Vương Phi Độc Sủng 2

Chương 74


Cùng lúc đó, tại Đông Sở dịch quán.
Đông Phương Nhuận đang ngồi trước bàn, dựa lưng vào ghế.
Hắn thưởng thức một khối ngọc bội ở bên hông, mày liễu nhíu nhíu, trầm ngâm nói: "Ngươi nói là Liệt vương bị hôn mê sao?"
Một hắc y nhân ở trước mặt hắn khom người đáp: "Dạ, Liệt vương bị Tam Hoàng tử và Tây Vệ công chúa đưa tới một gian sương phòng, sau đó Liệt Vương phi tới, Tây Vệ công chúa bị thị vệ áp giải xuống.

Một lát sau, Liệt Vương phi........."
Hắc y nhân nghĩ tới cái hình ảnh kỳ lạ kia, khóe miệng co quắp, nói tiếp: "Liệt Vương phi khiêng Liệt vương đang hôn mê trở về Vương phủ."
Khá lắm, nữ tử thú vị, chẳng những sống lại còn làm ra nhiều việc không ngờ được, càng ngày hắn càng có hứng thú với nàng, Đông Phương Nhuận khóe miệng mỉm cười, thản nhiên nói: "Kể lại."
"Dạ, Liệt vương lúc bị đem vào sương phòng và khi bị khiêng ra đều đang hôn mê, lúc trong phòng hẳn cũng không tỉnh, lúc Liệt Vương phi tới, Tam Hoàng tử vội vàng chạy ra khỏi phòng, nhìn như là vừa làm việc đó." Hắc y nhân nhớ lại, đáp lại rõ ràng: "Sau đó, Liệt Vương phi vào sương phòng, khoảng một khắc sau, Tam Hoàng tử chạy tới, ngay sau đó, Tây Vệ công chúa bị thị vệ áp giải xuống, qua một nén nhang nữa, Liệt Vương phi mới khiêng Liệt vương ra khỏi dịch quán."
Đông Phương Nhuận xâu chuỗi mọi chuyện lại, đại khái cũng đoán được sáu bảy phần, chẳng qua là Mộ Dung Triết và công chúa giả kia đạo diễn một vở kịch bắt kẻ thông *** tại giường, Chiến Bắc Liệt sẽ không dễ bị mắc lừa như vậy, hẳn là tương kế tựu kế, nhưng có mưu đồ gì khác không thì cũng chưa nói chắc được.
Hắn chậm rãi cười, hỏi tiếp: "Có nghe được họ nói gì không?"
Hắc y nhân lắc lắc đầu, lúng túng nói: "Thuộc hạ không dám tới quá gần, chỉ dám đứng ở xa, họ nói gì trong phòng thì thuộc hạ không biết."
Đông Phương Nhuận suy nghĩ hồi lâu, phất phất tay, Hắc y nhân hiểu ý khom người lui ra, đi được nửa đường rồi dừng bước, muốn nói lại thôi.
Đông Phương Nhuận nâng mí mắt nhìn hắn, ngữ điệu ôn hòa: "Nói."
Hắc y nhân trù trừ một chút, thanh âm hơi do dự nói: "Chủ tử, Viên Giáp đã không có tin tức nhiều ngày rồi."
Đông Phương Nhuận chậm rãi vuốt ve ngọc bội, con ngươi hẹp dài nhìn về phía Liệt Vương phủ, dần dần nhuốm màu lãnh ý: "Hiện giờ, hắn đang ở ám lao Liệt Vương phủ."
Hắc y nhân cả kinh, tuy cũng đã đoán nhưng không ngờ là sự thật, nếu chủ tử đã nói thì nhất định là đúng, chủ tử chưa bao giờ phán đoán sai.
Đông Phương Nhuận giơ tay ngăn lời hắn định nói, gật gật đầu: "Việc này ta sẽ có chừng mực, Viên Giáp vào sinh ra tử vì ta, lại ở bên người đại Hoàng huynh nhiều năm, ta sẽ không bạc đãi hắn."
