Vương Phi Gả Thay Bị Bắt Đi Làm Ruộng

Chương 10

Edit: oceanmelon

Ngụy Nhược Cẩn ngẩng đầu nhìn Lận Hành. Cậu thừa nhận rằng cậu đã phải lòng người này. Tính cả hơn hai mươi năm của đời trước thì đây là lần đầu cậu thích một người nam nhân.

Bị Lận Hành kéo vào lồ ng ngực, bên tai cậu bị che bởi tiếng tim đập của y. Cảm xúc phập phồng không yên của Ngụy Nhược Cẩn bất ngờ biến mất, trong lòng tràn đầy an yên.

Cậu có nên thử tiến tới với người này một chút hay không?

"Giá!"

Sau khi Ngụy Nhược Cẩn nhích lại gần thì cảm nhận được cơ thể của người phía sau cứng đờ trong nháy mắt, tâm trạng cậu hụt hẫng. Là do cậu nghĩ nhiều rồi ư?

Về tới vương phủ, Ngụy Nhược Cẩn nhìn Lận Hành lại trở về phòng của mình, cảm xúc vui vẻ vừa rồi xuất hiện khi được y đỡ xuống ngựa lại xấu đi. Kể từ lúc thành thân, Lận Hành vẫn ngủ ở gian nhà phụ, nhường gian chính lại cho cậu.

Thực ra thì cậu không hề ngại việc hai người cùng sống chung dưới một mái nhà, gian nhà này còn có những vài ba phòng nữa cơ mà.

"Đúng rồi, vương gia. Ta có một chuyện muốn nói với ngài." Đột nhiên Ngụy Nhược Cẩn kêu Lận Hành lại.

"Là chuyện gì?" Lận Hành dừng lại bước chân.

"Một lát nữa sẽ nói cho ngài. Trên người ta hơi bẩn, phải trở về thay quần áo đã."

Lận Hành gật gật đầu. Y cũng không biết Ngụy Nhược Cẩn rốt cuộc đã hàn thuyên với ông lão tá điền bao lâu mà trên vạt áo lại dính phải cỏ dại và bùn đất.

Ngụy Nhược Cẩn trở về tắm rửa, thay quần áo. Cậu chưa kịp mặc đồ cho chỉnh chu thì Lận Hành đã gõ cửa vào. Nhìn thấy cậu đang thả tóc, y mới nhận ra mình có hơi thất lễ.

"Một lát nữa ta sẽ quay lại..."


"À... Không sao đâu, chỉ cần ngài không thấy ta thất lễ là được." Ngụy Nhược Cẩn vội vàng ngăn y lại. Vốn là cậu lấy cớ có việc tìm y. Bây giờ người đã chủ động đưa tới cửa mà còn để y đi mất, vậy thì không phải là cậu cực kỳ vô dụng hay sao?

"Không đâu. Ta sẽ chờ cậu."

Ngụy Nhược Cẩn chờ cho tóc khô xong mới đi qua chỗ những thẻ tre được bày ở trên bàn. Lận Hành nói: "Ta nhớ rõ đã sai người đi chuẩn bị thư phòng ở trong viện cho cậu rồi mà. Tân Di chưa nói cho cậu nghe à?" Nói xong y mới phát hiện Tân Di không ở trong phòng.

"Sao Tân Di lại không có mặt ở đây?"

"Ta cũng lười đi đến thư phòng. Căn phòng này cũng rộng lắm, không có gì bất tiện cả." Ngụy Nhược Cẩn nhìn Lận Hành cười nhẹ, "Một nam nhân lớn như ta, lúc tắm rửa sao có thể để Tân Di lại ở trong phòng được."

Lận Hành nuốt ngụm nước bọt. Đột nhiên y có chút giống như là hiểu được ý của câu nói "Dưới đèn ngắm mỹ nhân".

"À, vậy... cậu có chuyện gì muốn nói với ta?" Lận Hành không được tự nhiên mà dời đi ánh mắt.

"Chiều nay ta nghe ông lão nói cả buổi trưa nên cũng có nghĩ ra một số cách có thể thử để giải quyết vấn đề thời tiết và địa hình đặc biệt ở Tây Bắc này. Cũng không chắc là sẽ thành công được, nhưng ta cảm thấy nên thử một lần đã. Vấn đề là ta không có nhân thủ." Ngụy Nhược Cẩn sắc mặt nghiêm túc.

