Vương Phi Đa Tài Đa Nghệ

Chương 554

Đoàn người ra roi thúc ngựa đến được Bắc Mạc, Thương Mai không thể không bội phục Dạ vương, mấy con ngựa hắn ta tìm được quả nhiên là Thiên lý mã mà, tuy nói có hơi khoa trương chút xíu, nhưng mà, một ngày chạy được mấy trăm dặm, quả thực đã rất đỉnh rôi!

Hai ngày đã đến được Bắc Mạc, bởi vì không chọn đường chính, mà đều đi đường nhỏ, nên so với dự tính trước đó còn nhanh hơn.

Đoạn lộ trình này, đều là do Mộ Dung Khanh dẫn đường, mặt Kỳ vương gia đều chuyển thành xanh mét, bởi vì con đường này, bản thân hắn ta cũng không biết.

Xem ra, Nhiếp Chính vương quen thuộc địa hình của hai nước hơn xa hắn ta, cùng hắn đối địch, hắn chính là kẻ địch mạnh, mạnh đến không gì đấu lại được.

Tiến vào lãnh thổ Bắc Mạc, Thương Mai trông thấy sông núi bị chia cắt, nhà cửa sụp đổ, nơi đây chắc hẳn là khu vực chịu ảnh hưởng nặng nề nhất của động đất, may mắn là, hoàn toàn không lan đến lãnh thổ Đại Chu.

Có điều trên đường tới đây, lúc nghỉ ngơi ở biên thành hỏi thăm một vài bách tính, có nói thời điểm động đất, biên thành cũng cảm nhận được cảm giác chấn động, còn rất mạnh mẽ nữa, nhưng lại không có thương vong.

Lúc Kỳ vương gia nghe đến đây, nói một câu với thị vệ người Bắc Mạc: “Đây đúng là ông trời trừng phạt Bắc Mạc chúng ta.”

Bất kể có phải trừng phạt hay không, lần này Bắc Mạc bởi vì thiên tai mà phải ngừng lại dã tâm tấn công, không biết đây là phúc hay là họa nữa.

Bởi lẽ, bởi vì trận chiến một khi xảy ra, số người thương vong, tuyệt đối không ít hơn so với thiên tai, thậm chí còn nhiều hơn ấy.

Chỉ là không có ai lại mong muốn trông thấy cục diện như thế, Thương Mai là đặc công ở thời đại thái bình thịnh thế, nhưng cũng đã từng được chứng kiến bom đạn ở các nước thuộc thể giới thứ ba, cũng biết được chiến tranh có bao nhiêu tàn khốc.

Nàng hy vọng, mình thực sự có thể dập tắt trận dịch bệnh này, nhờ đó dập tắt cuộc chiến này.

Thời điểm tiến vào lãnh thổ Bắc Mạc, bọn họ thả chậm tốc độ, dọc đường trông thấy nơi nơi đều là tiếng kêu than dậy đất, xác chết hư thối chết đầy đường, không kịp thu dọn, ruồi muỗi ve vấy bên trên thi thể, nhiệt độ đang dần dần nóng lên, đám ruồi muỗi này chính là con đường lan truyền bệnh dịch.

Khu vực chịu ảnh hưởng nặng nề nhất là Khí Thành nằm cách kinh đô Bắc Mạc trăm dặm, nơi này sở dĩ được gọi là Khí Thành, là bởi vì ở đây có công xưởng sản xuất binh khí lớn nhất Bắc Mạc - Thiết Trung Khố.

Thiết Trung Khố là do hoàng thất lập nên, bách tính ở Khí Thành phân nhiêu đều làm việc ở đây, Thiết Trung Khố rất lớn, chiếm tới một nửa diện tích Khí Thành, nơi này đã từng huy hoàng hiển hách, nhưng mà, bây giờ lại là ngói vỡ gạch tan, vách tường đổ nát, hoang tàn, bi thảm đến khó nói thành lời.

Lúc bọn họ tiến vào Khí Thành, là vừa đến hoàng hôn, ánh nắng chiều tà chiếu rọi trên Thiết Trung Khố, nhưng không tìm lại được huy hoàng trước kia nữa, quan sai cùng binh lính đang cứu viện, nhấc từng mảnh ngói từng viên gạch, thu dọn những thi thể bị vùi lấp bên dưới.