Hắc y nhân thả tâm, lui xuống.
Sau khi trong phòng chỉ còn một mình Đông Phương Nhuận, hắn nheo mắt lại, trong mắt là ý cười xen lẫn với lãnh ý.
Răng rắc!
Tay hơi dùng sức, miếng ngọc bội kia nhất thời bị vỡ nát thành nhiều mảnh.
\=\=
Hôm sau.
Liệt Vương phủ, thư phòng.
Một thanh niên với khuôn mặt búp bê vẻ mặt hưng phấn đứng ở trước bàn, hết sức phấn khởi báo cáo: "Gia, có thuộc hạ bày ra bẫy ở tuyết sơn, hơn trăm sứ giả Bắc Yến đều bỏ mạng tại đó, sau đó truyền ra tin là do thổ phỉ gây ra, hôm sau, Bắc Yến hoàng thất tức giận, xuất binh tiêu diệt, đám thổ phỉ kia đều đã bị bắt sạch."

Hai mắt vụt sáng nhìn về phía Chiến Bắc Liệt tràn đầy sùng bái, chính là kẻ đã giả trang Tiên Vu Bằng Phi, hoàn thành nhiệm vụ trở về - Thiểm Điện.
Chiến Bắc Liệt vừa lòng gật gật đầu, thưởng cho: "Ba trăm."
Thiểm Điện nhất thời cười đến mị mị hai mắt, bạc ngày đó bị Tiểu Vương phi cướp bóc rốt cục đã trở về!
Chiến Bắc Liệt chuyển mắt sang Chung Thương, trầm giọng hỏi: "Đêm qua, có thu hoạch chứ?"
Chung Thương đặt lên bàn một mảnh giấy thư, cung kính bẩm báo: "Mộ Dung Triết từ trước đến nay vẫn luôn cẩn thận, nhưng đêm qua lại cực kỳ sơ suất, thuộc hạ theo như lời ngài phân phó, tìm một lượt trong phòng ngủ của hắn, tìm thấy cái này."
Chiến Bắc Liệt cầm mảnh giấy lên, cười lạnh nói: "Cẩn thận thế nào thì lúc tính kế người khác cũng sẽ buông lỏng cảnh giác."
Đây chỉ là một mảnh của tờ thư, xung quanh có vết cháy, chỉ còn lại nửa này, trên mặt vẽ một hoa văn không rõ ràng nhưng nếu cẩn thận nhìn thì sẽ thấy là một đóa thủy phù dung.
Chiến Bắc Liệt nhíu mày, cầm chặt tờ giấy, nỉ non: "Giống hệt hoa văn thêu trên chiếc khăn đưa cho mẫu sư tử."
Chung Thương khó hiểu, tối hôm qua hắn nhìn rất lâu mà không hiểu là có ý gì, chỉ là dựa vào cảm giác mà cho rằng có vấn đề, mọi nội dung khác trên thư đều bị hủy, chỉ giữ lại hoa văn này, tất nhiên là cực kỳ trọng yếu.
Chiến Bắc Liệt cầm chặt tờ giấy, đứng dậy đi ra ngoài, nếu có liên quan tới mẫu sư tử thì phải cho nàng xem.
Thanh Hoan Uyển.
Sáng sớm hôm nay, năm người Tề Thịnh dưỡng thương đã tốt lắm rồi, cũng đã rời khỏi Vương phủ, đuổi theo Thí Thiên bắt đầu đi tiêu diệt, Mộ Nhị lại để lại một phong thư ngắn gọn: Đi rồi.
