Vương Phi Độc Sủng 2

Chương 109


Chiến Bắc Liệt lấy viên dạ minh châu ra, hành lang tối đen nhất thời sáng lên một chút.
Hai người dựa theo chút ánh sáng yếu ớt này, thăm dò đường hầm.
Hộp đánh lửa chỉ có một, mà cái đường hầm này không biết là rộng bao nhiêu, sẽ ở đây bao lâu nên không dám dùng dễ dàng.
Khắp nơi trong không khí đều tràn ngập mùi thối nát, khí tức u ám, hoàn toàn yên tĩnh trong im lặng, chỉ có thi thoảng có vài làn gió âm lãnh thổi qua, tạo nên tiếng vang như ma kêu quỷ khóc.
Hai người đi không nhanh không chậm, vẫn duy trì tốc độ vừa phải, Chiến Bắc Liệt đi ở phía trước, như vậy, có nguy hiểm gì hắn cũng có thể đỡ cho Lãnh Hạ trước tiên.
Đường đi tuy rằng chật hẹp, chỉ có thể cho một người đi, nhưng lại đào rất sâu, đường đi chính là một con dốc sâu vào trong, càng sâu xuống dưới, càng lạnh lẽo, âm u, càng ẩm ướt.
Sau khi đi khoảng một nén nhang, phía trên đỉnh cách bọn họ phải tới hai trượng.
Chiến Bắc Liệt vừa cẩn thận bước đi, vừa đột nhiên nhớ tới lúc nãy Lãnh Hạ gọi tên hắn, khóe môi không tự chủ được cong lên, nhẹ giọng nói: "Tức phụ, vừa nãy ngươi gọi cái gì?"
Lãnh Hạ im lặng nhìn bóng lưng người kia ở phía trước, con đường phía trước không rõ sẽ ra sao, sinh tử khó dò, thế mà hắn vẫn còn có tâm tư đi nói..........!những cái này.
Đương nhiên Chiến Bắc Liệt không phải là không biết chẳng phân biệt nặng nhẹ, chẳng qua đây chính là lần đầu tiên Lãnh Hạ không gọi cả họ cả tên hắn, lúc này trong đầu Đại Tần Chiến thần chỉ tràn ngập thanh âm tha thiết Bắc Liệt mà tức phụ gọi lúc nãy, vô cùng ngọt ngào!
Lãnh Hạ liên tục trừng mắt, kiên quyết không để ý tới người này!
Đột nhiên, bóng lưng to lớn phía trước đột nhiên dừng lại.
Lãnh Hạ bất ngờ không kịp đề phòng, tay đụng vào lưng của hắn, cảm giác được người kia nhất thời cứng người, khẽ run lên, nhưng không hề kêu tiếng nào.
Biết là đụng phải vết thương của hắn, Lãnh Hạ liền vội vàng đem rụt tay lại, đột nhiên phượng mâu rụt lại...........
Cách xa chỗ bọn họ, hai chấm đỏ rực lúc ẩn lúc hiện, giống như ma trơi, trong không gian u tối ở đây, lành lạnh mà quỷ dị.
Chiến Bắc Liệt nắm chặt trọng kiếm trong tay, bỗng nhiên u quang lao thật nhanh về phía hai người.
U quang xẹt qua rất nhanh, tiếng vỗ cánh vô cùng nhỏ...........
Chiến Bắc Liệt vung tay lên, rút trường kiếm ra, chém ra một chưởng!
Một tiếng kêu lanh lảnh chợt vang lên, mùi máu tươi tràn ra trong không khí, đã bị Chiến Bắc Liệt chém thành hai nửa.
Đến lúc này, Lãnh Hạ mới nhìn rõ thứ này, chính là một con dơi đen to lớn!
"Không tốt!" Lãnh Hạ nhíu mày, ở đây có dơi đương nhiên sẽ có thứ khác, mùi máu tươi nồng nặc như vậy, tất nhiên sẽ dẫn tới càng nhiều!
Cùng lúc đó, từ phía xa xa xuất hiện vô số bóng đen, cuồn cuộn như nước lũ, tản ra khí tức tử vong khiến kẻ khác buồn nôn.
"Tức phụ, cẩn thận!" Chiến Bắc Liệt quát lên một tiếng.
Trọng kiếm trong tay vung lên liên tục, tạo thành một lớp bảo vệ ở phía trước Lãnh Hạ.
Trong phượng mâu Lãnh Hạ lộ ra vẻ ngưng trọng, khóe môi lại cong lên, khiêu mi nói: "Thức ăn của chúng ta được giải quyết rồi!"