"Cậu cứ nói đi."

Ngụy Nhược Cẩn khóe miệng không kiềm được mà cong lên, "Hôm nay ta nhìn thấy đất ở đồng ruộng đã bị sa hóa, rất nhiều loại lương thực không phù hợp trồng ở đây. Hơn nữa do đất không đủ màu mỡ cho nên cần phải ủ phân. Lại cộng thêm việc Tây Bắc sắp chuyển giao qua mùa mưa, phần lớn lương thực đã được gieo trồng đều sẽ bị úng. Vậy nên chi bằng nâng đồng ruộng lên cao, đào thêm mương máng, tu sửa hồ trữ nước. Như vậy thì khi đến mùa thu cũng sẽ không bị thiếu nước trầm trọng."

Lận Hành cho dù chưa từng trồng trọt qua, nhưng ít nhiều gì cũng có chút hiểu biết. Tuy rằng từ năm mười ba tuổi y đã vào quân doanh, nhưng những kiến thức mà một hoàng tử phải học thì y chưa từng bỏ qua dù chỉ một chút. "Có vẻ như ta đã nhặt được bảo bối rồi ư? Song Ngọc công tử quả nhiên danh bất hư truyền."

"Nhưng lại có một vấn đề khác: phải để cho những người nông dân bằng lòng làm theo kế hoạch của chúng ta. Tuy rằng đào hồ nước cũng rất đơn giản, nhưng cũng dù sao cũng là công việc lao dịch, dù đang ở trong vụ xuân thì cũng là đã tăng thêm gánh nặng cho bá tánh."

Lận Hành trên mặt lạnh lùng lại mỉm cười, "Nếu Song Ngọc công tử đã nói như vậy thì chắc cũng đã nghĩ ra được phương pháp hay để giải quyết rồi."

"Vương gia nói như thể ta đang cố ý khoe khoang vậy."


"Nào có, ta đang khen cậu mà." Lận Hành ngượng ngùng hắng giọng nói. Y cảm thấy mình dường như không thể tập trung nổi.

"Được rồi, ta sẽ coi như ngài đang khen ta vậy. Nhưng ta cũng phải khen Lư Phong một câu vì việc này: không hề có lao dịch xuất hiện ở Thường Ấp châu trong mấy năm nay. Cho nên để bá tánh phục dịch cũng không phải là một khởi đầu tốt. Trong nhà lao vẫn có giam giữ một số tù nhân đúng không? Nuôi không bọn họ cũng không được ích lợi gì cả." Ngụy Nhược Cẩn dừng một chút, lại nói: "Đối với phương pháp nâng ruộng, đào thêm mương máng, đại đa số người dân chắc sẽ không chịu lấy ra hạt giống của họ. Cho nên ta quyết định mua hết hạt giống ở bên phía giáp với Nhiên Quyết."

"Được, vậy tất cả đều làm như cậu nói."

"Ngài..." Ngụy Nhược Cẩn bất đắc dĩ, "Ngài tốt xấu gì cũng nên thử nghi ngờ quyết định của ta một chút chứ."

"Cậu suy nghĩ cho bá tánh, còn phải tìm ra cách để không làm tổn hại lợi ích của họ thì tại sao ta phải nghi ngờ nữa." Lận Hành nói một cách thản nhiên làm Ngụy Nhược Cẩn thấy rất thoải mái.

"Đúng rồi, quên nói trước chuyện này với cậu. Tướng thủ Thường Ấp châu là ông ngoại ta - Địch Dung. Nếu không phải lần này nhờ có ông xuất binh hỗ trợ, thì chỉ bằng không đến hai trăm gia tướng của ta cùng với thuốc của cậu cũng không thể bắt được Lư Phong nhanh như vậy. Cho nên ngày mai ta muốn mời ông qua phủ, cậu... là thê tử của ta..." Lận Hành trên mặt xuất hiện chút đỏ ửng đáng nghi.

"Ta không phải có ý muốn xem thường cậu đâu. Nhưng cậu và ta là được đích thân bệ hạ ban chỉ, còn là phu thê, cho nên..."

Ngụy Nhược Cẩn gật gật đầu, "Ta hiểu ý ngài. Ông ngoại của ngài đến thăm phủ, ta là vãn bối thì cũng nên đi chào hỏi."

Lận Hành lúc này mới thả lỏng, "Đa tạ Ngụy công tử."