Mộ Nhị như rồng thần thấy đầu không thấy đuôi, Lãnh Hạ biết nhưng không thể trách, nàng cũng từng nghi ngờ mục đích của Mộ Nhị, nhưng càng nghĩ càng thấy từ lúc hắn tới, đều là giúp nàng nhiều chuyện, hơn nữa, một người hiền lành cứng nhắc như vậy, nói theo lời của Chiến Bắc Liệt chính là một kẻ lỗ mãng, không thể có nhiều tâm tư như thế.
Có một số việc, thời gian sẽ cho đáp án.
Lúc này, Lãnh Hạ đang nằm trên trúc tháp, cầm khăn tay mà Hà Vĩnh Sinh đưa cho, chiếc khăn này có vấn đề, đó là không thể nghi ngờ, nhưng có liên quan tới thứ mà Mộ Dung Triết muốn không thì chưa rõ.
Hơn nữa vấn đề ở chỗ nào thì hiện tại vẫn chưa có đầu mối, là chất liệu của khăn, hay hoa văn trên đó, hay là cách thêu.......
Lãnh Hạ khẽ động tai, nhìn thấy Chiến Bắc Liệt vào cửa liền hạ mắt tiếp tục quan sát bản vẽ, trực tiếp không nhìn hắn.
Chiến Bắc Liệt ngượng ngùng chép chép miệng, với thái độ không chào đón rất rõ ràng, vẫn kiên trì đi vào trong uyển, đưa giấy thư cho nàng nói: "Nhìn xem này."
Lãnh Hạ nhận lấy, vừa nhìn thì lập tức phượng mâu chợt lóe, đúng là giống nhau như đúc!
Nàng cẩn thận so sánh hai hoa văn, thì đã đoán được Hà Vĩnh Sinh theo lời Mộ Dung Triết đến thử mình, hiện giờ xem như đã hiểu được vài phần, hoa văn này có một bí mật.
Hơn nữa nội dung trên thư đều bị thiêu hủy, rõ ràng là nội dung kia rất bí ẩn, cũng không biết hoa văn này có bí mật gì, cùng với thứ gì đó mà hắn đòi mình, có liên quan không?
Nàng cúi đầu nhìn hồi lâu, mới thản nhiên hỏi: "Sao lại có?"
Mẫu sư tử rốt cục nói chuyện cùng hắn, Chiến Bắc Liệt cảm thấy hưng phấn nói: "Thừa dịp Mộ Dung Triết vội vàng tính kế, phân phó Chung Thương đi tìm."
"Trước khi đi ta đã tìm kẻ lỗ mãng hỏi giải dược mị dược, dù ngươi không đến, ta cũng sẽ không để cho nữ nhân kia động vào ta." Hắn bước lên vài bước, ánh mắt chờ mong nhìn Lãnh Hạ, khẽ mở cánh môi, thanh âm kia còn có thể so sánh với Hoa Thiên: "Tức phụ........."
Lãnh Hạ nhất thời giật mình, trên người nổi da gà hàng loạt, ngẩng đầu nhìn trời, người này, càng ngày càng không có giới hạn.
Đang lúc Lãnh Hạ cảm khái, chỉ thấy Chiến Bắc Liệt ở trước mặt nhếch miệng cười, từ sau lưng lấy ra một .........bó hoa.
Vô số những bông hoa nhỏ đung đưa theo gió, hồng, vàng, trắng, đỏ, đủ các loại màu, nhìn rất đẹp mắt, còn có mùi cỏ thơm thoang thoảng, chắc chắn là vừa mới hái.

Chiến Bắc Liệt sắc mặt so với màu hoa còn đẹp hơn, hai gò má đỏ ửng, ánh mắt đảo qua đảo lại, rất xấu hổ.
Vừa rồi ở trên đường, hắn trầm tư suy nghĩ làm sao để tức phụ vui vẻ, vừa vặn đi ngang qua hai nha hoàn, Đại Tần Chiến thần nhanh trí ngăn các nàng lại hỏi: "Các ngươi thích hoa?"