"Thức ăn gì?" Chiến Bắc Liệt chớp mắt mấy cái, đừng có là điều hắn đang nghĩ nha?
Trọng kiếm đâm một cái, một con dơi lại mất mạng dơi xuống.
"Chờ đi, đến tối sẽ làm dơi nướng cho ngươi ăn!"
Lãnh Hạ vừa nói, vừa đè nén tiếng ong ong trong đầu, liên tục khua tay.
Từng cái từng cái ám tiễn bắn ra, mỗi mũi ám tiễn đều giết chết một con dơi!
Nhất thời, vô số con dơi bị máu tanh kích thích, gào thét, lượn vòng..........
Những ........!con dơi này lớn hơn những con dơi thường gặp một nửa, há miệng gào thét, hai con mắt quỷ dị, phóng về phía hai người!
"Ọe........" Chiến Bắc Liệt nôn khan một tiếng, cố gắng xua tan những hình ảnh quỷ dị trong đầu, ra sức giết dơi.
Thi thể trên mặt đất đã chồng chất như núi, máu tươi đặc sệt chảy đầy dưới chân.
Gió lạnh thổi qua, mùi máu tươi nồng đậm.
Từng con dơi vẫn cứ xông tới không ngừng!
Lãnh Hạ giết liên tục những con dơi quanh mình, đột nhiên phượng mâu chợt nhìn về phía xa xa..........
Ở nơi thật cao trên kia, có một con dơi thật lớn, còn lớn gấp đôi những..........!con ở đây, như một con ưng nhỏ, cặp mắt đỏ quạch lẳng lặng nhìn cuộc chiến bên này.
Phượng mâu hiện lên một tia tinh quang, Lãnh Hạ hét lớn một tiếng: "Tránh ra!"
Giữa hai người có sự ăn ý tuyệt đối, Chiến Bắc Liệt không cần suy nghĩ, thanh âm vừa vang lên hắn đã nghiêng người né tránh.....
Một mũi ám tiễn gào thét bay qua, bắn thẳng vào chỗ yếu hại của con dơi!
Con dơi đột nhiên dang cánh, muốn lao đi tránh khỏi ám tiễn, ám tiễn đã lao vút tới đâm vào cánh của nó.
Con dơi kêu lên một tiếng đau đớn, thanh âm thê lương vang dội khắp đường.
Đàn dơi lại điên cuồng tấn công, gầm thét dữ tợn, lộ ra những chiếc răng, vuốt sắc nhọn, giương nanh múa vuốt công kích hai người.
Con dơi kia bị trúng ám tiễn muốn bay lên nhưng không được, nặng nề rơi xuống đất.
Nhưng còn chưa kịp bay lên lại, một ám tiễn nữa đã bắn ngay về phía nó.
Một âm thanh yếu ớt vào tai Lãnh Hạ lại tuyệt vời giống như thiên âm, ám tiễn bắn xuyên qua đầu con dơi.
Lãnh Hạ ngẩng đầu nhìn, nhìn thi thể của con dơi thủ lĩnh ở phía xa, thanh âm lành lạnh: "Nướng con này đi, to nhất!"
Đàn dơi mất đi thủ lĩnh, cứ bàng hoàng quanh quẩn ở trên không, đang loạn đột nhiên một con bay đi, theo sau đó, càng ngày càng nhiều dơi hốt hoảng chạy trốn.
Một lát sau, trong đường hầm chỉ còn Chiến Bắc Liệt và Lãnh Hạ người đầy máu và vô số thi thể dơi.
Lúc này, Chiến Bắc Liệt thật sự muốn nôn, đặc biệt là nghĩ tới lời lúc nãy của tức phụ, cẩn thận liếc nhìn vẻ mặt nàng, lại thấy được vài phần.........

