Vương Phi Đa Tài Đa Nghệ

Chương 379

Bổ đầu có kinh nghiệm phong phú trong việc điều tra, hắn nhìn hai cái tên này rồi nói: “Người tên Dương Minh này đã lấy được giấy tờ có dấu ấn của nha môn, còn người tên Lý Kỳ này thì chưa.”

“Sao bổ đầu lại biết?” Tiêu Thác hỏi.

“Vì mấy hôm đó Hộ Tào đại nhân bị bệnh, vừa hay ty chức không có nhiệm vụ nên đại nhân sai ty chức đến hộ tịch xử lý. Ty chức rất chắc chắn mình chưa từng đóng dấu cho Lý Kỳ, hơn nữa giấy tờ của Lý Kỳ hôm qua mới đưa đến nha môn để đống, chuyện mới xảy ra hôm qua sao ty chức lại không nhớ? Hơn nữa trong này có viết hắn là người Chương Châu, muốn vào Kinh cần phải đi qua bảy châu phủ, nhưng hắn chỉ có con dấu của ba châu phủ. Điều này có nghĩa là giấy tờ của hắn là giả, vì sao hắn lại phải làm giả? Vì hắn là người bản địa, người vùng khác đều phải có giấy tờ công khai, chỉ người địa phương mới không có.”

Tiêu Thác hỏi Chưởng quỹ: “Ngươi còn nhớ Lý Kỳ trông thế nào không?”

“Nhớ, nhớ.” Chưởng quỹ lật đật đáp.

Tiểu nhị cũng nói: “Hạ nhân cũng nhớ.”

Lưu Nguyệt ở bên cạnh nghe thấy thì hỏi: “Có phải người ở phòng kế bên ta không? Ta cũng nhớ, ta đã gặp hắn hai lần rồi.”

“Vậy thì tốt, mau mời hoạ sĩ đến vẽ chân dung hắn.”

Lưu Nguyệt nói: “Cần gì phải phiền phức vậy? Để ta vẽ cho.”

Gần đây trình độ vẽ tranh của bà ta đã có tiến bộ, có thể kiểm chứng một chút.

“Ngươi?” Tiêu Thác hơi khó tin.

“Đương nhiên.”

Tiểu nhị chuẩn bị giấy bút, Lưu Nguyệt nhớ lại dáng vẻ người đó rồi bắt đầu múa bút.

Một lát sau, bà ta cầm bức vẽ đưa cho Tiêu Thác, Tiêu Thác nhìn một lát rồi cau mày, đưa cho Chưởng quỹ và tiểu nhị xem: “Giống không?”

Chưởng quỹ và tiểu nhị sửng sốt, sau đó đồng loạt lắc đầu: “Không giống.”

Lưu Nguyệt giật lại, tức giận nói: “Không giống chỗ nào? Ta thấy rất giống mà.”

Chưởng quỹ đáp: “Lông mày không đậm như thế, mặt cũng không vuông đến vậy, mắt không lớn.”

Tiêu Thác không nói nên lời, hắn nói với bổ đầu: “Ngươi đi mời hoạ sư đi, ta về bẩm báo Vương gia, sau đó gặp nhau ở phủ công chúa.”

Lưu Nguyệt thu dọn đồ đạc, lại nhìn bức chân dung, đúng là không giống lắm, vì vậy đành phải mặt xám xịt đi theo Tiêu Thác.

Đương nhiên tiểu nhị và Chưởng quỹ cũng phải về theo, có ba người nhìn thấy tên trộm, có lẽ sẽ vẽ được rất chính xác.

Mấy người Tiêu Thác về phủ Lương Vương, mọi người đã chuyển đến phủ công chúa nên họ lại đành phải đến phủ công chúa.

Mộ Dung Khanh và Thương Mai nghe tin sừng huyết linh dương biến mất, cả hai đều biến sắc.

Vừa hỏi rõ tình hình thì Tô Thanh dẫn Hạ Lâm về, Hạ Lâm còn dẫn theo Liên Thuý Ngữ tới, Liên Thuý Ngữ đi cùng y tới và cũng là muốn thăm công chúa.

An thân vương nói: “Nếu có người nhìn thấy kẻ trộm ở đây thì để Thuý Ngữ vẽ đi, có lẽ nàng còn vẽ đẹp hơn hoạ sư.”

Mộ Dung Khanh nhìn nhạc mẫu đại nhẫn: “Ý của người thế nào?” Hắn biết đã lâu rồi bà không vẽ tranh, không biết bà có đồng ý không.

Nút thắt trong tim Liên Thuý Ngữ đã được cởi bỏ từ lâu, bà nói: “Được.”

Thấy bà đồng ý, An thân vương mới lặng lẽ thở phào nhẹ nhõm, ông luôn mong bà có thể vẽ lại, vì điều đó có nghĩa là bà đã buông bỏ những chuyện buồn trong quá khứ.

Liên Thuý Ngữ hỏi ba người về diện mạo Lý Kỳ, nhưng ba người nói lại có chút khác biệt.

Mộ Dung Khanh cau mày hỏi: “Rõ ràng là một người, tại sao lại khác nhau? Như vậy sao huyện chúa vẽ được?”

Liên Thuý Ngữ mỉm cười: “Không thành vấn đề, dung hoà một chút là được.”

Thật ra ba người đều nói như nhau, chỉ là cách diễn đạt có vấn đề, trước kia có một khoảng thời gian Liên Thuý Ngữ từng vẽ chân dung, mặc dù đã lâu không vẽ nhưng cũng không xa lạ.

