Vương Phi Độc Sủng 2

Chương 6


Lãnh Hạ trong mơ hồ cảm giác được có một ánh mắt như đang tìm tòi nghiên cứu gì đó ở mình, không có sát khí nhưng cũng không thể tính là hữu hảo, đây là trực giác nhạy cảm sắc bén của sát thủ.
Nàng đột nhiên mở mắt, trong mắt hoàn toàn không nhận thấy vẻ ngái ngủ, một mảnh trong trẻo lạnh lùng, trong nháy mắt thân thể cứng ngắc, tựa như một con báo đột nhiên vận sức chờ phát động, bất cứ lúc nào cũng có thể cho địch nhân một kích trí mạng.
Trong căn phòng rộng tãi, ngồi trước bàn, hẳn là vừa mới tắm xong, quanh người hắn tản mát mùi hương dễ chịu.

Ánh nến soi rõ cơ thể tráng kiện, da thịt màu đồng thiếc, đen đậm, mày kiếm, mũi cao thẳng, hình dáng kiên cường, bất khuất, cả khuôn mặt như được điêu khắc, đây quả là kiệt tác hoàn mĩ của ông trời a, tản ra từ nam tử cuồng liệt này một loại khí chất, tuấn lãng anh tuấn!
Lãnh Hạ ngồi dựa vào tường, ngờ vực hỏi: “Có việc?”
Trong đôi mắt đen thẳm của Chiến Bắc Liệt hiện lên tia kinh ngạc, nữ nhân này, cùng với sự tưởng tượng của hắn không giống chút nào, thật hứng thú.

Có thể trong lúc ngủ cảm giác được nguy hiểm là tài năng, có thể trước hết làm ra tư thế phòng bị lại càng tài năng, sự cảnh giác như vậy ko giống như thiên kim công chúa được chăm sóc ở khuê phòng.

Sau khi nhìn thấy mình trong mắt liền hiện vẻ hiểu rõ, hẳn là đã đoán ra thân phận của mình, còn có thể bình thản phản ứng, có thể nói là tâm tư kín đáo, bình tĩnh hơn người.
Ánh mắt chuyển đến nữ nhân trên giường, đích thực là mỹ nhân, khuynh thành tuyệt sắc.


Nhưng lúc này ở nàng lại càng tản mát ra vẻ đẹp tuyệt vời, búi tóc rời rạc hỗn độn, tăng thêm nét tự nhiên mà không dấu đi được vẻ mĩ lệ, đôi mắt long lanh như ngọc lại mang vẻ biếng nhác giống một chú mèo con.
Sắc mặt bình tĩnh, không phải ngụy trang, mà là từ bên trong tỏa ra sự kiêu ngạo, giống như không có bất luận kẻ nào, thứ gì có thể khiến cô gái trước mắt này để vào trong lòng.
Chiến Bắc Liệt đứng lên, chậm rãi đi đến trước Lãnh Hạ, đôi mắt phi thường lợi hại nhìn xuống nàng, tựa như muốn đem nàng nhìn thấu, chậm rãi phun ra: “Ngươi là ai?”
Đôi mi thanh tú gợn nhẹ, khóe miệng nhẹ nhàng gợi lên, nam nhân này so với nàng tưởng tượng còn thú vị hơn, vươn tay nắm lấy vạt áo trước ngực Chiến Bắc Liệt.

Chiến Bắc Liệt sửng sốt nhưng không có phản kháng, mặc cho nàng kéo mình đến sát phía trước nàng, cả hai đều có thể nghe thấy hơi thở của nhau.
Lãnh Hạ nghe được hương khí dễ chịu trên người hắn, đôi môi đỏ mọng khẽ mở, phun ra lời nói lạnh như băng nhưng cuồng vọng đến cực điểm: “Ta không thích bị kẻ khác nhìn xuống, về sau nhớ kĩ, không có tiếp theo”
Bốn mắt nhìn nhau, một người lạnh lùng ngạo nghễ, một kẻ mãnh liệt cuồng vọng!
Chiến Bắc Liệt trong tâm chấn động, cười ra thành tiếng, thanh âm càng lúc càng lớn, dần dần chuyển sang cười ha ha sang sảng, sung sướng cực kì, trên mặt vẻ sung sướng cuồng liệt không nói nên lời.
Nữ nhân này thực sự hợp sở thích của hắn!
Lãnh Hạ hơi nheo nheo mắt, người này cười rộ lên giống như thái dương chói lọi, suýt nữa thì làm mù mắt nàng rồi.

Chỉ thấy hắn chậm rãi thu nụ cười, gật gật đầu lại hỏi: “Cỏ thể, nói cho bổn vương, ngươi là ai?”
Nàng nghiêng đầu, kêu ngạo nói ra tên, là tên của sát thủ chi vương: “Lãnh Hạ!”
Lãnh Hạ, họ Mộ Dung? Lừa quỷ đâu.

Cái phế vật công chúa kia như thế nào có thể là nữ nhân trước mắt này.

Chiến Bắc Liệt cười nhạt: “Không, ngươi không phải là nàng.

Nếu là thật, bổn vương phải bội phục ngươi có thể che giấu mình tốt đến như vậy, mười lăm năm qua bị thế nhân cho là phế vật công chúa.”
Lãnh Hạ biết là hắn hiểu lầm nhưng cũng không giải thích, khiêu mi: “Yêu tin hay không”
Chiến Bắc Liệt nhẹ nhàng vén tóc nàng, trong mắt dâng lên một ngọn lửa, mãnh mẽ thiêu đốt, gật đầu nói: “Vô phương, còn nhiều thời gian, bổn vương sẽ biết được thân phận của ngươi”
Lãnh Hạ gạt tay hắn, trên mặt mang theo ý tứ thích thú thần bí cười, nhẹ nhàng nói: “Đúng vậy, còn nhiều thời gian……..”