Hai nha hoàn vội vàng hành lễ, ngượng ngùng cúi đầu, nhẹ nhàng gật gật.
Chiến Bắc Liệt hỏi tiếp: "Nữ nhân khác cũng sẽ thích?"
Nha hoàn trả lời: "Chỉ cần là nữ nhân, đều thích!"
Sau khi các nàng đi rồi, Chiến Bắc Liệt lén lút lao tới sườn núi, lúc quay lại đã có muôn vàn bông hoa trên tay, đường đường là Đại Tần Chiến thần mà lại chạy đi hái hoa, thật sự là rất xấu hổ, nhưng vì tức phụ, liều mạng!
Hắn khí thế bừng bừng giấu hoa sau lưng, đi tới Thanh Hoan Uyển, nhưng cũng vô cùng lo lắng, mẫu sư tử không phải là nữ nhân bình thường a!
Ví dụ như bây giờ, quả nhiên đúng vậy, Lãnh Hạ đích xác không phải là nữ nhân bình thường, sắc mặt lạnh nhạt không có một tia biến hóa, giống như những đóa hoa kia còn không hấp dẫn bằng hoa văn được thêu trên chiếc khăn tay mà nàng đang cầm.
Chiến Bắc Liệt nhăn mày, đưa bó hoa đến trước mặt Lãnh Hạ, một bộ dáng Ngươi không muốn cũng phải lấy rất mất tự nhiên, làm cho Cuồng Phong ba người ở trên cây khóe miệng co quắp, gia, ngươi đến dỗ tức phụ thật sao?
Khóe miệng cũng co quắp như thế còn có Lãnh Hạ, đang phải cố đè ép cảm giác trong lòng, không biết là vui sướng hay là buồn cười, nhún vai, đứng dậy đi vào trong uyển.
Chiến Bắc Liệt nhất thời đen, gắt gao trừng mắt nhìn bó hoa trong tay, ai nói với hắn là nữ nhân yêu hoa nhất!
Đại Tần Chiến thần vẫy vẫy tay, Cuồng Phong Thiểm Điện Lôi Minh ba người xuất hiện ngay lập tức, trong ưng mâu hiện lên một tia sát khí, thanh âm âm trầm lạnh lạnh vang lên: "Mộ Dung Triết, bổn vương nhìn hắn rất không vừa mắt......."
Cuồng Phong giật mình một cái, lập tức hiểu được: gia, đang ra lệnh cho ta a!
Thiểm Điện nắm chặt hai đấm ánh mắt chợt lóe lên: rán luộc xào hấp, dùng cái nào đây?
Chiến Bắc Liệt vừa lòng nhìn thần sắc ba thuộc hạ, Mộ Dung Triết, dám làm tổn hại quan hệ của bổn vương và mẫu sư tử, không trị ngươi kêu cha gọi mẹ, bổn vương sẽ không phải là Đại Tần Chiến thần!
Hắn quăng cho ba người một ánh mắt cổ vũ, ba người nhất thời tràn ngập sức mạnh, nóng lòng muốn hành động, Mộ Dung tiểu tử, ngươi chờ chúng ta!
\=\=
Lúc này Mộ Dung Triết đang trong một thanh lâu ở Trường An, trần truồng ôm ấp vũ nữ, vui vẻ ngủ.
Đêm qua, Mộ Dung Triết trơ mắt nhìn Lãnh Hạ khiêng Chiến Bắc Liệt đi, chỉ cảm thấy tức đến nghẹn họng, tên giả mạo kia lấy được thứ đó từ Mộ Dung Lãnh Hạ lại còn dám ngồi ở vị trí Liệt Vương phi, mà mình lại không có biện pháp gì với nàng.
Còn Vũ Điệp kia, vốn là do hắn chuộc thân, tinh thông cầm kỳ thư họa, ôn nhu động lòng người, lúc biết hắn đối phó với kẻ giả mạo kia thì chủ động xin đi giết giặc, ai ngờ lại là một nữ nhân thích nữ nhân.
