Chuyện trang chủ muốn là nam sủng, vốn chỉ vài người biết. Tất nhiên rồi, cái chuyện người nghe người sợ này đâu ai dám đồn thổi ra bên ngoài
Ngoài mặt thì không ai nhắc tới, nhưng trong lòng đã suy tưởng ra một mạch truyện dài một cách ảo diệu, rồi đưa vào câu chuyện phiếm của các nha hoàn, dần dà thành một đề tài vượt xa đến mức không thể kiểm soát, và câu chuyện ấy không còn là dành riêng cho vài người biết nữa
Ai cũng đã ngầm coi Tần Uyển Tình là trang chủ phu nhân tương lai rồi, đối xử với nàng còn tốt gấp mấy lần gặp mặt, từ đồ trang sức đến thức ăn tốt nhất đều dâng đến tận tay nàng. Giờ trang chủ lại ra mặt nhận nàng làm muội muội, tức nàng chính là Nhị tiểu thư. Suy nghĩ của người kì quái lúc nào cũng kì quái, nhưng cũng không ai dám nói gì
" Nhị tiểu thư, tiệc ở hồ Tuyết Liên sắp bắt đầu rồi ạ, trang chủ cho gọi người " Nha hoàn hồng y cung kính thông báo cho Tần Uyển Tình, còn lấy cho nàng áo choàng lông vũ trắng mềm mại, bên trong có cả túi giữ ấm, nếu tuyết có rơi bất ngờ thì cũng không sợ lạnh
Tần Uyển Tình khẽ gật đầu, sắc mặt tốt hơn trước rất nhiều
Sau hôm đó, Hoàn Tuyết có câu trả lời riêng cho bản thân, mặc dù không nói ngoài miệng, nhưng hành động lại nói rõ mọi chuyện
Từ trang chủ phu nhân tương lại thành nhị tiểu thư thì suy ra được đáp án gì
Thật ra nàng không dám chắc bản thân Hoàn Tuyết đối với nàng ra sao, nhưng nàng phải chặt bỏ cây hoa đào cổ thụ này, chặt bỏ một cách tuyệt tình nàng làm không được, hay nói cách khác chính là Vũ Nhiên không nỡ làm tổn thương bằng hữu của mình
Nàng và Vũ Nhiên tạo ra một câu chuyện giả thuyết, đặc biệt nhấn mạnh tình thân, mặc dù cách này không khả thi mấy, nhưng đối với người thiếu thốn tình thương như Hoàn Tuyết, thì cách này tuyệt đối hoàn hảo
Đùa chứ giờ nàng nói thật ra hắn thích Vũ Nhiên, có khi hắn còn tin cơ
Nha hoàn đưa nàng đến hồ Tuyết Liên, khắp nơi đều phủ tuyết trắng xóa, hồ nước cũng biến thành mặt băng, điều đặc biệt là bên trên mặt băng có rất nhiều sen tuyết, từng cánh sen trắng trong, dưới ánh mặt trời lại lấp lánh như pha lê, nở rực cả hồ, đẹp đến mờ ảo
" Đây là mùa Tuyết Liên nở đẹp nhất " Nha hoàn bên cạnh tốt bụng giới thiệu
" Đúng là rất đẹp " Tần Uyển Tình cảm thán, đưa mắt nhìn về phía gần bờ hồ, một đen một tím đang hăng say đánh cờ, xem chừng cả hai còn đang hòa nhau, chưa ai chiếm được thế thượng phong
Tịnh My đang ngồi thưởng trà thấy Tần Uyển Tình tới, liền vui vẻ chạy lại, dẫn nàng vào trong ngồi chung
" Thật không ngờ muội lại thành nhị tiểu thư " Tịnh My kiềm chế vui mừng trong lòng, lời nói bình thản, nhưng lại không che dấu được đôi mắt đang phát sáng
Tần Uyển Tình cười, không đáp, nhìn gương mặt tràn đầy sức sống của Tịnh My, nàng âm thầm thả được gánh nặng trong lòng
Vũ Nhiên một thân hắc bào đơn giản, sắc mặt trầm tĩnh, đường nét trên gương mặt rõ ràng, nàng gần như cảm thấy được sự lạnh lẽo toát ra trên người hắn, khiến người ta chỉ dám đứng nhìn từ xa ngưỡng mộ
