Vương Phi Đa Tài Đa Nghệ

Chương 791

CHƯƠNG 791: Ở TRONG TAY NAM HOÀI VƯƠNG

Thái hoàng thái hậu ở trong điện càng nghĩ càng buồn bực, bèn dứt khoát nói: “Tới Ngự Thư Phòng, đem sổ con gần đây qua đây cho ai gia.”

A Xà cô cô đã cười: “Ta biết, không kìm được mà.”

“Cút!” Thái hoàng thái hậu bị bà ta nhìn thấu, hẹn quá hóa giận.

“Được, ta cút, cút đi cầm sổ con cho người.” A Xà cô cô cười rồi rời đi.

Thái hoàng thái hậu ngồi ở trong điện, cảm thấy càng bực tức, mở cửa sổ ra, thấy mọi thứ trong điện, nhưng dáng vẻ năm đó của bà ta, chỉ là vật chuyển sao dời, đã trôi qua rất nhiều năm.

“Mộ Dung Kình Thiên, mớ hỗn độn mà người để lại này, thật khiến ai gia phiền lòng, nếu lão thất không phải là cực giống người, ai gia thật sự lười quản.” Bà ta lẩm bẩm nói một câu.

Hoàng đế biết Thái hoàng thái hậu bắt đầu hỏi chuyện triều chính, cả người đều đơ rồi.

“Bà ấy quả thật là có lòng muốn trẫm thoái vị rồi.”

Nghĩ đến năm đó khi ông ta đăng cơ, bà ta chính miệng nói với ông ta, ai gia tin ngươi, biết ngươi nhất định sẽ là hiền quân một đời, nhưng ngươi nếu làm không được, ai gia sẽ đem ngươi từ trên Đế vị kéo xuống.

Trẫm không phải là hiền quân sao? Trẫm tại vị, vì bách tính làm bao nhiêu chuyện? Lão tổ tông người có nhìn thấy?

Người chỉ nhìn thấy chuyện sai mà trẫm làm, trẫm làm một trăm chuyện công đức, không đủ bù đắp một chuyện sai lầm.

Dạ Vương bị nhốt hai ngày thì được thả ra.

Khi tới gặp Thái hoàng thái hậu, Thái hoàng thái hậu đã mắng một câu: “Thành sự không đủ bại sự có thừa!”

Hắn ta cười giống như đóa hoa, sau đó mặt dầy cầu xin ân điển, liền xuất cung.

A Xà cô cô sau khi thấy hắn đi rồi, kỳ quái hỏi Thái hoàng thái hậu: “Tại sao cho phép hắn mặc kệ bất cứ chuyện gì trong triều thế?”

Hiện nay đang là lúc dùng người, hắn không quản, ai quản? Thật sự trông chờ vào lão thái bà này?

Thái hoàng thái hậu nhàn nhạt liếc nhìn bà ta: “Chẳng lẽ, người của Mộ Dung gia bị lôi vào còn ít sao? Hắn muốn tẩy sạch chính mình, không bị người ta nhớ tới.”

“Vẫn là lão cửu thông minh.” A Xà cô cô nói.

“Làm người của hoàng gia, nếu không phải là vị cao nhất kia, còn không bằng đừng thông minh.” Thái hoàng thái hậu nói.

Quả thật là như vậy.

Thái hoàng thái hậu lần nữa chấp chính, gây ra một sự chấn động rất lớn trong triều.

Ít nhất, có thể chứng minh một điểm, đó chính là sức khỏe của Hoàng thượng rất không ổn rồi.

Dạ Vương không có tiếp tục hỏi chuyện triều chính, cũng không cần thượng triều.

Ngày đầu tiên Thái hoàng thái hậu hỏi chuyện triều chính, liền đem Lương Vương điện hạ sắp xếp tới Binh bộ, đảm nhiệm chức Binh bộ thượng thư, Binh bộ thượng thu trước đó điều tới nội các, giữ chức Tả tướng.

