Vương Phi Gả Thay Bị Bắt Đi Làm Ruộng

Chương 16

Edit: oceanmelon

Số tù nhân được dẫn theo có tổng cộng là ba mươi sáu người, nông cụ được phát như nhau. Ngụy Nhược Cẩn lại lần nữa cau mày, ngoại trừ cuốc sử dụng là được mài từ đá ra, cái cày cũng có đầu làm bằng gỗ, không có cách nào dùng đá làm ra lưỡi cày được. Với công cụ như vậy mà muốn hoàn thành khai hoang mười lăm mẫu đất trong vòng ba ngày thì bất khả thi thật.

"Chúng ta không có sắt ư?" Ngụy Nhược Cẩn không muốn chịu trừng phạt đau đớn hết ba ngày giống lần trước nữa. Chỉ cần tưởng tượng đến cảm giác của lần trước, cậu liền thấy oan ức. Cậu làm sao mà có khả năng cứu sống một người đã sắp chết được? Hẳn đó là do hệ thống lấy cớ để trừng phạt cậu mà.

"Đương nhiên là có rồi." Lận Hành không hiểu vì sao Ngụy Nhược Cẩn đang nhìn những người này làm nông mà lại hỏi đến sắt để làm chi?

"Nếu như ta đã có sắt thì tại sao không sử dụng để chế tạo nông cụ? Dùng những công cụ này thì phải làm đến khi nào khi nào mới xong được." Ngụy Nhược Cẩn nhìn đám tù nhân, cứ ba người hợp thành một nhóm, hai người phụ trách ở đằng trước kéo trâu đi cày, người còn lại đỡ ở phía sau.

Nhìn tình huống này, hẳn nhiệm vụ mười lăm mẫu đất của cậu không hoàn thành nổi rồi.

Lận Hành nhìn Ngụy Nhược Cẩn cười, "Rất khó để chế tạo ra sắt. Hơn nữa nó còn dễ bị gãy nữa, dùng được vài lần đã hỏng mất."

"Vì sao vậy?" Ngụy Nhược Cẩn kinh ngạc há miệng. Khó tạo ra sắt là do khó tìm được quặng sắt ư?

"Để luyện ra được sắt phải mất rất nhiều công sức."

Ngụy Nhược Cẩn cúi đầu nhìn thanh kiếm được Lận Hành đeo bên hông, đột nhiên nhớ ra, kiếm của y cũng không được làm từ sắt, mà là từ đồng thau. Đều tại lúc trước cậu nghĩ sai, cho rằng đồng thau phải có màu xanh lục.

Hình như cậu nhớ ra mình từng nghe nói qua, đồng thau sở dĩ có màu xanh lục là bởi vì bị rỉ sét. Khi chưa bị rỉ sét thì có màu sáng như vàng kim.

"Cho nên đồ sắt cũng không thật sự được sử dụng nhiều, nhưng không ngờ Lư Phong lại tự mình bán sắt cho Nhiên Quyết!" Lận Hành thấy Ngụy Nhược Cẩn không nói chuyện, nghiêng đầu nhìn thoáng qua, phát hiện cậu đang ngẩn người nhìn chằm chằm vào một chỗ. Vẻ mặt y như không có vấn đề gì quay đi chỗ khác, tiếp tục nhìn về phía những tù nhân đang lao động, trong lòng có hơi mất mát.

Còn Ngụy Nhược Cẩn thì đang xem cửa hàng của hệ thống. Cậu nhớ rõ vào ngày đầu tiên lướt coi, thấy bên trong có rất nhiều đồ vật. Quả nhiên, cậu tìm được được kỹ thuật luyện sắt ở ngay trang thứ ba.


Đáng tiếc là giá tận 1000 điểm tích luỹ lận.

Cho dù cậu hoàn thành được nhiệm vụ bây giờ, thì vẫn còn thiếu tận 900 điểm nữa. Ngụy Nhược Cẩn thở dài một hơi, vì sao giá tiền không giống như trong những trò chơi khác được vậy!

"Cậu... có chuyện gì sao?" Lận Hành vẫn không nhịn được, ánh mắt nhìn về phía cậu chất chứa lo lắng.

"Không có gì đâu, chỉ là đang nghĩ những việc ta muốn làm không thể làm được trong một sớm một chiều, nên thấy hơi ủ rũ." Bây giờ Ngụy Nhược Cẩn không muốn nói cho Lận Hành biết chuyện của hệ thống, từ trong lồ ng ngực lấy ra một tấm bản đồ bằng vải, nói: "Ta muốn đào một hồ nước lớn một xíu ở chỗ này, nhưng không có đủ người. Có thể mượn binh lính của ngài được không?"