Hoàn Tuyết mặc y phục màu tím nhạt, bên trên thêu những đường thẳng cong bằng chỉ vàng, gương mặt hắn lộ ra vẻ lười nhác, nhưng nếu nhìn sâu vào mắt hắn, lại thấy tâm hắn đang loạn, loạn vì thế trận ván cờ
Tiểu Nhị chỉ một mực thưởng trà, đưa mắt ngắm nhìn Tuyết Liên đang nở rực rỡ kia, hắn mặc y phục màu lam, ngũ quan như điêu khắc, nên vài nha hoàn thỉnh thoảng vụng trộm liếc nhìn hắn thay vì hai nam nhân xuất sắc kia
Trên bàn cờ, một đen một trắng đang chèn ép nhau, nhìn có vẻ đơn giản, nhưng đây lại chứa bao nhiêu đường đi nước bước trên chiến trường thật sự
" Bái kiến Nhị tiểu thư " Nha hoàn xung quanh đồng loạt hành lễ
Vũ Nhiên hơi ngước đầu lên, thấy Tần Uyển Tình nhẹ nhàng bước đến, hắn liền tùy ý đặt đại xuống một quân cờ đen, không quan tâm đối phương có ngạc nhiên đến mức nào, chỉ nhẹ giọng lạnh băng " Ta thua " rồi đẩy Tiểu Nhị qua ghế khác, nhường chỗ cho nàng
"... " Tiểu Nhị đang thưởng trà, gương mặt ngơ ngác
"... " Hoàn Tuyết vẫn còn đang trong thế cờ, đột nhiên thắng dễ dàng như vậy, không kịp tiếp thu
Mặc dù thắng, nhưng hắn cứ thấy sai sai ở đâu, rõ ràng nếu Vũ Nhiên chén ép hắn thêm một chút nữa, hắn nhất định sẽ thua thảm hại
" Vũ Nhiên, huynh khinh bỉ ta " Hoàn Tuyết hơi nghiến răng, gặng ra một câu hoàn chỉnh
" Nàng đói chưa? " Vũ Nhiên căn bản đã không còn quan tâm Hoàn Tuyết
"... " Thôi được rồi
Nha hoàn nhanh chóng bưng thức ăn lên, còn có rượu Tuyết Liên nổi tiếng ở đây, ủ hơn chục năm mới có thể uống, đương nhiên vô cùng quý giá, vậy mà giờ đem lên liên tiếp năm sáu vò rượu lớn
Vũ Nhiên bất giác cất chén rượu của Tần Uyển Tình đi, thay vào đó là chén trà Sương Mai, làm nàng đang vui vẻ liền lập tức im bặt
Ngươi làm thế là có ý gì hả??
Đừng trách hắn tại sao làm vậy, nàng hai lần uống trước mặt hắn, còn là hai lần say đến quên đường về, hắn nào dám cho nàng uống nữa
" Nàng không khỏe, không nên uống rượu " Giọng hắn rất dịu dàng, như đang dỗ trẻ nhỏ
" Rượu Tuyết Liên còn được coi là thần dược đấy, tốt gấp mấy lần lận " Hoàn Tuyết tất nhiên không biết chuyện đó, máu đa cấp nổi lên, hắn liền tận tâm giới thiệu công dụng của rượu, chỉ là thấy ánh mắt Vũ Nhiên nhìn hắn quá đáng sợ, nên không nói nữa
" Nàng phải hiểu chứ, đúng không? " Vũ Nhiên vẫn kiên trì dịu giọng
" Được rồi " Tần Uyển Tình ngoan ngoãn cầm chén trà nóng lên thưởng thức, mặc dù hơi tiếc hận, thật sự nàng rất muốn nếm thử rượu Tuyết Liên kia, thật sự rất muốn. Nhưng nàng biết tửu lượng của bản thân chỉ là một con số âm, nên đành chấp nhận số phận
Hoàn Tuyết thấy tình hình hơi ngột ngạt, liền nhanh trí chuyển chủ đề
" Nếu mà có Tâm An ở đây, chính là hội tụ đầy đủ rồi "
" Đúng vậy, Tâm công tử lâu rồi vẫn chưa gặp lại " Tịnh My thấy có chỗ chen chân, nói thêm dăm ba câu
" Tâm công tử là thần y, lúc nào cũng phiêu bạt giang hồ, chữa trị cho dân, tất nhiên không có nhiều thời gian " Tiểu Nhị cũng góp vui
Tâm An... Cái tên nghe thật quen. Tần Uyển Tình đột nhiên nở nụ cười
" Trang chủ, Tâm công tử đang ở đại sảnh " Nha hoàn áo lam vội vã thông báo
Cái này gọi là nhắc tào tháo thì tào tháo tới nhỉ?
