Vương Phi Đa Tài Đa Nghệ

Chương 799

CHƯƠNG 799: THÁI ĐỘ CỦA THƯƠNG KHÂU

Thương Mai bị ném vào một phòng tối trong thuyền, nôn ra một bãi, lại bị Lục Y tát một cái, cô lại tỉnh táo lại một chút.

Cô đứng lên, bốn phương đều đen kịt, thái độ của Lục Y đối với cô thay đổi, làm cô hiểu rõ thái độ của Nam Hoài Vương.

Vừa rồi lời nói của Lục Y và Thương Khâu, cô đều nghe được.

Trước đó còn muốn ra tay từ phía Lục Y này, bởi vì biết Thương Khâu vô cùng trung thành với Nam Hoài Vương, bên hắn ta không tiện ra tay, lại không ngờ rằng, Thương Khâu lại nói chuyện cho cô.

Sau khi cô nôn ra, bụng đói kêu vang, mặc dù không ăn vào được gì, nhưng dạ dày lại vô cùng rỗng.

Cô bằng cảm giác bò đến cửa, dùng sức gõ cửa: “Thả ta ra ngoài.”

Nghe thấy có tiếng bước chân chần chờ, nhưng mà, cuối cùng không ai mở cửa.

Cô chán nản dựa vào cửa, biết những bước chân đó là của thuyền viên, nhưng mà, bọn họ sẽ không mở cửa.

Nam Quốc là vùng đất giàu có và đông đúc, Nam Hoài Vương tự mình cũng có mấy con thuyền, thậm chí còn có hai chiến thuyền, nhưng mà, hôm nay hắn ta lại chỉ có thể xám xịt mà thuê thuyền của người khác, có lẽ, hắn ta rất rõ ràng thế cục Nam Quốc bây giờ.

Nam Quốc bây giờ có một vị “Nam Hoài Vương”, hắn ta muốn đoạt lại Nam Quốc, nhất định phải trở về chỉ rõ vị Nam Hoài vương giả kia.

Hơn nữa, sau khi hắn ta quay về, tướng lĩnh của hắn ta sẽ lập tức phân biệt được thật giả.

Nhưng mà, điều kiện tiên quyết là hắn ta phải đợi toàn bộ truy binh đi khỏi, mới có thể lên bờ, bởi vậy, cô vẫn phải ở trên thuyền này chịu khổ thêm mấy ngày.

Cô mê man ngủ đi, khi tỉnh lại, mới phát hiện là thuyền ngừng lại.

Có người đến kéo cô đi, cô mới miễn cưỡng mở mắt ra, là Lục Y với vẻ không kiên nhẫn, nàng ta nói: “Nếu như ngươi có thể đi, thì không cần phải chịu tội.”

Thương Mai miễn cưỡng đứng lên: “Đến rồi?”

Cô ngủ rất lâu sao?

“Có bão táp, phải lên bờ tránh gió.” Lục Y kéo cô lại: “Đi vững một chút, rớt xuống nước, không ai cứu ngươi.”

Thương Mai bị nàng ta bắt ra khỏi khoang thuyền, đứnng ở trên mạn tàu cảm nhận gió thổi mạnh đến mức gần như không đứng vững.

Cô lảo đảo một cái, Lục Y đột nhiên buông cô ta, cô trực tiếp té xuống sàn, Lục Y ác ý nở nụ cười: “Vô dụng.”

Thương Mai dập đầu vào một miếng sắt lá trên mạn tàu, trán rịn ra máu tươi, cô lau bừa một cái, thấy Thương Khâu đi đến, nhàn nhạt nói với Lục Y: “Ngươi đi giúp người khác, ta mang nàng ta đi.”

Lục Y cười lạnh một tiếng: “Hôm nay tiên sinh thế mà lại biết thương hương tiếc ngọc.”

Nói xong, hừ một tiếng rời đi.

Thương Khâu đỡ Thương Mai: “Phu nhân vẫn ổn chứ?”