Lận Hành nhìn thoáng qua, gật gật đầu.

Ngụy Nhược Cẩn liền khoanh tròn lại địa điểm dự định sẽ đào hồ nước trên tấm bản đồ. Cũng không biết nơi này sẽ khô hạn tới mức độ nào, hồ nước này có thể trữ đủ nước để dùng hay không.

"Vương gia, công tử, chúng thuộc hạ bắt được một người khả nghi." Phạm Duy đột nhiên xuất hiện, bẩm báo một câu rồi vung tay lên, hai người binh lính liền lôi người đến.

Thế mà lại là nam nhân tên Phương Bố ngày hôm qua gặp được.

"Ngươi quả nhiên là gian tế người Nhiên Quyết!" ánh mắt Lận Hành lạnh lẽo.

Phương Bố bị dọa đến mức đầu toàn mồ hôi, liên tục xua tay, "Tôi- Tiểu nhân... không phải là gian tế, tiểu nhân đang làm việc ở gần đây thì đột nhiên bị bắt lại."

Kiếm của Lận Hành đã được rút từ vỏ ra một đoạn dài bằng lóng tay. Ngụy Nhược Cẩn quýnh lên, giữ tay của y lại, nhìn về phía Phương Bố: "Hẳn đã doạ ngươi sợ rồi đúng không? Ngươi cũng đừng trách tướng quân, cứ nhìn những việc Nhiên Quyết đã làm chắc ngươi cũng hiểu vì sao rồi nhỉ? Hơn nữa ngươi lại ăn mặc như vậy, rất dễ khiến cho người khác hiểu lầm. Đứng lên trước đi."

Lận Hành đẩy kiếm trở về, chụp lấy tay của Ngụy Nhược Cẩn rồi nắm chắc, không nói tiếng nào mà đứng ở bên cạnh cậu.

Phương Bố ngẩng đầu nhìn thoáng qua Ngụy Nhược Cẩn theo bản năng, liền vội vàng cúi đầu xuống. Hắn là một tiện dân, không được nhìn thẳng quý tộc. Tuy vị quý tộc này nói chắc nịch như vậy với hắn, cũng không đồng nghĩa là hắn có thể không hiểu quy củ.


"Tiểu nhân tạ ơn tướng quân, tạ ơn quý nhân." Phương Bố đứng dậy, vẫn như cũ khom người, cúi đầu.

"Trấn nhỏ này đã bị bỏ hoang, sao các ngươi lại quyết định sinh sống ở nơi này? Còn bao nhiêu người cũng ở đây giống các ngươi nữa?" Ngữ khí Ngụy Nhược Cẩn rất dịu dàng.

Vốn dĩ Lận Hành đang nhìn chằm chằm Phương Bố, anh nhìn cũng chuyển về phía Ngụy Nhược Cẩn. Phản ứng đầu tiên của cậu ấy thế mà lại là quan tâm đ ến người sống ở đây.

Phương Bố phập phồng lo sợ. Hắn chỉ vô tình thấy được một nhóm đông người đi đến chỗ này mà thôi. Tuy rằng gia đình hắn sinh sống qua ngày ở chỗ này cũng rất là vất vả, ăn cũng không đủ no, nhưng cũng không đói chết được. Cho nên hắn liền nảy sinh ý định đi theo xem xem nhóm người này đang làm cái gì. Nhưng khi phát hiện nhóm người lại bắt đầu khai hoang ở chỗ này, hắn liền cảm thấy luống cuống.

Những người này tới khai hoang chắc chắn sẽ phá hoại cuộc sống ổn định của bọn họ. Đến lúc đó, chế độ lao dịch, thuế má bắt đầu được thực thi, thì khẳng định bọn họ sẽ không sống nổi được. Hắn chưa kịp nghĩ ra biện pháp đã lại lần nữa bị đưa tới trước mặt của quý nhân.

"Có một nhóm ít người ạ. Cuộc sống của chúng tôi ở bên này không tốt, người dân Nhiên Quyết ở bên kia cũng sống rất gian nan." Phương Bố nói xong, sau đó quỳ xuống, "Tướng quân, quý nhân, cầu xin các ngài đừng đuổi chúng tôi đi. Chúng tôi cũng chỉ muốn sống tiếp mà thôi! Cầu xin các ngài."

Nhìn Phương Bố dập đầu không ngừng, Ngụy Nhược Cẩn đột nhiên cảm thấy có chút chua xót, "chỉ muốn sống tiếp" những lời này quá nặng nề.

