Nam Hoài vương thật sự không thể nhịn nổi với sự kiêu ngạo tối nay của Thương Mai, tức giận nói: “Hoàng tẩu, xin tấu cân nhắc thân phận của mình, tẩu là vương phi không phải người đàn bà chanh chua, nơi này là Hi Vi cung không phải đường cái, không phải nơi tấu làm xằng làm bậy, Mộ Dung Khanh trước đây không tạo phản, là vì hẳn không cần làm vậy, tay chấp chưởng hoàng quyền, nắm giữ binh quyền, hắn cần gì mưu phản? Nhưng bây giờ không giống vậy, hoàng thượng khỏi bệnh lần nữa chấp chưởng triều chính, hẳn đã ngồi quen ở vị trí cao, sợ là không bằng lòng bước xuống, liền tranh thủ lúc hai nước ngừng chiến, đánh về kinh thành, cướp lấy đế vị, dụng tâm hiểm ác bậc này mới là dã tâm lang sói thật sự, dù hoàng tẩu có miệng lưỡi sắc bén cũng không thể giải thích được.”
Thương Mai nghe vậy, quay đầu hung hăng lườm hắn ta: “Ngươi là một thân tử mưu phản, lại nói năng đường hoàng ngang nhiên như vậy, ngươi có liêm sỉ không? Ngươi không ngại ghê tởm thì ta cũng cảm thấy xấu hổ thay ngươi đấy, ngươi cho rằng những chuyện đó của ngươi và Quý thái phi có thể che giấu được ai? Không xử lý ngươi là do hoàng thượng niệm tình huynh đệ, cho ngươi một cơ hội thay đổi, ngươi cho rằng chuyện của ngươi và kẻ buôn vũ khí đó có thể che giấu được ai chứ? Lúc ở vương phủ, quý thái phi từng đòi ta bạc, nói muốn tu sửa Thanh Ninh Các, ai biết số bạc này cuối cùng lại đưa cho kẻ buôn vũ khí, ngươi đừng cho rằng ta không biết, chưởng quỹ Hồ gia - Hồ Hạnh Nhi từng nói với ta, có người câm ngân phiếu của ta đi đổi, người đó vô cùng quy dị, nàng ta vì thận trọng liên theo dõi một lát, phát hiện hắn là nhân sĩ Đại Nguyệt Quốc, đồng thời sinh sống nhờ buôn bán binh khí, ta sau đó có điều tra, phát hiện quý thái phi trước khi đòi ta bạc đã lấy đi ngân phiếu của cửa hàng bạc Quốc Tư, vì kẻ bán vũ khí không có cách nào đổi ngân phiếu nơi đó, nên ngươi bèn đi tìm Lương hầu gia đổi, Lương hầu gia vẫn còn bị ngươi che giấu.
“Ngươi nói linh tinh!" Nam Hoài vương tức giận đến toàn thân run rẩy, hẳn xem như đã biết ban đầu tại sao kẻ bán vũ khí nói những ngân phiếu đó là giả rồi, thì ra là Hồ Hạnh Nhi và Hạ Thương Mai âm thầm giở trò.
Hắn hung ác nhìn chằm chằm cô, như hận không thể ăn tươi nuốt sống cô, nếu không phải cô khiến hắn và kẻ buôn vũ khí trở mặt thành thù, thì hàng cung nỏ này sớm đã tới tay rồi, sao tới mức liên tục xuất hiện ngã rẽ.
Nhưng mà, chuyện này cô nhắc tới tuyệt đối không phải tình cờ, thời gian lâu như vậy cô đều không nói, bây giờ bỗng nói ra ở đây, xem ra, đây quả thực là một âm mưu nghiêng trời lệch đất.
Thương Mai không định bỏ qua cho hắn như vậy, nỗi uất ức mấy ngày nay, cô quyết tâm phải xả ra hết trước khi đi Bắc Mạc, không chỉ xả ra cho Nam Hoài vương nghe, còn phải xả ra cho hoàng để nghe.
“Ta có phải nói linh tinh không trong lòng ngươi rõ ràng, lão thất và ngươi là huynh đệ ruột thịt, ngươi nhiều lần ra tay với hắn, hắn niệm tình nghĩa huynh đệ nên luôn nhân nhượng tránh ngươi, ngươi còn muốn vu oan cho hắn?
Nếu hắn thật sự muốn tranh đoạt đế vị này, thì sẽ không tự động giao ra soái ấn, rời kinh thành xuất chinh, chẳng lẽ hắn không biết, hắn rời đi thì đối với hoàn cảnh của hắn nguy hiểm biết bao sao? Nhưng hắn không có lựa chọn nào khác, vì hắn là con cháu Mộ Dung gia, hắn là em trai ruột của hoàng thượng, hắn không phân ưu với hoàng thượng thì ai có thể gánh vác trọng trách này? Ngươi cũng là người Mộ Dung gia, nhưng ngươi đã làm gì cho giang sơn bách tính của Mộ Dung gia? Ngươi không ngừng tạo ra hiềm khích, vì dã tâm và dục vọng riêng của mình, đã làm bao nhiêu hành vi khiến huynh đệ tương tàn? Hoàng thượng nhân từ, nhiều lần cho ngươi cơ hội đề bạt ngươi, nhưng tình cảm này cũng có lúc dùng hết, ngươi cứ làm đi”
Nam Hoài vương hoàn toàn bị cô chọc giận, nhưng Thương Khâu lại bình tĩnh lại, hắn cản Nam Hoài vương, khom lưng với Thương Mai:
“Vương phi, ban nãy thảo dân có nói lời đắc tội, thỉnh vương phi lượng thứ, Nam Hoài vương và Nhiếp Chính vương tay chân tình thâm, chưa từng xuất hiện những chuyện tàn khốc như vương phi nói, nếu bên ngoài có đồn đãi như vậy, thì cũng nhất định là do kẻ có lòng riêng truyền ra ý đồ tổn hại tình cảm huynh đệ của vương gia.”