Mộ Dung Triết cảm thấy từ lúc hắn tới Đại Tần, không có chút may mắn nào, đêm qua càng nghĩ càng tức, dứt khoát chạy đến thanh lâu uống rượu với giai nhân.
Đột nhiên, hắn cảm thấy sau đầu ớn lạnh, tóc gáy đều dựng hết lên, trong nháy mắt bừng tỉnh!
Nghi hoặc nhìn xung quanh, lắc lắc đầu, xem ra là đã nhiều ngày bận rộn, đã bắt đầu trông gà hoá cuốc rồi, lại vòng tay ôm vũ nữ, tiếp tục ngủ.
Đúng lúc này, cửa sổ sương phòng mở ra, Mộ Dung Triết lập tức mở mắt, chỉ nhìn thấy ba bóng người với tốc độ như sao xẹt bay nhanh vào phòng, ngay sau đó một cái túi lớn chụp xuống.
Hai vũ nữ còn chưa kịp kêu đã sợ hãi đến ngất đi, Mộ Dung Triết muốn phản kháng nhưng vừa ngồi được dậy, cả người đã mất thăng bằng lại ngã xuống, lăn lộn một vòng.

Cuồng Phong Lôi Minh và Thiểm Điện ba người, bắt tay vào việc, nhìn Mộ Dung Triết trong túi vải đen, cười gian.
Lôi Minh không biết lấy ở đâu ra ba cây gậy lớn, mỗi cái phải to bằng nắm tay trẻ con, cười cười đưa cho hai người mỗi người một cây.
Ba người cùng giơ cao gậy lên, động tác vạn phần ăn ý, cùng lúc hung hăng nện xuống, mụ nội nó, dám phá hoại cảm tình của Vương gia và Tiểu Vương phi, không đánh đến cha mẹ không nhận ra ngươi, chúng ta sẽ không phải là Đại Tần Liệt Vương phủ Tam đại ám vệ!
Ba người cũng không kiêng kị gì, ai biết là ai đánh!
Ba người sung sướng đánh đập, trực tiếp không để ý đến những tiếng kêu thê lương kêu thảm thiết tê tâm liệt phế của kẻ ở trong túi.
Ba người đánh thích chí, thở hồng hộc vì mệt, Cuồng Phong lau mồ hôi, trừng mắt nhìn Mộ Dung Triết đã hôn mê bất tỉnh, thở dài: "Đánh người như thế này cũng cần có thể lực a!"
Thiểm Điện đá ra một cước, coi Mộ Dung Triết như quả cầu mà đá ra ngoài, ba người vỗ tay hoan hô, trong nháy mắt đã biến mất.
\=\=
Đã nhiều ngày rồi, Mộ Dung Triết luôn ở trong dịch quán dưỡng thương, ngay cả cửa cũng không dám ra, nếu gặp ai thì đều lấy khăn thật dày che mặt, trong trong ánh mắt trêu chọc của mọi người, tức đến hộc máu.
Ngày ấy, lúc hắn tỉnh lại, chỉ cảm thấy toàn thân không có chỗ nào không đau, lúc mở mắt lại phát hiện mình giống như con khỉ, nằm giữa đường lớn, mọi người thì chỉ chỉ trỏ trỏ nhìn hắn, còn ghé tai nhau nói nhỏ.
Thậm chí có mấy nam nhân *** loạn, chảy cả nước miếng xoa xoa tay, bộ dạng nóng lòng muốn tiến lên........
"A..........!" Mộ Dung Triết nhảy dựng lên, hai tay che hạ bộ, cái mông trắng bóng bắt đầu tăng tốc, biến mất ở ngã tư.
Phía sau truyền đến những thanh âm ầm ầm cười to.