"Cho dù ngài và ta có do bệ hạ tứ hôn đi chăng nữa thì cũng đã quen biết nhau lâu như vậy, chắc chúng ta cũng được tính là bằng hữu rồi. Ngài cứ trực tiếp gọi thẳng tên của ta đi." Ngụy Nhược Cẩn từ lâu đã muốn nói như vậy, ở chung lâu vậy rồi mà cứ mở miệng ra là Ngụy công tử.

"Được. Vậy đa tạ Nhược Cẩn. Cậu cũng có thể gọi ta bằng tên."

"Lận Hành."

Lận Hành cảm thấy có miệng hơi khô, muốn lấy chén nước uống mới phát hiện trên bàn không có nước, "Cậu nghỉ ngơi sớm một chút, ta không quấy rầy nữa." Dứt lời liền vội vội vàng vàng rời đi.

Ngụy Nhược Cẩn nhìn bóng dáng của y, khẽ cười một tiếng. Cậu vừa rồi thấy được mặt Lận Hành ửng đỏ dù cho da y sẫm màu. Xem ra y đối với mình cũng không phải hoàn toàn không có cảm xúc.


"Công tử, mời dùng bữa ạ. Vương gia đã đi rồi sao?" Tân Di vừa rồi nhìn thấy Lận Hành tới đây, cho nên lúc đi phòng bếp lấy bữa tối thì lấy phần cho cả hai người.

"Nói chuyện xong liền đi rồi. Ta đã đói bụng từ lâu rồi, ngươi mau bưng lại đây." Ngụy Nhược Cẩn vội vàng ngồi qua, cơm chiều vẫn như cũ là thịt dê nướng và canh gà ăn kèm một bát cơm.

Phần của Lận Hành cũng giống vậy.

Ngụy Nhược Cẩn vừa ăn vừa nghĩ, chi bằng nhân lúc ngày mai Địch Dung đến thì làm cho bọn họ một ít đồ ăn ngon. Nghe nói muốn nắm giữ trái tim của một nam nhân thì đầu tiên phải bắt được dạ dày của người đó. Nhân tiện cũng lấy lòng trưởng bối một chút.

"Hành Nhi, vương phủ của con còn không bằng thứ sử phủ của tiểu tử họ Lư kia cơ. Hay là con dọn qua bên đó ở luôn đi thôi." Địch Dung nhìn vườn hoa trong vương phủ cái gì cũng không có, đến cây trồng so ra cũng kém phủ thứ sử.

"Việc này thì con muốn hỏi ý kiến của Nhược Cẩn trước. Nếu cậu ấy đồng ý thì được thôi." Lận Hành muốn đỡ lấy Địch Dung.

Địch Dung đẩy tay Lận Hành ra, "Ta còn chưa già, không cần con đỡ." Ngay sau đó mắt liếc nhìn y, hỏi: "Con nghiêm túc à? Cậu ta là nam tử đó!"

"Nghiêm túc ạ."

Địch Dung thở dài một hơi, u sầu khắp mặt nói: "Là do ta sai. Ta không nên đưa con đến quân doanh quá sớm, làm con mắc phải mấy thói quen không tốt. Ta có lỗi với mẫu thân con!"

"Ông ngoại, sao ngài lại nói như vậy. Việc con yêu thích cậu ấy không liên quan gì đến ngài, cũng không liên quan đến việc con vào quân doanh sớm cả. Trước kia con vẫn luôn không hiểu rõ. Mãi đến khi gặp được cậu ấy, con mới hiểu được."

"Ai, vậy con có chắc là cậu ta cũng có cảm giác như vậy không? Dù gì cậu ta cũng là con cháu thế gia, càng quan trọng thanh danh bên ngoài."

Lận Hành cúi đầu không nói lời nào. Y cũng không chắc được. Nếu chắc chắn thì y cũng sẽ không cứ mãi qua đêm ở gian nhà phụ.

Địch Dung thở dài một hơi thật sâu, tự mình bước vào phòng khách, Lận Hành đi theo phía sau.

"Cậu ta chắc chắn là không có! Nếu không lão phu đã tới lâu như vậy mà sao không thấy nó ra gặp!"

"Không phải đâu..."

"Vương gia, vị này chính là Địch tướng quân đúng không? Vãn bối Ngụy Nhược Cẩn đến muộn, xin tướng quân chớ trách ạ." Ngụy Nhược Cẩn mặc một bộ thanh y, trên đầu đội ngọc quan, đúng là rất ra dáng một công tử vô song.