Nghiêm túc!
Đại Tần Chiến thần không tự chủ được giật mình, nuốt một ngụm nước miếng, kéo tay áo Lãnh Hạ vội vàng chạy qua đống thi thể dơi kia, rất sợ chậm một bước thì đống thi thể kia sẽ bị tức phụ nướng thật.
Lãnh Hạ khẽ cong khóe môi, chạy theo hắn, bỗng nhiên phượng mâu nheo lại..........
Vết thương ở sau lưng Chiến Bắc Liệt vừa được băng bó không bao lâu, đã lại nứt ra rồi, vết máu đỏ sẫm nhuộm lên vải trắng, cực kỳ dữ tợn.
Lãnh Hạ bỗng nhiên níu lại người phía trước, nhìn sắc mặt của hắn, quả thật là tái nhợt, trên trán đầy mồ hôi hột, làm lòng nàng căng thẳng, người này, là sợ mình lo lắng, nên không kêu lấy một tiếng sao.
Chiến Bắc Liệt ho khan một tiếng, khẩn trương nói: "Tức phụ, thật sự ta không có việc gì!"
Không đánh đã khai!
Chiến Bắc Liệt nói xong quả thực muốn tự vả vào mặt mình, nói ra những lời này, không phải là nói hắn thật sự có việc sao?
Khí thế của Đại Tần Chiến thần ở trong ánh mắt trong trẻo nhưng lạnh lùng mà nguy hiểm của Lãnh Hạ, càng ngày càng yếu, càng ngày càng yếu, hoàn toàn rúc vào gót chân.
Hắn làm bộ đáng thương, giơ tay ra, chọc chọc vào cánh tay Lãnh Hạ, tủi thân nói: "Tức phụ........."
Lãnh Hạ hừ lạnh một tiếng, lướt qua Chiến Bắc Liệt, đi lên trước.
Thật ra cũng không phải nàng tức giận Chiến Bắc Liệt giấu diếm, mà là thương hắn vì sợ mình lo lắng nên vết thương nứt ra cũng cố chịu đựng, trong lòng mặc dù không tức giận, nhưng mặt ngoài lại kiên quyết không thể cho hắn thấy sắc mặt tốt, để lần sau hắn bị thương, sẽ không dám gạt mình nữa.
Hai người đi một lúc, đã hoàn toàn vứt đám dơi kia qua đầu.
Tuy rằng dơi đã bay đi, thế nhưng hai người không dám lơ là cảnh giác, vừa rồi dơi chỉ là một loại tự vệ đối với những sinh vật xâm phạm nơi này, ngoài dơi, có còn gì nữa không?
Ngoại trừ dân cư nơi này, có ám khí cạm bẫy gì nữa không?
Cái đường chết tiệt dường như muốn đi tới thiên hoang địa lão này, đi mãi không hết, hình như không có điểm tận cùng.
(Thiên hoang địa lão: Dùng để hình dung một thời gian lâu dài đằng đẵng ; cũng hình dung chuyện cực kỳ cảm động hoặc thay đổi triều đại.

Người rơi vào tình yêu cuồng nhiệt mà lại bi thương tới cực điểm cũng hay dùng từ này.)
Còn thức ăn, nước uống, không có những thứ này, bọn họ có thể trụ được bao lâu?
Thậm chí vết thương của Chiến Bắc Liệt, đã lại nứt ra rồi, nếu như nghiêm trọng dẫn đến nhiễm trùng rồi phát sốt thì phải làm sao?
Trong đường hầm u ám ẩm ướt, trong lòng Lãnh Hạ vô cùng rối loạn, nghĩ ngợi một hồi cũng không thể tìm được lời giải đáp, chỉ có thể đi một bước tính một bước.
\=\=
Đường hầm bắt đầu xuất hiện ngã rẽ, Lãnh Hạ và Chiến Bắc Liệt đứng ở giữa nhìn về phía ba con đường.
Ba con đường nhìn qua không có gì khác nhau, cũng là một đường hầm, chỉ là rộng hơn một chút, hai người có thể sóng vai mà đi, bên trong tối đen, nhìn không thấy cuối, khí tức vô cùng âm trầm.