Ngay sau đó, tin tức Tây Vệ Tam Hoàng tử trần truồng trên đường, khắp người nở hoa, bay khắp thành Trường An, khiến cho trà lâu trong thành có thêm không ít việc để mà bàn luận.
Chỉ cần ở tửu lâu, quán trà, không chỗ nào không có đoạn đối thoại như thế này.
"Cái gì? Không biết? Ngươi thật lạc hậu, Tây Vệ Tam Hoàng tử, mông kia, ai u, trắng nõn a!"
"Ngươi nhìn thấy sao?"
"Đừng nói là ta thấy, ngươi hỏi mọi người ở đây xem, có ai là không thấy làn da nõn nà kia, cái mông tròn đầy mềm mịn,......."
Sau khi đoạn đối thoại kết thúc, mọi người lại quay ra cười đùa bình luận.
Trong lúc Mộ Dung Triết không có mặt mũi đi gặp người khác, vài ngày sau, Ngũ quốc đại điển rốt cục đã xong.
Buổi tối, trong hoàng cung tổ chức một tiễn yến long trọng, còn long trọng hơn so với khi khai mạc, như sợ người khác không biết, Đại Tần khắp nơi vui mừng khôn xiết, rốt cục tam quốc đã rời đi, đi đi đi đi, rốt cuộc cũng đi, từ lúc các ngươi đến Trường An, Đại Tần ta không có lấy một ngày yên bình.
Chiến Bắc Diễn ngồi ở ngự hoa viên, nói vài câu nửa thật nửa giả, đương nhiên nói thật là về thời tiết tốt, trăng sao sáng đẹp, Ngũ quốc đại điển rốt cục đã kết thúc.

Giả thì là cái gì mà hoan nghênh tam quốc sứ giả tới làm khách, cái gì hy vọng ngũ quốc hòa bình ở chung, cái gì mà chúc các vị thuận buồm xuôi gió...........
Vân vân, chỉ cần là mong ước tốt đẹp thì tất cả đều là dối trá, nhiều không kể xiết.
Lúc những lời giả dối này kết thúc, thì tiễn yến bắt đầu.
Mọi người bị những lời dài dòng này làm phiền lòng, sau khi chấm dứt, không khỏi đồng loạt thở phào, tâm tình dường như cũng tốt, trong cảnh ca múa mừng vui, yên bình, như là một hồi tĩnh lặng trước phong ba bão táp, mọi người đều vui vẻ thưởng thức không khí.
Trên yến hội, Chiến Bắc Diễn luôn luôn chú ý Tiêu Phượng, luôn miệng dặn: "Thai khí! Thai khí a!"
Đông Phương Nhuận uống rượu một mình, ánh mắt đầy thâm ý đảo qua Đại Tần quan viên.
Hoa Thiên vẫy vẫy khăn tay, trêu đùa mấy gã sai vặt ở phía sau, sờ tay, xoa ngực, đùa vui quên trời đất.
Mộ Dung Triết đeo một cái cái khăn che mặt thật dày, trong ánh mắt của vô số người, nghiến răng tức giận.

Lãnh Hạ khuôn mặt lạnh lùng, hoàn toàn không nhìn Chiến Bắc Liệt ở bên cạnh đang ân cần gắp đồ ăn, rót rượu, vẻ mặt hoà nhã sao? Không có!
Chiến Bắc Liệt vò đầu bứt tai, vừa nhìn sắc trời, vừa nghĩ biện pháp dỗ tức phụ.
Thời gian cứ như vậy chậm rãi trôi qua, cuối cùng, đại diện của tứ quốc mỉm cười ký một hiệp ước không xâm phạm lẫn nhau.
Chiến Bắc Diễn, Đông Phương Nhuận, Hoa Thiên, Mộ Dung Triết bốn người ký xong liền nhìn nhau cười, xoay người một cái liền trợn mắt, bĩu môi, khiêu mi, cười lạnh, vẻ bề ngoài luôn là hòa bình, còn sau đó thì phải xem cái đã.