Đại Chu vốn chỉ có một vị Thừa tướng, tự sau khi Hạ Hòe Quân chết, vị trí Thừa tướng cũng bị gạt sang một bên, nhưng làm không lâu, hiện nay, Thái hoàng thái hậu phong một Tả tướng, giống như đề bạt Binh bộ thượng thư trước, nhưng thật ra là tước đại quyền của ông ta.

Bởi vì, Tả tướng tuy quyền lực lớn, nhưng phía trên có Thái hoàng thái hậu đè, không động đậy được.

Ngược lại giống như một bình hoa.

Thái hoàng thái hậu tác phong nhanh nhẹn dứt khoát, sau khi thăng chức cho Lương Vương làm Binh bộ thượng thư, liền lệnh người tới Đại Lương cầu thân, muốn lấy con gái của Thái tử Đại Lương – Ý Nhi quận chúa.

Chức Binh bộ thượng thư này của Lương Vương, làm càng phong quang hơn.

Thái hoàng thái hậu có ý chỉnh đốn binh lực, cho nên, Lương Vương làm một bản tổng hợp phân bố lại linh lực của Đại Chu.

Sau khi Hoàng đế khỏi bệnh, binh quyền đã từng xáo trộn, hiện nay lại làm rối lên, binh mã bên kia của Nhiếp Chính Vương, cũng phân tán các nơi.

Bất cứ ai cũng nhìn ra được, Thái hoàng thái hậu là đang giữ lại thực lực cho Mộ Dung Khanh.

Hoàng đế cái gì cũng không làm được, chỉ có thể giương mắt nhìn quyền lực Đế vương của mình bị tước đoạt.

Ông ta biết, lão tổ tông là dùng cách này ép ông ta không thể không thoái vị.

Ông ta không thể nhận thua nhanh như vậy, chỉ cần tìm được Hạ Thương Mai, lão tổ tông phải tuân thủ lời hứa của bà ta, mặc kệ người cứu ông ta là ai, chỉ cần ông ta có thể sống được, không cần phải thoái vị.

Hoàng đế và Thái hoàng thái hậu giống như đang giận, nhưng thật ra Thái hoàng thái hậu không có tâm tư này, quả thật cũng giận ông ta, nhưng đối với chuyện triều chính, Thái hoàng thái hậu sẽ không làm việc theo cảm tính.

Một loạt quốc sách có lợi từng được đưa ra của Mộ Dung Khanh, Thái hoàng thái hậu đều lấy danh hiệu của Nhiếp Chính Vương ban bố xuống, bà làm như thế là vì Mộ Dung Khanh tích cóp vốn liếng chính trị, tất cả mọi người đều biết là như nào, người trước đây rục rịch muốn giám sát và lật đổ đối với Mộ Dung Khanh, lũ lượt áp sát trở lại.

Nói tới Thương Mai, cô là tỉnh lại ở trong một khách điếm, khi tỉnh lại, chỉ cảm thấy đầu óc nặng trịch, lại không nhớ được rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.

“Ngươi tỉnh rồi sao?” Một giọng nói trầm thấp truyền vào trong tai của cô.

Cô nhanh chóng ngẩng đầu, buột miệng nói: “Là ngươi?”

“Bất ngờ không?” Mặt của Nam Hoài Vương, từ từ cất lên nụ cười âm u.

Thương Mai ngồi dậy, nhìn xung quanh, ký ức từ từ xoay trở lại.

Cô nhớ, cô cùng Linh Lợi xuống núi, khi tới lưng chừng núi thì nhìn thấy Thương Khâu và mấy người mặc đồ đen.

Thương Khâu nói với cô, biết tung tích của lão thất, cô đi qua, liền ngửi được một mùi hương, bỗng cảm thấy trời đất chao đảo.

Sau đó, liền cái gì cũng không biết rồi.

Cô bị hạ thuốc mê ngất đi!