Lãnh Hạ cảm nhận được người bên cạnh, liếc liếc mình, bộ dạng có chuyện muốn nói nhưng lại sợ bị mắng.
Nàng nghiêm mặt: "Đi bên nào?"
Nhắc tới chính sự, sắc mặt Chiến Bắc Liệt cũng biến thành nghiêm nghị, hắn nhíu nhíu mày, chỉ về con đường phía Bắc: "Chúng ta đi vào từ xích cương, chỗ này chắc chắn có liên quan tới Bắc Yến, vậy thì đi về phía Bắc Yến đi."
Lãnh Hạ cũng có ý này, gật đầu, cẩn thận bước về con đường phía Bắc.
Trong đường hầm gió lạnh âm u, Lãnh Hạ nắm thật chặt áo khoác trên người, nghĩ rằng người kia hôm nay bị thương, mặc dù cơ thể có nội lực nhưng chắc chắn sẽ yếu đi, không khỏi cau mày.
Đại Tần Chiến thần thì rất khó chịu, hắn còn tưởng rằng Lãnh Hạ đang giận hắn, hoàn toàn không biết nàng cũng đang lo lắng cho mình.
Chiến Bắc Liệt đi theo bên cạnh Lãnh Hạ, thấy nàng hơi giảm tốc độ, liền thận trọng nói: "Tức phụ, có mệt không?"
Lãnh Hạ trầm mặc.
Chiến Bắc Liệt chép chép miệng, lát sau lại hỏi: "Tức phụ, đói bụng không?"
Vừa dứt lời, Chiến Bắc Liệt lại nhớ ra chuyện dơi nướng, trong đầu nhất thời xuất hiện một hình ảnh.
Lãnh Hạ ngồi trên đống thi thể dơi kia, cầm con dơi thủ lĩnh, bắt đầu nhổ lông, rút máu, cầm trọng kiễm của hắn đâm xuyên qua con dơi.

Sau đó cười âm trầm, chậm rãi hỏi: "Ngươi muốn ăn chỗ nào?"
Chiến Bắc Liệt chợt rùng mình một cái, lắc đầu liên tục, đá văng cái hình ảnh trong đầu kia.
Hắn tiếp tục nói luyên thuyên, không tự chủ được hỏi: "Tức phụ, đám dơi kia là giống gì?"
Lãnh Hạ tiếp tục trầm mặc.
Người bên cạnh không nói tiếng nào, Chiến Bắc Liệt cho là nàng không để ý, đang nghĩ xem nên tìm đề tài gì để nói, thì bên cạnh vang lên một thanh âm lạnh lẽo.
"Nhìn không thì ta không biết được, nướng rồi nếm thử sẽ rõ ngay......."
"Ọe......" Chiến Bắc Liệt lảo đảo, chống tay lên tường, sắc mặt tái nhợt, nôn khan, cũng không phát hiện ra mẫu sư tử ở trước mặt, khóe miệng cong lên một độ cong như không như có.
Bỗng nhiên, mày kiếm nhíu lại, bàn tay chậm rãi vuốt ve trên mặt tường.
Ở tay có cảm giác gập ghềnh, nhưng không phải tại mặt tường, mà là giống như có thứ gì đó được khắc ở đây, có lẽ là chữ, có lẽ là tranh.
Chiến Bắc Liệt gọi Lãnh Hạ: "Tức phụ, chờ một chút, ở đây có gì đó!"
Hắn cầm viên dạ minh châu nhích lại gần phía tường, mặt tường nhất thời được chiếu bởi ánh sáng yếu ớt, soi sáng những thứ được khắc trên đó.
Thiện nhập giả tử!
(Thiện nhập giả tử: tự ý đi vào sẽ mất mạng!)
Bốn chữ lớn khắc rõ ràng trên mặt tường, nét chữ như rồng bay phượng múa, lực khắc rất mạnh, chữ bị khắc sâu vào chừng nửa tấc, không hề che giấu tử khí nồng nặc và sát khí lẫm liệt!
Lãnh Hạ và Chiến Bắc Liệt liếc mắt nhìn nhau, trong mắt lộ ra vài phần ngưng trọng, lại nhìn về phía tường.
Càng ngày càng lạnh, ở đây không lạnh như gió tuyết ngoài kia, mà là cái lạnh âm u như truyền tới từ địa ngục.
Chiến Bắc Liệt khoác áo thật chặt cho Lãnh Hạ, dặn dò: "Cẩn thận nhiễm phong hàn."
Lãnh Hạ nhướn mày, nàng từng bị phong hàn một lần, là lần ngắm pháo hoa gặp mưa đêm đó, ngày thứ hai đã tốt, nhưng người này lại nhớ lâu như vậy.