Sứ giả các nước ở dưới và Đại Tần quan viên đều đang vỗ tay kính rượu, nhưng biểu tình thì là đừng nghĩ là chỉ các ngươi ký ước không làm, chúng ta đứng ngoài cũng chỉ xem diễn thôi.
Lãnh Hạ bưng ly rượu lên, trên miệng là một độ cong trào phúng, Ngũ quốc đại điển, không xâm phạm lẫn nhau, thật sự lừa được thì cũng chỉ lừa được dân chúng ngũ quốc thôi.
Đúng lúc này, vụt.......
Ầm!
Từ xa bỗng nổi lên một vệt sáng chói mắt, kéo theo cái đuôi thật dài bay thẳng lên không trung.......
Ầm ầm nổ tung!
Tỏa ra một vòng sáng lóa mắt, rực rỡ, soi sáng đêm đen tĩnh mịch.
Ngay sau đó, một đợt pháo hoa khác lại được bắn lên, ở trên không tràn ra muôn vàn màu sắc, sáng soi cả một khoảng trời u tối, ánh sáng chiếu rọi xuống mặt mỗi người, làm không khí vui mừng tăng lên không ít.
Lãnh Hạ ngửa đầu nhìn ánh sáng trên trời, khóe môi chậm rãi cong lên, nàng đã đoán được đây là do Chiến Bắc Liệt chuẩn bị, để bù lại pháo hoa bị mưa to làm tắt đêm hôm đó.

Lúc này cần tìm Chiến Bắc Liệt thì người bên cạnh đã chạy đi đâu không biết.
Đột nhiên, không biết là ai kêu to một tiếng: "Nhìn bên kia xem."
Mọi người theo tầm mắt của người đó mà nhìn lên, ở cuối ngự hoa viên, vốn là màn đem đen đặc, lại vì pháo hoa trên trời mà sáng lên, hiện ra một biển hoa muôn sắc, xếp thành năm chữ lớn, vô cùng chói mắt.
Tức phụ, ta yêu ngươi!
Đứng trước năm chữ lớn kia là Chiến Bắc Liệt một thân hắc y, mặt không đổi sắc, lãnh liệt như sắp lên chiến trường, nhưng nếu nhìn kỹ thì có thể thấy thân thể hắn đã cứng ngắc, chỉ là đang kiên trì cố gắng đứng đó, trên mặt còn hơi ửng đỏ.
A!
Những thanh âm hút khí vang lên, mọi người chớp chớp mắt không dám tin.
Đây .............!đây................!đây là có ý gì?
Trong tiễn yến của Ngũ quốc đại điển, Đại Tần Chiến thần ở trước mặt mọi người cầu yêu?
Đại Tần Chiến thần luôn luôn thiết huyết hiên ngang, cũng có ngày trở nên mềm dịu sao?
Nghĩ như vậy, mọi người không khỏi quay sang nhìn Lãnh Hạ, ánh mắt đã không thể dùng hai từ sùng kính để hình dung, cô nương này phải bưu hãn đến cỡ nào mới có thể làm Đại Tần Chiến thần khuất phục a!
Vô số pháo hoa liên tiếp bắn lên, như những bông hoa xinh đẹp nở rộ trên bầu trời.
Nhưng trước mặt một biển hoa, Chiến Bắc Liệt vẫn đang cứng nhắc nhìn Lãnh Hạ, trong mắt có quang mang bập bềnh.
Lãnh Hạ khẽ rủ hàng mi, nhẹ nhàng cười một tiếng, đột nhiên bước về phía Chiến Bắc Liệt.
Nàng đi đến trước người Chiến Bắc Liệt, trong ánh mắt khẩn trương mà chân thành của hắn, túm lấy vạt áo trước ngực hắn..........
Hung hăng, hung hăng, hôn!.

Bình Luận (0)
Comment