"Ngươi đứng lên trước-"

"Đứng lên nào! Dẫn chúng ta đi đến chỗ các ngươi đang sống." Lận Hành hít sâu một hơi, ngữ khí lạnh như băng, cũng không biết y đang tức giận cái gì.

Ngụy Nhược Cẩn lại cảm nhận được hình như y đang giận bản thân, nắm chặt lấy tay y không buông.

Hai người mang theo một đội binh lính nhỏ, đi theo Phương Bố đến chỗ bọn họ ở, Phương Bố đi ở phía trước. Khi những người đang đứng ngóng chờ Phương Bố trở về nhìn thấy được đội binh đi theo phía sau hắn, ai nấy cũng đều tỏ ra hoảng sợ.

Ngụy Nhược Cẩn đánh giá sơ qua nơi này. Trong thôn trấn chỉ còn sót lại tàn tích, còn chỗ bị giấu trong góc này lại mang đến được cảm giác ấm áp. Chẳng qua sắc mặt mỗi một người đều vàng như nến, có vài người ăn mặc kiểu Đại Xương quần áo, có vài người thì giống Phương Bố, trang diện theo tộc Nhiên Quyết. Lúc vừa đặt chân đến nơi này còn nghe được tiếng những đứa trẻ con cười huyên náo, hiện tại chúng đều đã bị nhốt ở trong nhà.


"Người sống ở đây không nhiều, tính cả người già và trẻ nhỏ mới được hơn một trăm người..." Phương Bố nuốt ngụm nước bọt, "Có rất nhiều người trong số đó đều kết hôn với người Nhiên Quyết."

Ngụy Nhược Cẩn nhìn thấy được có nữ nhân Nhiên Quyết và nữ nhân Đại Xương dựa sát vào nhau. Trong tay họ cầm công cụ, hẳn là vừa nãy đang làm việc cùng nhau.

Cậu còn để ý được, nữ nhân Nhiên Quyết kia chắc là đang mang thai, bị nữ nhân Đại Xương che ở phía sau.

Ngẩng đầu nhìn về phía Lận Hành, gương mặt tuấn tú của y lạnh như băng, nhìn không ra suy nghĩ trong lòng. Nhưng khẳng định là y sẽ phải suy nghĩ thật thấu triệt lại một lần nữa.

Phỏng chừng bản thân y cũng chưa từng ngờ tới một ngày người dân Đại Xương sẽ sinh sống hoà thuận với người dân Nhiên Quyết, thậm chí còn kết hôn với nhau nữa.

"Tướng quân, quý nhân, tất cả mọi người đều ở chỗ này." Phương Bố nói xong, mở miệng th ở dốc, nuốt xuống câu nói kế tiếp. Quý tộc chưa từng coi thường dân như con người. Giờ đây họ đã tới được nơi này, cuối cùng đều phải nghe theo quyết định của họ. Đột nhiên hắn cực kỳ hối hận vì đã dắt bọn họ tới. Nếu thật sự xảy ra chuyện gì, hắn chết cũng không hết tội.

"Vương gia, ta nhớ rõ lúc trước ngài từng nói qua, ta cũng có thể quyết định cho đất Tây Bắc này đúng không ạ?" Ngụy Nhược Cẩn hơi ngẩng đầu nhìn Lận Hành.

Lúc này Lận Hành mới phát hiện ra từ sau khi đến nơi này, y luôn cắn chặt răng mình. Đột nhiên bị Ngụy Nhược Cẩn hỏi, y phản ứng hơi muộn một chút, rồi mới trả lời: "Đúng vậy, của ta cũng chính là của cậu. Cậu cứ làm như mình muốn đi."

"Một khi đã như vậy thì, Phương Bố, có thể cho ta mượn một cái bàn không?" Ngụy Nhược Cẩn thấy may mắn vì mình cố mang theo bút mực, lập tức kêu Phạm Duy mang theo người trở về lấy.

Hết thảy đều được chuẩn bị ổn thoả, Ngụy Nhược Cẩn nói: "Vị này chính là Lận Hành - Tây Bắc vương, ngày tháng sau này của mọi người chỉ sẽ càng ngày càng tốt mà thôi. Hiện tại ta phải ghi chép lại tình trạng của mỗi người, ngươi gọi từng người một lên đây đi. Yên tâm, chúng ta sẽ không làm hại các ngươi."

Phương Bố đánh bạo nhìn Lận Hành, thấy y gật đầu mới bắt đầu gọi tên mọi người.