“Không chết được!” Thương Mai vừa lau máu trên trán, bên tai hình như nghe thấy chút tiếng gió, tiếng gió so với vừa nãy lớn hơn, hơn nữa, có vẻ có chút không bình thường, như là tiếng gió do cái gì đó đang bay tạo nên.

“Thật xin lỗi.” Thương Khâu đột nhiên nói.

Thương Mai miễn cưỡng đứng vững nhìn hắn ta: “Chỉ vì chủ của mình.”

Thương Khâu đỡ cô đi, một lát sau, mới nói: “Lục Y đối với ngươi như vậy, là có quan hệ với tại hạ.”

“Hả?” Thương Mai khó hiểu.

“Tại hạ nói chuyện vì phu nhân, nàng ta cho rằng tại hạ đào ngũ.”

Thương Mai không lên tiếng, cô cũng không nhận ra Thương Khâu sẽ đào ngũ, sợ là nhìn thấy Nam Hoài Vương chui vào ngõ cụt.

“Nàng ta có chút tình cảm không nói rõ được với tại hạ.” Thương Khâu vẫn luôn giải thích cho Lục Y: “Cho nên, phu nhân không nên trách nàng ta.”

“Ta trách nàng ta thì thế nào? Như ta bây giờ, bọn họ không giận lây sang ta là đã tốt lắm rồi.” Tóc Thương Mai bị gió thổi vô cùng loạn, máu trên trán vẫn đang chảy xuống, cực kỳ choáng váng, tiếng gió này vẫn liên tục, không biết là gì, hoặc là, ảo giác của cô.

“Nếu phu nhân có thể đào thoát, cầu phu nhân tha cho Lục Y.” Thương Khâu thành khẩn nói.

Cơ thể Thương Mai chững lại, đang muốn hỏi thăm, lại thấy Nam Hoài Vương bước nhanh đến.

Cô dừng lời đang nói lại, nhìn Nam Hoài Vương.

Nam Hoài Vương nhìn cô nói: “Chúng ta tránh lên bờ hai ngày, nếu như Thất tẩu phối hợp, sẽ không phải chịu khổ nữa.”

Hắn ta là thấy phiền Thương Mai càn quấy như lúc trước ở Triệu Châu vậy, bởi vì tạm thời tránh gió ở đây, ngoài bọn họ ra, còn có rất nhiều con thuyền qua lại, những người này vào nam ra bắc, chưa chắc đã không có người của Dạ Vương hoặc là người của Mộ Dung Khanh.

Thương Mai nhìn khuôn mặt có độ tương tự với lão Thất rất cao, nói: “Ta có thể không phối hợp sao?”

Nam Hoài Vương lạnh lùng thốt lên: “Trước tiểu nhân, sau quân tử.”

Nói xong, phất tay áo bỏ đi.

Thương Khâu do dự một chút, muốn gọi hắn ta lại, cuối cùng lại không nói gì, chỉ là đỡ Thương Mai xuống thuyền.

Bởi vì gió này quỷ dị, lại mạnh, cho nên, rất nhiều đội thuyền đều về cảng tránh gió.

Nơi này là Thanh Châu, mặc dù Thanh Châu là nơi giàu có và đông đúc, nhưng mà, diện tích rất nhỏ, khách sạn cũng không nhiều, miễn cưỡng tìm được một nhà nghỉ khá cũ nát, cũng chỉ còn có ba phòng.

Các tùy tùng chỉ có thể sắp xếp trong sảnh lớn ghép giường, Thương Mai và Lục Y một phòng, Nam Hoài vương một phòng, Thương Khâu cùng với mấy thị vệ võ công cao cường một phòng.

Sau khi lên bờ, Thương Mai cảm giác ổn hơn.

Thương Khâu mang một ít thuốc trị thương đến, cầm máu chữa thương cho cô.

Lục Y đứng bên cạnh nhìn, vẻ mặt rất không kiên nhẫn.