Cách thời điểm xảy ra động đất đã được một tháng, sớm đã không còn dấu hiệu của sự sống nữa rồi, nhưng bởi vì dịch bệnh nên vẫn không cách nào nhanh chóng triển khai công tác thu dọn, trùng tu được.

Hơn nữa vì chiến tranh với Đại Chu, triều đình phái ra trọng binh, lại làm khuyết thiếu nhân thủ cứu viện, không kịp thời thu dọn thi thể mới khiến cho dịch bệnh bùng phát.

Vì thế, Kỳ vương gia mới nói, là ông trời muốn trừng phạt Bắc Mạc, kỳ thực không phải, trừng phạt Bắc Mạc, phải là các phân tử hiếu chiến của Bắc Mạc mới đúng.

Nếu như không có chiến tranh, Bắc Mạc chưa chắc đã xảy ra trận dịch bệnh quy mô lớn thế này.

Những bách tính được cứu ra, hiện đang được an trí tạm thời trong một thung lũng rộng bằng phẳng bên ngoài Khí Thành, rất nhiều chiếc lêu đã được dựng lên, ngựa còn chưa đi tới nơi, đã ngửi thấy một mùi hôi thối ngợp trời.

Theo ngựa tiến về phía trước, Thương Mai trông thấy cảnh tượng khiến người đau lòng.

Những bách tính đã mất đi người thân mất đi chỗ ở, hoang mang mờ mịt ngồi trước căn lều dựng tạm, hai mắt bọn họ sưng đỏ, giống như chưa từng ngừng khóc vậy, quan sai không ngừng khiêng thi thể từ bên trong đi ra, có người đuổi theo sau gào khóc.

Một người phụ nữ ôm theo đứa nhỏ, liều mạng chạy về phía bọn họ, nàng ta vừa chạy vừa phát ra tiếng khóc tê tâm liệt phế: “Con của ta vẫn còn cứu được, nó chưa nhiễm phải bệnh dịch, các người không được đưa nó đi.”

Phía sau nàng ta, là hai binh lính đuổi theo sát nút, cướp lấy đứa nhỏ trong lòng nàng ta, đứa nhỏ kia sớm đã không còn nhiệt độ, thậm chị, khuôn mặt đã bắt đầu xuất hiện tình trạng sưng tấy, thối rữa rồi.

Binh lính không nói một lời cướp thi thể đi, người phụ nữ kia ngồi bệt xuống đất, thất thanh khóc rống.

Một màn này, khiến người trông thấy, điều không khỏi đau lòng khổ sở.

Loan Loan là người mềm lòng nhất, cũng đã rơi lệ theo, mang theo giọng mũi dày đặc nói Thương Mai: “Thương Mai, chúng ta nhất định phải chữa khỏi bệnh dịch này.”

Lúc tới đây, mọi người đều cảm thấy, mắc phải bệnh dịch đều là người Bắc Mạc, bọn họ tới đây là để dập tắt chiến tranh, bệnh dịch có thể chữa thì chữa, không chữa được, cũng chẳng còn biện pháp nào.

Nhưng mà, khi trông thấy tình cảnh nơi này, mọi người lại cảm thấy, cái gì mà chiến tranh đều không còn quan trọng nữa rồi, Bắc Mạc với Đại Chu đều không phân biệt, chỉ hy vọng có thể chữa khỏi được bệnh dịch này, để tất cả mọi người đều khỏe mạnh trở lại.

Tâm tình của Thương Mai cũng hết sức khó chịu, nàng gật đầu: “Chúng ta phải cố gắng hết sức.”

Nhu Dao lẩm bẩm nói: “Lúc gặp phải bệnh cương thi, đã cảm thấy bệnh cương thi rất kinh khủng rồi, nhưng mà, bây giờ nhìn lại, bệnh cương thi đem so với trận dịch bệnh này, quả thực......”

Nàng ta cũng nhịn không được rơi nước mắt, là người hành nghề y, nàng ta cũng một lòng trách trời thương dân, muốn trị bệnh cứu người, nàng ta chỉ hy vọng mình có thể phát huy được hết những gì được học, giúp bách tính giải trí thống khổ.