Việc này đối với nàng mà nói, là một sự sỉ nhục, mặt mũi mất hết!
Lúc này Chiến Bắc Liệt lại nói ra, mặc dù biết hắn là quan tâm, cũng không khỏi hận đến ngứa răng.
Theo bước chân của hai người, dạ minh châu cũng dần lướt qua bốn chữ rợn người kia, những bức tranh khắc cũng chậm rãi hiện ra.
Đây là một bức tranh to lớn, dạ minh châu cũng không thể soi sáng toàn bộ bức tranh.
Chiến Bắc Liệt lấy hộp đánh lửa ra, cùng với ngọn lửa mềm mại, đường hầm thoáng chốc bừng sáng, cũng để cho hai người có thể thấy rõ bức tranh trên tường.
Bức tranh khắc một dàn tế, dàn tế hơi nghiêng bày ra đủ loại dụng cụ tra tấn còn đang nhỏ máu, phía trên có một chiếc rìu lớn, lưỡi rìu nhuốm đầy máu thịt, người đang nằm trên đài há hốc miệng, vẻ mặt kinh hoàng và bất lực, mà dưới dàn tế, đầy máu và những thi thể bị chém ngang lưng.
Bức tranh này được điêu khắc cực kỳ tinh xảo, thậm chí ngay cả những nét trên thi thể cũng có thể thấy rất rõ ràng, màu sắc rực rỡ mà diễm lệ, lộng lẫy một cách quỷ dị.
Chiến Bắc Liệt và Lãnh Hạ nhíu mày, tiếp tục đi về phía trước.
Lãnh Hạ đột nhiên chọc chọc hắn, lên tiếng: "Chém ngang lưng là cái chết không thống khổ nhất, hoàn toàn không có cảm giác."
Chiến Bắc Liệt cực kỳ nghiêm gật đầu: "Ừ, không ai nói nhưng thật ra đối với tử tù, thì chết kiểu này là nhân đạo nhất."
Hắn nói tiếp: "Thật ra tức phụ giết người cũng cực kỳ nhân đạo, một kích mất mạng, sẽ không khiến kẻ khác có thêm nhiều thống khổ."
Chiến Bắc Liệt nịnh một câu làm sát thủ chi vương thấy sảng khoái, giương cằm lên, khuôn mặt nhỏ nhắn mà ngạo nghễ, phượng mâu lấp lánh ánh sáng: "Đương nhiên!"
Bức tranh thứ hai gần như màu hồng, đập vào mắt là ngọn lửa hừng hực, chân thật như trước mặt mình thật sự đang có một ngọn lửa cháy, không thể nhìn rõ được người trong đám lửa, cánh tay cháy đen gầy trơ cả xương, toàn thân bị bỏng nặng do lửa, nhưng dù không thấy mặt cũng có thể có thể cảm nhận được thần sắc thống của người nọ.
Lãnh Hạ lại chọc: "Ngươi bị hơi nóng đập vào lưng, có cảm giác gì?"
Chiến Bắc Liệt suy nghĩ một chút, đột nhiên cảm thấy đây chính là cơ hội, đột nhiên ra vẻ đáng thương nói: "Tức phụ, đau!"
Quả nhiên, nét mặt Lãnh Hạ hiện ra vài phần khẩn trương, kéo lấy tay áo của hắn: "Đau ở đâu? Có phải vết thương lại bị nứt không?"
Chiến Bắc Liệt lại biến thành chú chó nhỏ lưu lạc: "Ở đâu cũng đau."
Lãnh Hạ kiểm tra lưng hắn, vì vừa chém dơi lúc trước nên vết thương đã lại chảy máu.
Nàng không hiểu nỉ non: "Sao lại thế, có phải nơi này có độc không? Hay........"
Vừa nói được nửa lời, liếc mắt nhìn thấy Chiến Bắc Liệt cố gắng ra vẻ đau nhưng cũng không che giấu được vẻ mặt biểu tình mừng rỡ, Lãnh Hạ trừng mắt nhìn, đạp hắn một cước, tiếp tục đi về phía trước.
Bức thứ ba là ổ rắn, vô số rắn độc đủ loại màu sắc kích cỡ, bò trườn khắp nơi, đôi mắt xanh lè, đầu lưỡi đỏ thẫm, cực kỳ dữ tợn, một con rắn to lớn ở chính giữa đang phun ra một đầu khớp xương trắng xoá.
Chiến Bắc Liệt cười híp mắt nói: "Cái này cũng không khác chiêu của Đông Phương Lỗ cho lắm a!"
Lãnh Hạ liếm môi một cái: "Không biết dơi có vị gì nhưng rắn có vẻ ngon hơn!"
Chiến Bắc Liệt: "@%^&*......"
Bức thứ tư là một cái chảo lớn, dầu trong chảo đang sôi sùng sục, trong chảo dầu là một khung xương bị nấu, vẫn đang giữ động tác muốn trèo ra ngoài, nằm sát ở thành chảo.
Bức thứ năm, vạn tiễn xuyên tâm.
Bức thứ sáu, chôn sống.
Bức thứ bảy.............

Bình Luận (0)
Comment