“Thương thế của phu nhân không còn gì đáng ngại, chỉ là đừng dính nước là được rồi.” Thương Khâu dặn dò nói.

“Làm phiền tiên sinh.” Thương Mai nói.

“Tiện tay mà thôi.” Thương Khâu quay về phía Lục Y nói: “Ngươi đi lấy nước ấm đến đây, giúp phu nhân rửa mặt một chút, chú ý miệng vết thương không nên chạm nước.”

Tiểu nhị không đủ, vì vậy, khách nhiều khi cũng phải tự mình làm việc.

Lục Y liếc nhìn Thương Mai, mặt không đổi sắc xoay người ra ngoài.

Thương Khâu quay đầu lại liếc mắt nhìn, nhanh chóng nói: “Vương phi, chốc nữa Lục Y đưa thuốc đến cho ngươi, ngươi ngàn vạn không được uống, đó là thuốc phá thai.”

Thương Mai trầm xuống: “Lão Bát thật sự cho rằng hắn ta có thể đoạt lại Nam Quốc?”

“Ngài ấy cho rằng, xấu nhất cũng chỉ là chết.”

Đúng vậy, xấu nhất cũng chỉ là chết, hắn vốn định sau khi thua rồi, tự đoạn hoặc bị người giết chết, tốt xấu cũng có đệm lưng, hắn ta chết rồi, lão Thất cũng phải chết, kỳ thật ý nghĩ này của hắn ta, là kết luận lão Thất sẽ không giết hắn ta.

Nói không ai sợ chết, nhưng thật ra vẫn sợ.

“Ngươi cảm thấy, Lục Y muốn rót thuốc phá thai cho ta, ta có thể phản kháng sao?” Thương Mai châm chọc nói, bây giờ cô ngay cả sức đi đường cũng không có, phản kháng thế nào?

Thương Khâu ý vị thâm trường nói: “Có thể, đến lúc đó là được.”

Thương Mai khẽ giật mình, nhìn hắn ta.

Thương Khâu không nói gì, chỉ mang khăn mặt dính máu của cô ra ngoài.

Sau một lúc lâu, Lục Y mang nước đến, lại một chậu nước lạnh như băng, nàng ta cầm lấy khăn mặt, cũng không vắt nước, trực tiếp lau mặt Thương Mai, nước lạnh như băng rơi vào trong miệng vết thương trên trán của Thương Mai, có sự đau đớn bén nhọn.

Thương Mai nắm chặt tay, lặng yên nhịn xuống.

Lục Y đặt khăn mặt vào trong chậu nước, lạnh lùng nói: “Ngươi không nên trêu chọc tiên sinh.”

Nói xong, bưng nước rời đi.

Thương Mai bước xuống giường, đẩy ra cửa xổ nhìn bầu trời bao la bên bờ, gió lớn sắp đột kích, người trong ngõ nhỏ nhanh chóng bước qua, ồn ào.

Đây là lầu hai, nhảy xuống nhất định không được, bây giờ cô đang mang thai, nhảy xuống thì đứa bé này cũng mất.

Trong phòng không có dây thừng, hoàn toàn không có cách nào trèo xuống dưới.

Ban ngày cũng không phải nói, Nam Hoài Vương nhất định cho người nhìn chằm chằm, cô dù có thể ra khỏi căn phòng này, cũng không thể đi xuống được.

Thương Khâu mang cơm đi vào, nói: “Phu nhân, ăn trước gì đi, ăn không vào cũng cố một chút.”

Hắn ta đi qua, đỡ Thương Mai, tay của hắn ta, có chút khác thường, có ý đưa vào trong tay áo của Thương Mai.

Thương Mai khẽ giật mình, rồi nhanh chóng nhìn về phía cửa ra vào, Lục Y đang đi đến, cô vội vã đẩy Thương Khâu ra, hai tay đưa vào trong tay áo: “Tự tôi làm.”

Bình Luận (0)
Comment