rơi xuống tí tách.
Nàng vươn tay, vô cùng cẩn thận vuốt ve tay hắn, muốn chạm vào nơi khác, nhưng lại sợ hắn đau, khóc lóc hỏi: “Mẹ hắn đánh hắn sao? Sao lại đánh nặng đến như thế?”
“Đúng vậy, mẹ của hắn đánh.” Thương Mai vốn đã kềm nước mặt một lúc lâu rồi, thấy Ý Nhi khóc đau lòng đến thế, cũng khóc theo.
Ý Nhi nửa quỳ ở mép giường, duỗi tay ôm ngực, hít sau, nàng gối đầu lên mép giường, hệt như lúc nàng bị bệnh, Bốn Mắt cũng sẽ gối đầu lên mép giường mà nhìn nàng, cứ nhìn chằm chằm vào Lương Vương.