Thương Mai cười lạnh một tiếng: “Vậy sao?” Nói xong, cô nói với Tráng Tráng: “Chúng ta đi thôi, là đúng hay sai, tự có thiên đạo nói rõ.”
Cô kéo Tráng Tráng rời đi.
Thương Khâu là kẻ có năng lực tổ chức ngôn ngữ rất mạnh, nhìn hắn có thể nhanh chóng bình tĩnh lại trong khoảng thời gian ngắn như vậy là biết, cô không thể nào ở lại Hi Vi cung đợi phản kích và biện bạch của hẳn.
Vì trong lòng mọi người đều biết, những lời hôm nay nhìn như đối thoại đôi bên nhưng thực tế đều là nói cho hoàng thượng nghe.
Hoàng đế ở nội điện, không nghe thấy được cuộc đối thoại của hai người, nhưng Lộ công công sẽ bẩm báo hết tất cả những lời vừa rồi.
Hoàng đế nghe xong, im lặng một lúc mới nói: “Những lời này của vương phí nói rất chính nghĩa hùng hồn, là đang lên án lão bát sao? Không, nàng là đang lên án trẫm, nàng có rất nhiều bất mãn với trẫm ”
Lộ công công lo lắng nói: “Nhưng mà, hoàng thượng bây giờ tuyệt đối không thể giáng tội nàng, ngày mai nàng phải đi Bắc Mạc rồi, mặc dù không biết có thành hay không, nhưng ít nhất có thể đổi được thái tử Bắc Mạc đến làm con tin trong kinh, hơn nữa còn có thể phân thân đối phó Tiên Bi, cơ hội này khó được."
Hoàng đế lắc đầu: “Trẫm sẽ không trách tội nàng, càng sẽ không xử lý nàng, lời nàng nói vô lý, đại khái cũng là tranh thủ trước khi đi Bắc Mạc cố ý xả hết bất mãn trong lòng, Tiểu Lộ tử, nàng như vậy ngược lại khiến trẫm yên tâm, ít nhất nếu thực sự có ý đồ, nàng sẽ không nói ra những lời này,
nàng phản kháng càng chứng minh nàng phóng khoáng, trẫm gần đây quả thực có chút...”
Hắn nói rồi bèn dừng lại, nghiêng đầu suy nghĩ một lát, bỗng cười lạnh: “Chỉ là, nàng lại không rõ ràng, hoàng quyên cần phải tập trung, không cho phép bất kỳ ai nhòm ngó, hơn nữa chuyện gì cũng cần cần bằng, nếu mất đi cần bằng, cục diện sẽ không thể khống chế được, Nam Hoài vương có dã tâm, nhưng không có thực quyền, lão thất không có dã tâm, nhưng đại quyền trong tay, không phải trẫm không tin lão thất, là trẫm cần cẩn thận đề phòng bất kỳ ai quấy nhiễu tới giang sơn Đại Chu ta.”
“Lời này của hoàng thượng có lý.” Lộ công công ngẫm nghĩ một lát, do dự nói: “Chỉ là, như hoàng thượng nói, bất kỳ chuyện gì cũng cần cần bằng, nếu ra sức đàn áp Nhiếp Chính vương, không phải mất đi cần bằng rồi sao? Hắn bây giờ còn đang trên chiến trường, trận chiến này chưa thể dừng, An Nhiên lão vương gia không chịu ra mặt, Kỳ vương gia viết thư mời Nhiếp Chính vương phi đi, vương phi từng chữa khỏi bệnh cương thị, nhưng rốt cuộc vẫn thiếu kinh nghiệm y lý, có thể chữa khỏi ôn dịch ở Bắc Mạc hay không vẫn chưa thể chắc chắn."
Hoàng đế cười cười: "Ngươi thật sự cho rằng lão thất bây giờ còn đang trong quân?”
Lộ công công sững sờ: “Ý của hoàng thượng là nói, lời của Nam Hoài vương là thật?”
“Hắn nói không hẳn là thật, nhưng lão thất nhất định không ở trên chiến trường, thực ra trong lòng hắn cũng rõ ràng, trẫm mặc dù không biết hành tung của hắn lại biết hắn muốn làm gì, trẫm không đi điều tra, thực ra cũng là một loại tin tưởng, tin tưởng, trên cơ bản lão thất là thật lòng vì Đại Chu, thật lòng vì trâm.”
Lộ công công kinh ngạc nhìn hoàng đế: “Chuyện này...nếu là thật, vậy chuyện cưỡng ép tối này, rốt cuộc là chuyện gì?”
“Không cần tra, Nam Hoài vương thật sự có dã tâm, hơn nữa cũng chưa từng muốn từ bỏ thu mua binh khí và chiêu binh mãi mã, trước tiên đừng quản hắn cưỡng ép Toàn Nhi là thật hay là âm mưu của lão thất, nhưng mà, Tôn Phương Nhi tối nay ra ngoài gặp mặt ai? Nàng ta bây giờ là người ở cạnh trẫm, tiếp xúc với nàng ta thì sẽ thám thính được chuyện của trẫm, trẫm thực sự quá sơ suất, cứ cho rằng nàng ta là người biết nhìn tình hình làm việc, lại không nghĩ tới nàng ta rốt cuộc đi theo lão bát mấy năm nay, giữa họ, không phải đơn giản như nàng ta nói.”