Kỳ vương gia sắc mặt tái nhợt nhìn một màn này, hắn ta khe khẽ lắc đầu, lại thở dài: “Chúng ta đi thôi”

Nơi này chỉ như một giọt nước giữa biển cả thôi, một đường bọn họ đi tới, còn phải gặp rất nhiều cảnh tượng như thế này nữa.

Thương Mai hỏi Kỳ vương gia: “Bây giờ những người mắc bệnh có phải đã được cách ly hết rồi không?”

Kỳ vương gia đáp: “Lúc bổn vương đi Đại Chu, hoàng thượng đã hạ lệnh cách ly rồi đấy, nhưng mà, đây là một công trình quá mức đồ sộ, sợ rằng nhất thời không thể làm được, hơn nữa mỗi ngày lại có thêm những ca bệnh mới, đến giờ căn bản đã không còn đủ nhân thủ để làm việc này nữa rồi."

“Vì sao không điều binh quay trở lại?” Thương Mai tức giận hỏi.

“Điều binh?” Kỳ vương gia cười khổ: “Sẽ không điều đâu, hoàng thượng cùng Tào Hậu vẫn luôn cho rằng, bây giờ liên thủ được với Tiên Bị, là thời cơ tốt nhất để tấn công Đại Chu.”

Mọi người nghe được lời này, đều dồn dập sửng sốt, sau đó nổi giận.

Mộ Dung Khanh lạnh nhạt nói: “Kỳ Vương, xem ra lúc ngươi nói chuyện với bổn vương, vẫn còn che giấu rất nhiều đấy nhỉ”

Kỳ vương gia tự biết mình đuối lý, nói: “Mộ Dung huynh, chúng ta đến nơi rồi bàn bạc cụ thể sau nhé.”

Mọi người nén một bụng tức giận, ra roi thúc ngựa, một đường phi nước đại.

Tiến vào kinh đô Bắc Mạc, đã xấp xỉ giờ Ngọ.

Bởi vì dựa theo lộ trình, bọn họ còn chưa tới nơi, cổng thành không có ai đón tiếp.

Nhưng mà, lúc vào tới địa phận Bắc Mạc, Kỳ vương gia đã sai thị vệ ra roi thúc ngựa chạy về bẩm báo rồi, theo lý mà nói, cho dù không có yến tiệc đón tiếp quy mô lớn đi nữa, hoàng đế cũng sẽ phải vài người ra ngoài tiếp xúc một chút.

Hiện thực thì lại đến một người cũng không có.

Đoàn người Mộ Dung Khanh nhất thời cảm thấy bị lừa rồi, với tính tình kia của Mộ Dung Khanh, cho dù đã cực lực đè nén, sắc mặt vẫn tái xanh tái mét.

Kỳ vương gia không lên tiếng, hắn ta xấu hố trong lòng, nhưng nơi này cũng không phải chỗ để bàn bạc cụ thể, chỉ có thể im lặng đón nhận những cái trừng mắt của mọi người thôi.

Về đến Kỳ Vương phủ, Kỳ vương gia sai người đi chuẩn bị rượu thịt, sau đó mời mọi người tiến vào chính sảnh.

Mộ Dung Khanh nói: “Kỳ Vương, ngươi vẫn nên nói ra chân tướng thì hơn, không nói rõ ràng mọi chuyện, bữa cơm này bổn vương cũng không ăn nổi đâu."

Sắc mặt Kỳ vương gia xám xịt, im lặng vươn tay, mời mọi người ngồi xuống.

Hắn ta sai người đóng chặt cửa lại, sau đó mới nhẹ giọng nói: “Mộ Dung huynh, bổn vương phải nói với mọi người một tiếng xin lỗi, trong chuyện này, quả thật có điều giấu diếm."

Mộ Dung Khanh cười lanh: “Bổn vương lại cũng có ngày bị lừa cơ đấy? Đúng là báo ứng mà.”

Câu nói tự trào phúng này, nhưng cũng là lời nói thật, hắn một lòng muốn cứu người, bởi vì hắn cũng từng là Nhiếp Chính vương, trưởng quản giang sơn Đại Chu, không khác gì hoàng đế, thế nên vẫn luôn lo nghĩ cho bách tính.

Hắn thầm chửi trong lòng, chửi tam di nương nhà phụ thân hắn ta, cái tên hoàng đế Bắc Mạc, cái tên cháu nội này, thật sự muốn đánh đến phát điên rồi à.
Bình Luận (0)
Comment