Vương Phi Độc Sủng 2

Chương 45


...
Mọi người nhất thời trố mắt, đang lúc mấu chốt, làm sao có thể tha thứ cho con bồ câu này được đây?
Tiêu Phượng không nói hai lời, bắt con bồ câu ném ra ngoài, cũng không thèm nhìn bóng trắng đang bay đi kia, trừng mắt nhìn lá bài trên bàn, khẩn trương nói: "Mở!"
Đang muốn mở bài, con bồ câu bị ném đi kia lại bay về ngồi chồm hỗm lên lá bài chưa lật, ánh mắt cực kỳ có nhân tính trừng mắt liếc Tiêu Phượng, sau đó ánh mắt vô tội bám riết không tha nhìn Lãnh Hạ, trong mắt tràn ngập sự kiên trì, rất có tư thế ngươi không xem tờ giấy trên đùi ta, ta không cho ngươi mở bài
Tiêu Phượng vô cùng tức giận, nắm lấy cánh nó, nhân tiện vứt ra sau đầu rồi uy hiếp: "Còn dám bay về đây, lão nương nhổ hết lông của ngươi!"
Bồ câu nhất thời run lên, bay dạo một vòng rồi đậu bên cửa sổ, ủy khuất chờ.
Tiêu Phượng vừa lòng vỗ vỗ tay, thiếu niên không kiên nhẫn bĩu môi, giương nanh múa vuốt kêu to: "Sợ ta nên không dám mở sao?"
Hết sự tình không liên quan rồi, mọi người lại chú ý trên chiếu bạc, nín thở nhìn chằm chằm.
Lãnh Hạ đập tay xuống bàn, hai lá bài lật ngửa lên, thản nhiên nói với thiếu niên kia: "Tiểu tử, ngươi xem!"
Nhóm cờ bạc sợ hãi than, đinh ba xứng hai bốn, chí tôn!

Tiêu Phượng nhìn hai lá bài vô cùng sung sướng ngửa mặt lên trời cười to, giơ nắm tay kiêu ngạo: "Tiểu tử, nhìn thấy chưa? Song thiên chí tôn! Mang bút đến đây, để tiểu tử này viết giấy bán mình!"
Thiếu niên không thể tin há miệng, nhìn đi nhìn lại, nhìn chằm chằm hai lá bài kia, giống như nhìn nhiều một chút nó sẽ thay đổi.

Bỗng nhiên một quyền đánh xuống bàn, tức giận chỉ vào Tiêu Phượng, lửa giận ngút trời: "Ta không bán mình cho ngươi! Liên quan gì đến ngươi!"
Tiêu Phượng hếch mặt, biểu tình vui vẻ tự hào, thanh âm to hết mức có thể: "Lão nương là tỷ muội tốt của nàng!"
Hai người trừng mắt, không ai nhường ai, thiếu niên nghiến răng nghiến lợi, Tiêu Phượng nhướn cao mày, biểu tình đều là có thâm cừu đại hận, đem đối phương trở thành kẻ thù giết cha mà hận.
Lãnh Hạ buồn cười lắc đầu, giơ tay ra, bồ câu đậu ở cửa sổ nhất thời mừng ra mặt, bay đến tay nàng, nhẹ nhẹ cọ cọ bàn tay, một bộ dạng lấy lòng.
Lấy ra tờ giấy trên đùi nó, thong thả mở ra.
Trên tờ giấy thật lớn, chữ viết cứng cỏi, nét bút không chỗ nào không có một cỗ khí tức cuồng lệ, bá đạo và thiết huyết, vừa nhìn là biết bút tích của Chiến Bắc Liệt, bảy chữ to như rồng bay phượng múa......
Vương phủ toàn bộ đều tốt chứ?
Lãnh Hạ nhíu mày, trong con ngươi nổi lên vài phần khó hiểu, có thời gian cho bồ câu đưa tin, sao không gọi một ám vệ về phủ, rất nhanh sẽ có đáp án, sao lại hỏi nàng?
Dù sao người kia luôn thích tìm việc làm, không nghĩ nhiều, tầm mắt hướng trở về hai người đang kịch liệt mắng nhay kia, lúc này thiếu niên đang ôm cánh tay, một bộ dạnh lưu manh: "Ta muốn đi nhà vệ sinh, không tin ngươi đi theo a!"
Tiêu Phượng tức giận, thở hồng hộc: "Đừng tưởng rằng lão nương sợ ngươi! Có giỏi nói tên tuổi ra đây!"
Thiếu niên tức giận vỗ bàn, chỉ vào mặt mình, kiêu ngạo trả lời: "Đi không đổi tên, ngồi không đổi họ -- Niên Tiểu Đao!"
Lãnh Hạ ánh mắt đảo qua trước ngực hắn, khóe môi khẽ nhếch, gật đầu nói: "Để hắn đi."
"Nhìn thấy không, đây là chỗ ngươi thua kém! Ta cam lòng tình nguyện đi theo nàng.........!ngươi là đồ chanh chua........" Niên Tiểu Đao ghét bỏ nhìn Tiêu Phượng, nghênh ngang đi về phía nhà vệ sinh.
Ra khỏi tầng lầu của sòng bạc, Niên Tiểu Đao vui vẻ huýt sáo, đôi mắt lén lút nhìn quanh, thấy bốn phía không có người, chuyển hướng đi về cửa sau, đột nhiên dừng lại, lắc đầu quay trở về.