Bà phác thảo vài đường đã ra được đường nét, chắc chắn hình dáng ấy không sai, vì ba người đều nói là mặt vuông chữ “quốc”, lông mày, mắt, mũi, miệng ba người nói có sự khác biệt. Lưu Nguyệt nói mắt hắn rất lớn, nhưng tiêu nhị lại nói là không lớn lắm, vì mỗi ngày hắn gặp rất nhiều người, chắc chắn cũng thấy rất nhiều cặp mắt, cho nên hắn cho rằng mắt của Lý Kỳ không lớn lắm.

Sau khi vẽ xong, Liên Thuý Ngữ đưa bức chân dung cho Tiêu Thác, Tiêu Thác mở ra trước mặt ba người họ, sau đó ai nấy đều sững sờ chỉ vào bức chân dung rồi nói: “Đúng rồi, là hắn, giống y như đúc.”

Lưu Nguyệt sửng sốt, nhìn Liên Thuý Ngữ đầy ngưỡng mộ: “Bà chưa từng thấy hắn, sao có thể vẽ giống đến vậy?”

Liên Thuý Ngữ mỉm cười: “Ai mà chẳng có hai mắt, một mũi, một miệng, chỉ là kích thước khác nhau nên vẽ ra cũng không có gì kỳ lạ.”

Tiêu Thác đưa bức chân dung cho bổ đầu, Mộ Dung Khanh hạ lệnh: “Dù đào ba tấc đất cũng phải tìm cho ra người này, phải nhanh.”

“Vâng thưa Vương gia.” Bổ đầu nhận lệnh rồi đi.

Mộ Dung Khanh đích thân ra lệnh, nha môn không dám lơ là, ngoài nha môn ra còn có tuần phòng vệ cũng được điều động, nhất định phải tìm được người này trong thời gian ngắn nhất.

Quả nhiên, ngày hôm sau đã có tin tức.

Bổ đầu bắt người này đến, Lưu Nguyệt vừa nhìn đã nhận ra: “Là hắn!”

Trên mặt người nọ có vết thương, chắc là vừa bị hành hình, bổ đầu bẩm báo: “Vương gia, người này tên là Trương Kỳ, là người lưu vong xó chợ, hắn đã thú nhận mình trộm sừng huyết linh dương, nhưng đã giao cho người xúi giục mình rồi.”

“Là ai sai khiến ngươi trộm sừng huyết linh dương?” Mộ Dung Khanh lạnh lùng hỏi.

Trương Kỳ quỳ trên đất, van xin tha thứ: “Vương gia tha mạng, tiểu nhân chỉ nhận tiền của người ta thôi chứ không biết hắn, hôm trước hắn tới tìm tiểu nhân, đưa giấy tờ cho tiểu nhân rồi bảo tiểu nhân đến nhận phòng ở nhà trọ, chờ cơ hội lấy trộm sừng huyết linh dương ở phòng bên. Sau khi xong việc hắn sẽ đưa cho tiểu nhân một trăm lạng bạc, tiểu nhân nhất thời ham tiền nên đã đồng ý.”

“Người sai khiến ngươi là ai?” Mộ Dung Khanh như không nghe thấy lời bao biện của hắn, lạnh lùng hỏi lại.

“Tiểu nhân nói rồi, tiểu nhân không biết hắn, là hắn tự tìm tới tiểu nhân.” Trương Kỳ biện hộ.

Mộ Dung Khanh từ từ ngẩng đầu, khoé môi cong lên thành đường cong lạnh lùng, tàn nhẫn: “Đưa hắn vào phòng hành hình, chặt ngón tay hắn trước, nếu vẫn không nói thì chặt từng ngón chân một.”

“Vâng!”

Trương Kỳ sợ tới mức liên tục dập đầu: “Vương gia tha mạng, tiểu nhân thật sự không biết, trước kia tiểu nhân chưa từng gặp người này, xin hãy tha cho tiêu nhân.”

“Đưa xuống!” Mộ Dung Khanh nghiêm nghị nói.

Tiêu Thác lập tức kéo Trương Kỳ xuống, hắn ta quay đầu cầu xin, trông có vẻ thực sự rất oan uổng.

Loan Loan không đành lòng: “Vương gia, có lẽ hắn thật sự không biết.”

Mộ Dung Khanh còn chưa lên tiếng thì Lưu Nguyệt đã nói: “Chắc chắn tên này biết, hắn đang nói dối.”

Loan Loan hỏi: “Sao ngươi biết hắn nói dối?”

Lưu Nguyệt hừ một tiếng: “Vừa nhìn đã biết rồi, nếu hắn không biết người đó thì sao tên trên giấy tờ lại chỉ khác biệt một chữ? Chứng minh rằng người làm giả giấy tờ đã quen hắn từ trước, biết tên của hắn, đương nhiên có thể nói là đối phương biết hắn, còn hắn không biết đối phương. Nhưng ánh mắt hắn né tránh, vẻ mặt chột dạ, rõ ràng đang che giấu điều gì đó, ta nhìn người rất chuẩn, điều này không sai được, tin rằng Vương gia cũng nghĩ như vậy.”

Mộ Dung Khanh gật đầu, nhìn Lưu Nguyệt bằng ánh mắt khen ngợi: “Đúng thế, xem ra bang chủ Diêm Bang quả nhiên danh bất hư truyền.”

Thương Mai mỉm cười, những đại nhân vật này ai nấy đều có cuộc sống riêng tư đáng xấu hổ, nhưng khi làm việc nghiêm túc thì ai cũng rất lợi hại.
Bình Luận (0)
Comment