"Ngụy công tử, ngưỡng mộ đã lâu." Địch Dung đánh giá cậu từ trên xuống dưới, ngữ khí không được vui.

"Không dám nhận ạ. Hôm qua con nghe nói Địch tướng quân muốn đến thăm cho nên tự mình chuẩn bị một vài món ăn để chiêu đãi tướng quân." Ngụy Nhược Cẩn cũng chỉ cười cười. Lão tướng quân có thể trấn thủ ở biên quan giáp với Nhiên Quyết trong thời gian dài thì năng lực tất nhiên cũng sẽ không kém. Cháu trai mà mình dụng tâm dạy dỗ, tự nhiên bị hoàng đế nhất thời hồ đồ mà ban cho một nam thê, tâm trạng sao có thể dễ chịu được. Huống chi cậu còn có ý đồ khác với cháu trai của ông nữa kìa.

Lận Hành vội vàng nói: "Đúng vậy. Ông ngoại, cũng đã sắp tới giờ chính ngọ, người trong vương phủ mỗi ngày đều ăn ba bữa."

Lại nói tiếp, việc vương phủ ăn ngày ba bữa là sau khi Ngụy Nhược Cẩn tới mới có. Lúc trước kia vẫn luôn duy trì việc buổi sáng một bữa, buổi trưa chỉ ăn chút điểm tâm, rồi mới đến bữa tối.

"Chúng tướng sĩ ngoài kia ăn còn không đủ no, vậy mà con một ngày ăn tận ba bữa!" Địch Dung tính tình sắp nổi lửa.

Lận Hành từng bị Địch Dung dạy dỗ nhiều lần, biết rằng lúc này chỉ cần để người nổi giận xong là được, vậy nên chỉ đứng ở một bên không nói lời nào. Ngụy Nhược Cẩn lại bước đến nói: "Tướng sĩ bên ngoài cũng không thể ăn no hơn chỉ vì người trong vương phủ ăn ít đi một bữa. Có tiết kiệm được cũng không đến được miệng chúng tướng sĩ. Nếu các tướng sĩ không đủ ăn thì tướng quân nên kiếm thêm lương thực mới giải quyết được chứ ạ."

"Ngươi! Hay cho Ngụy công tử nhanh mồm dẻo miệng!" Địch Dung đầy mặt phẫn nộ.

Ngụy Nhược Cẩn gật đầu vơi Tân Di, Tân Di lặng lẽ đi xuống, "Tướng quân, ngài là ông ngoại của Lận Hành thì đương nhiên cũng thành trưởng bối của ta. Hôm nay ngài đến thăm Lận Hành là việc gia đình, chi bằng ngồi xuống trước rồi tiếp tục nói chuyện sau."

"Đúng vậy, ông ngoại."

Địch Dung vẫn còn đang giận nhưng nhìn qua Lận Hành thì cuối cùng lại nhịn xuống, hừ lạnh một tiếng không nói gì nữa. Không lâu sau, hạ nhân vương phủ nâng ba cái bàn đi vào.

Chén đặt trước mặt Ngụy Nhược Cẩn đều tương đối nhỏ. Món đầu tiên là bánh bột mì, bỏ thêm chút muối và hành dại được cậu phát hiện ra lúc ở trong núi hái thuốc, rồi được cậu đem về trồng ở vườn hoa bên ngoài.

Món thứ hai là mì cắt. Sợi mì do cậu đích thân làm ra. Cho thêm trứng gà vào bột mì, sau khi hòa tan nắm thành những cục bột nhỏ rồi đè dẹp xuống cắt. Cậu thích ăn loại mì này bởi vì không cần dùng dao tước từng sợi.

"Sáng sớm nay ta đến phòng bếp mới được biết thì ra bột mì vẫn chưa được giã xong, chỉ có thể nhờ người làm nhanh chóng bỏ lúa mì vào cối xay cho kịp." Ngụy Nhược Cẩn ăn không nhiều, ăn một ít bánh rồi thêm một chén mì cắt nhỏ là no rồi.

"Cối xay?"

Ngụy Nhược Cẩn gật đầu, "Được chế tạo gấp nên cối vẫn còn thô sơ, bột mì làm ra không được mịn."

Hết chương 10

Bình Luận (0)
Comment