Chờ đến khi Ngụy Nhược Cẩn làm xong việc, mặt trời đã dần lặn xuống phía tây. Cậu buông bút xuống, tiếp tục nói: "Nơi này các ngươi đang sinh sống, sẽ vẫn thuộc về các ngươi. Ta sẽ không can thiệp vào vấn đề này. Nhưng nhớ phải đến nha môn để lấy khế đất. Ta sẽ còn ở chỗ này thêm một khoảng thời gian nữa. Nếu như mọi người có chuyện gì, lúc nào cũng có thể tới tìm ta."

Ngoại trừ Phương Bố ra thì không ai đáp lại lời y, Ngụy Nhược Cẩn cũng không thèm để ý. Nhưng Lận Hành hẳn vẫn chưa suy ngẫm xong xuôi.

Cũng đúng thôi. Họ hy sinh xương máu của mình ở tiền tuyến chống giặc, nhưng nào ngờ tới bá tánh do bản thân che chở lại ở chung với người Nhiên Quyết, còn thông hôn nữa!

"Ngài có hay không nghĩ tới việc, nếu bọn họ đều trở thành người dân Đại Xương, cũng sẽ không cần phải đánh cướp xuống phía nam nữa?"


"Không thể nào. Bọn chúng sẽ mãi là một đám sói đói đầy tham lam!"

"Ngài không làm thử thì sao biết được là không thể chứ? Nếu như Nhiên Quyết thật sự quy thuận Đại Xương, vậy thì bản đồ lãnh thổ Đại Xương sẽ được mở rộng ra hơn rất nhiều. Hơn nữa nghe nói người bên đó biết nuôi bò, nuôi ngựa, nuôi cừu. Nếu nơi đó trở thành một phần của Đại Xương chúng ta, bọn họ có thể nuôi các loại gia súc đó rồi bán cho bá tánh, vậy thì không cần phụ thuộc vào công việc cày ruộng trồng trọt để sinh sống qua ngày nữa."

Nghĩ đến việc nuôi bò, cả cừu nữa. Lông cừu có thể giữ ấm rất tốt luôn.

"Còn với ngựa, nếu Nhiên Quyết quy thuận Đại Xương, vậy ta sẽ có thêm nhiều chiến mã." Ngụy Nhược Cẩn nhìn sắc mặt của Lận Hành trở nên dễ coi hơn nhiều, chắc chắn là y đang rất hài lòng, ở trong lòng cười nhẹ.

"Không cùng một tộc, ắt sẽ chia hai lòng."

Còn cãi bướng nữa chứ!

"Chỉ cần khiến cho người dân Nhiên Quyết biết được, họ có thể sống một cuộc sống tốt hơn khi ở Đại Xương, thì tự nhiên họ sẽ di cư tới. Ngươi không nghe thấy lời của Phương Bố sao, bọn họ chỉ muốn sống tiếp. Nếu có thể ở đây sống tiếp một cuộc sống tốt hơn thì sao?"

Lận Hành cảm thấy Ngụy Nhược Cẩn nghĩ đơn giản quá. Tuy rằng ý tưởng của cậu rất tốt, nhưng để thực hiện được thì khó như lên trời. Nhưng y lại nhịn không được mà liên tục nghĩ về những thứ cậu nói, cảm thấy mâu thuẫn cực kỳ.

"Sao lại như thế này?" Hai người cùng nhau trở lại chỗ đất đang được khai hoang. Ngụy Nhược Cẩn lập tức cau mày, một ngày. Những tù nhân đó cày ruộng, dù rằng có người cày được nhiều, có người cày được ít, nhưng vậy mà một khu đất nhỏ cũng cày không xong được.

"Công tử, thuộc hạ vô dụng, không thể quản lý tốt bọn tù nhân." Hồ Kỳ lập tức tiến lên nhận tội.

"Không trung thực ư? Bọn họ vì sao mà bị bắt vào ngục vậy?"

"Có một số người là kẻ gian đầu đường xó chợ, có một số là dã nhân được bắt từ trên núi xuống, còn có vài người là sơn tặc."

"Vương gia, có thể giảm hình phạt cho những người không phạm tội giết người được không?" Ngụy Nhược Cẩn lại lần nữa trưng cầu ý kiến của Lận Hành.

"Có thể, cậu cứ quyết định là được." Ánh mắt của Lận Hành có hơi trống rỗng. Ngụy Nhược Cẩn gật đầu, kéo y trở về doanh trại. Cậu cảm thấy mình cần phải tâm sự đàng hoàng với y chuyện này đã.

Hết chương 16.

Bình Luận (0)
Comment