Trong mắt Chiến Bắc Liệt hiện lên một tia thưởng thức cùng vừa lòng, tốt lắm, chưa có người nào có tài năng khí thế cho mình cảm giác ngang hàng, nhất lại là nữ nhân! Việc hòa thân này ngày càng thú vị, hắn ko khỏi cảm thấy trong mình nổi lên một tia chờ mong, ko biết nữ nhân này có thể làm cho chính mình có gì vui vẻ.

Nếu về sau mỗi ngày đối mặt với nàng, cũng ko phải là chuyện gì khó chấp nhận.
Khóe môi nhếch lên tươi cười, ngồi lên trên giường, vừa cởi qu@n áo vừa nói: “Như vậy, Vương phi của ta, chúng ta nên động phòng.”
Lãnh Hạ trong mắt sát khí chợt lóe, lạnh như băng nói: “Động phòng? Có thể! Chờ ngươi thành nam nhân của ta”
Trong mắt Chiến Bắc Liệt tràn đầy hứng thú, động tác dừng lại, chậm rãi tới gần Lãnh Hạ, ở phía sau gáy nàng thở ra một hơi, thanh âm dày mà gợi cảm: “Đêm nay qua đi, tự nhiên thành”
Mắt phượng nheo lại, cánh tay ngọc nhanh chóng nắm lấy cổ họng Chiến Bắc Liệt, sát khí lãnh lẽo nhất thời tràn ngập trong phòng, lạnh lùng nhìn hắn nói: “Không cần khiêu khích ta, cái giá phải trả, ngươi chịu ko nổi.”
Chỉ cần người có võ công liếc mắt một cái liền nhìn ra Lãnh Hạ không có nội lực, Chiến Bắc Liệt tuy rằng kinh ngạc động tác nhanh chóng cùng sát khí đang lan tràn, lại căn bản không để ý đến sự uy hiếp này, là Đại Tần Chiến thần, trên thế giới này người có thể giết hắn còn chưa có sinh ra.

Với hắn mà nói, nhưng lời này của Lãnh Hạ chỉ như một truyện cười.
Mày kiếm khẽ nhếch, cười vang nói: ” Hoa mẫu đơn hạ tử……….” (Chết dưới hoa mẫu đơn )
Lãnh Hạ hít sâu, cánh tay muốn vặn cổ hắn rung động, tại một thế giới lạ lẫm, Liệt vương phủ là một nơi lý tưởng để ở, trong khoảng thời gian ngắn nàng không có tính toán rời đi.

Tuy rằng tin mình bất luận ở nơi nào cũng có thể sống tốt, nhưng cũng không cần phải…… Bỏ gần tìm xa!
Thân hình chợt lóe, nhanh chóng thoát khỏi Chiến Bắc Liệt, trong chớp mắt đã đứng trên mặt đất, lạnh lùng nói: “Ngươi ngủ đi, ta đi ra ngoài một chút”
Tốc độ rất nhanh! Chiến Bắc Liệt trong mắt hiện lên tia kinh ngạc sau đó khiêu khích nói: “Ngươi sợ?”
Lãnh Hạ ngoái đầu nhìn cười yếu ớt, cong ngươi như tỏa ra ánh sáng chói mắt, trong màn đêm tựa như một vì sao, kiêu ngạo vô cùng: “Sợ? Trong ý thức của ta chưa từng xuất hiện từ này.” Nói xong ngẩng đầu, ánh mắt đảo qua xà nhà, nhanh chóng bước ra ngoài.

Chiến Bắc Liệt nhíu mày nhìn chằm chằm bóng dáng mảnh khánh của nàng, cho đến khi khuất bóng, thấp giọng kêu: “Vô ảnh”
“Dạ” Một tiếng trả lời bỗng nhiên vang lên, trong phòng lặng yên ko một tiếng động một bóng người hạ xuống, cung kính quỳ xuống đất hành lễ, sắc mặt nghiêm nghị.
Ánh mắt Chiến Bắc Liệt dừng ở màn đêm tối đen như mực bên ngoài, trầm giọng nói: “Tra!”
“Thuộc hạ tuân mệnh!” Vô Ảnh lĩnh mệnh đứng dậy, sắc mặt rối rắm, mày nhăn lại.
Chiến Bắc Liệt nhìn thấy bộ dáng thủ hạ ngày thường lạnh lùng ngạc nhiên nói: “Hiếm thấy ngươi như thế, làm sao vậy?”
Do dự hồi lâu, hắn thấp giọng trả lời: “Gia, vừa rồi Vương phi……..

giống như phát hiện ra ta” Thanh âm càng nói càng nhỏ cuối cùng biến thành tiếng vo ve của muỗi, dù sao là ám vệ của Vương gia, lại bị một nữ nhân không có võ công phát hiện, thật sự không phải là chuyện gì vinh quang.
Chiến Bắc Liệt mỉm cười, liếc qua hắn một cái: “Vương phi này của bổn vương a………….

không đơn giản.”
Nói xong tùy ý phất tay, Vô Ảnh như được đại xá, nhanh như chớp ko thấy bóng người..

Bình Luận (0)
Comment