Đám Hoàn Tuyết đang tươi cười liền không cười nổi nữa, Vũ Nhiên vẫn vui vẻ gắp thức ăn cho Tần Uyển Tình
" Đóng cửa viện này lại " Hoàn Tuyết ngay lập tức phân phó, suy nghĩ một lát liền nói tiếp " Bật hết cơ quan ở đây lên "
Ẩn vệ nghe lệnh, nhanh chóng bật cơ quan lên
Tần Uyển Tình nhìn một màn này, khẽ hỏi người bên cạnh " Sao tự dưng... " Đang yên đang lành lại phòng bị như vậy
" Tâm An từng dọa người trong trang này suýt mất mạng " Vũ Nhiên nói ngắn gọn, rót thêm ít rượu Tuyết Liên vào chén, thoải mái thưởng thức
Nàng ồ lên một tiếng, có thể dọa đám người này sợ như vậy, quả nhiên lợi hại, vậy mà lúc nãy bọn họ nhắc đến Tâm An như này Tâm An như nọ vui vẻ lắm
" Chào đón nồng nhiệt như vậy, ta không nhận nổi "
Nam nhân thoạt nhìn giống thư sinh tay trói gà không chặt, một thân bạch y, nói chuyện nho nhã từ tốn, giống như dòng suối mát lạnh khiến người khác vô cùng thoải mái, chẳng ai khác chính là Tâm An
" Làm thế nào mà... " Hoàn Tuyết chỉnh lại tâm trạng, lập tức trở lại dáng vẻ trang chủ cao cao tại thượng
" Ta có việc muốn đến Vũ quốc, nghĩ đi ngang qua khu rừng này nhanh hơn. Chậc chậc, huynh đấy, cơ quan cạm bẫy đều y như lúc trước chả thay đổi gì cả " Tâm An nhẹ nhàng đáp, còn quay sang trách ngược Hoàn Tuyết quá khinh địch
" Nếu đã tới thì vào ngồi chung đi, huynh nhớ phải bỏ hết độc trên người đấy " Hoàn Tuyết nghẹn họng, nhưng không một chút tức giận
Chung quy là bằng hữu, đùa giỡn không quá đáng thì không sao
Tâm An cười nhạt, tùy tiện ngồi xuống, gật đầu chào với Vũ Nhiên, sau đấy mới quay lại nhìn nữ tử xa lạ kia, ý cười trên miệng vụt tắt, vội rời ghế quỳ sụp xuống
Hoàn Tuyết dừng đũa, lại cái trò gì thế, hắn chưa bao giờ thấy sắc mặt Tâm An đại biến như vậy
" Bái kiến sư phụ " Tâm An hành lễ, bộ dáng nghiêm trang
Tiểu Nhị ho khù khụ vì sặc rượu, rượu này vốn dĩ không quá cay nồng, mà giờ bị sặc đến mức cay hết cả cổ họng
Không riêng gì Tiểu Nhị, ngay cả Tịnh My và Hoàn Tuyết cũng một phen giật mình, Vũ Nhiên hơi khựng lại giây lát, rồi làm như chưa có chuyện gì xảy ra
Tần Uyển Tình gật nhẹ đầu coi như hiểu ý, Tâm An mới đứng lên
Thật không ngờ đồ đệ nàng tùy tiện nhận lại là thần y trong giang hồ, thật ra Tâm An cũng chỉ học vài ba cách pha thuốc từ nàng thôi, không phải là truyền nghề lại hay gì hết, chỉ là tên này lại khăng khăng nhận nàng làm sư phụ, sau đấy không từ mà biệt, nàng cũng không còn cách nào phản bác
Mặc dù hắn lớn hơn nàng biết bao nhiêu tuổi, gọi một tiểu cô nương là sư phụ lại không ngượng miệng chút nào
Tịnh My lặng lẽ nhìn Tần Uyển Tình thêm một chút, nhìn thể nào cũng chỉ là một nữ nhân sống trong nhung lụa đã quen, tính cách hơi yếu đuối một chút, sức khỏe thì khỏi phải nói, còn hơn cả chữ yếu ớt, làm sao có thể dạy ra được một người tâm địa tàn nhẫn như Tâm An chứ
Đúng! Bên ngoài Tâm An chính là thần y vạn người ngưỡng mộ, cao ngạo giống như trăng trên trời, ngay cả người hoàng thất cũng không để vào mắt
Hắn chữa bệnh theo sở thích, theo gương mặt của người ta có hợp với hắn hay không. Nếu gặp người hắn không muốn chữa mà bị ép buộc, thì chính là chữa sống một người thì giết chết một người, nên đám quý tộc không dám tùy tiện ra lệnh cho hắn
Tần Uyển Tình tất nhiên không biết bản thân Tâm An biến thái tới mức nào, chỉ thấy lúc trước hắn là thiếu niên trầm tĩnh ít nói, những gì liên quan tới y dược mới đả động được hắn, hắn có thể hi sinh một đời vì y, cho nên gọi nàng một tiếng sư phụ, hắn cũng không quan tâm có ngượng miệng hay không
....
Sáng ra thấy đầu đau như búa bổ, nước mắt nước mũi giàn giụa như khóc là biết bị cảm rồi:((