Nữ nhân kia là Liệt vương phi, bên người nhất định không thiếu cao thủ, không chừng hiện tại còn có bao nhiêu ánh mắt nhìn ta, muốn lừa ta sao, không có cửa đâu!
Quyệt mũi rồi bước vào nhà vệ sinh, Niên Tiểu Đao ngồi nhìn chằm chằm cửa gỗ, vô cùng nhức đầu, một lát ánh mắt sáng lên rồi lại lắc đầu tự hỏi.
Đột nhiên một trận gió lạnh thổi vào, cửa gỗ bị mở ra, một bóng người kéo tay hắn ném ra ngoài, còn chưa kịp nhìn rõ mặt đã bị đẩy ra khỏi nhà vệ sinh, bên trong đóng cửa lại rồi cài then.

Ngay sau đó một loạt thanh âm vang lên, liền mạch lưu loát.
Niên Tiểu Đao mở to mắt trừng cái nhà vệ sinh, hồi lâu, gật đầu một cái, giơ ngón tay cái lên, hảo dạng!
Người trong nhà vệ sinh nửa phần áy náy đều không có, sau khi giải quyết, buộc dây lưng, cười thoải mái.

Đang mở cửa, một cảm giác không ổn từ lòng bàn chân dâng lên, dưới chân đang muốn thi triển khinh công, thì một chậu nước lạnh đổ ập xuống.........
"Hắt xì!" Bị tấn công bất ngờ không kịp đề phòng, ánh mắt hung tợn trừng kẻ đầu sỏ gây ra là thiếu niên, ngửa mặt lên trời gầm lên giận dữ: "Người nào cháu con rùa to gan lớn mật, xưng tên cho bổn vương!"
Đúng vậy một thân chật vật nổi trận lôi đình chính là "Bá chủ Tần quốc" Chiến Bắc Việt!
Thiếu niên miệng ngậm cây cỏ, ôm ngực, miệng nhếch lên, vẻ mặt kiêu ngạo: "Tiểu tử, nghe cho rõ tên ông nội ngươi, Niên Tiểu Đao!"

Chiến Bắc Việt ở trong thành Trường An luôn luôn đi ngang, diễu võ dương oai, có thể trị hắn cũng chỉ có hai huynh trưởng, bây giờ có thêm Lãnh Hạ, trừ ba người này, mọi người trong mắt hắn đều là cái rắm.
Uy nghiêm của "Bá chủ Tần quốc" khi nào thì bị khiêu khích như thế này?
"Cái này chó má tiểu đao, dám hất nước lạnh vào bổn vương, ngươi muốn chết!" Chiến Bắc Việt hét lớn một tiếng, phi thân lên.
Niên Tiểu Đao hàng năm ở giang hồ, võ công tuy chỉ mèo quào nhưng tốc độ chạy trốn cũng là hạng nhất, hai chân chạy so với thỏ còn nhanh hơn, dù sao đã đắc tội với Liệt vương phi, người đàn bà chanh chua kia chắc cũng không phải người thường, quản gì bây giờ thêm một vương gia nữa.

Vừa chạy vừa không sợ chết kêu lớn: "Ngươi đồ con rùa, dám tranh nhà vệ sinh với ra, ngươi mới là đồ ngang ngược!"
Chiến Bắc Việt không đoán được Niên Tiểu Đao chó má này lại không có khí phách, vừa rồi còn một bộ dạng muốn sống mái với hắn, bây giờ lại ..........chạy!
Một quyền rơi vào khoảng không, một bụng tức giận không phát tiết được, trừng mắt nhìn Niên Tiểu Đao chạy như con thỏ ở phía trước, thi triển khinh công đuổi theo.
Chiến Bắc Việt truy đuổi nhảy lên nhảy xuống bám riết không tha, Niên Tiểu Đao chạy trái chạy phải, xảo quyệt, gian xảo, hai người một đuổi một chạy, đi qua nơi nào nơi ấy như vừa bị một cơn lốc quét qua, một mảnh bừa bộn..

Bình Luận (0)
Comment