“Ngươi đã bắt ta? Linh Lợi đâu?” Thương Mai bỗng hỏi.

“Không biết, có lẽ chết rồi, có lẽ còn sống.” Nam Hoài Vương nhún nhún vai, bộ dạng thờ ơ.

“Ngươi…” Thương Mai vô thức sờ cổ tay, sợi dây sẹo không cánh mà bay rồi.

“Không cần tìm, bản vương lấy đi rồi.” Nam Hoài Vương nói.

“Ngươi muốn làm cái gì?” Thương Mai trầm giọng hỏi.

Nam Hoài Vương đứng dậy, từ từ đi tới bên cửa sổ, đẩy cửa sổ ra, nhìn sắc đêm bên ngoài, bóng lưng của hắn ta rõ ràng có chút cơ đơn, giọng nói cũng rất cô đơn: “Bản vương muốn mang ngươi về Nam Quốc.”

Hắn ta nói xong, từ từ xoay người, nhìn Thương Mai: “Ngươi yên tâm, chỉ cần ngươi ngoan ngoãn đi theo bản vương, bản vương sẽ không làm khó ngươi.”

Thương Mai vén chăn muốn xuống giường, lại phát hiện toàn thân một chút sức lực cũng không có, cô vịn vào thành giường: “Ngươi hạ thuốc gì với ta?”

“Yên tâm, không có tác hại gì với thai nhi của ngươi, chỉ sẽ khiến toàn thân ngươi không có sức mà thôi.”

Nam Hoài Vương u ám nhìn cô, lại cảnh cáo: “Nhưng, nếu ngươi dám giở trò gì, mạng của ngươi và mạng của đứa bé trong bụng ngươi, đều không giữ được.”

Thương Mai từ từ dựa vào bên giường, nhịn qua một cơn choáng váng: “Ta đã ngủ bao lâu rồi?”

“Hai ngày!”

Trong lòng Thương Mai vô cùng lo lắng, lão thất mất tích rồi, bản thân lại bị bắt đi, trong kinh chỉ sợ sẽ loạn thành một mớ.

Lão thất bây giờ rốt cuộc như thế nào? Có rơi vào trong tay hắn ta hoặc hoàng thượng không?

Cô nhớ lại trước khi xuống núi, liền biết Thái hoàng thái hậu đã trở về rồi, nghĩ bà ấy thần thông quảng đại như vậy, liền tự mình an ủi mình, lão thất chắc không sao.

Ngược lại là bản thân, phải ứng đối với Nam Hoài Vương này, cô bây giờ không phải là một mình, trong bụng còn có một đứa trẻ.

Cô nghĩ rồi thì hỏi: “Người mang ta về Nam Quốc làm cái gì?”

Nam Hoài Vương yên lặng nhìn cô, nói: “Tự nhiên là muốn đoạt lại Nam Quốc.”

“Dù không mang theo ta, bản thân ngươi trở về, cũng có thể cầm lại được Nam Quốc.” Thương Mai nói.

“Giữ ngươi ở trong tay, trong lòng bản vương mới có chút vững tin.” Hắn ta chắp tay với Thương Mai: “Thất tẩu, lượng thứ một chút, ngươi phối hợp, bản vương sẽ không khiến người chịu tội.”

“Ngươi hận ta thấu xương, liệu sẽ không làm khó ta sao?” Thương Mai không tin.

“Ngươi còn có giá trị lợi dụng, bản vương luôn tôn trọng người hữu dụng.”

Thương Mai nhìn gương mặt âm trầm tới cực điểm đó của hắn ta, cảm thấy hắn ta nếu như nổi giận, còn khiến cô không sợ hãi như vậy, ít nhất là bình thường.

“Thất tẩu cố gắng nghỉ ngơi, ngươi tỉnh lại thì bản vương an tâm đi nghỉ ngơi rồi.” Nam Hoài Vương nói xong, liền xoay người đi ra ngoài.

Bình Luận (0)
Comment