Vương Phi Hai Mặt Độc Sủng Của Vương

Chương 13

Lúc nàng gặp nam nhân này cũng đã khoảnh 6-7 giờ tối lại ở bên trong khu rừng tăm tối này càng kiến cho việc chữa trị càng thêm khó khăn, nàng tuy là đã đắp thuốc cầm máu nhưng máu vẫn tiếp tục chảy ra, vì trời quá tối nàng không thể biết rằng hai trong số năm vết thương của tên nam nhân này đã bị trúng độc, sau khi bôi thuốc sát trùng và thuốc cầm máu nàng xé vải băng bó vết thương của hắn lại, sau khi làm xong tất cả cũng đã gần 1 giờ khuya, nàng lau mồ hôi ngồi xuống bên cạch gốc cây nghĩ ngơi, thấy tên nam nhân không còn lên tiếng nữa, nàng lo lắng lây người hắn, hắn tỉnh lại nhìn nàng hỏi.

"Chữa trị xong rồi sao?"

Nàng khó hiểu hỏi hắn.

"Ừ chữa xong rồi, mà ngươi ngủ sao?"

Tên nam nhân gật đầu.

"Quá mệt nên ta ngủ khi nào không hay, phải rồi tạ ơn cô nương đã cứu giúp nếu lúc nãy có gì mạo phạm xin cô nương đừng trách."

Nàng nghe hắn nói những câu nàng mà cười ngượng(Đừng trách, lúc nãy là kẻ nào một hai ba bốn muốn lấy mạng ta, ta mà biết lúc nãy ngươi ngủ thiếp đi, ta đã một đao chém chết ngươi rồi).

"Chuyện lúc nãy? À không sao đâu ta cũng khổng phải là người lòng dạ hẹp hồi, ta tuy bây giờ đã chữa trị cho ngươi rồi, nhưng mà vết thương của ngươi ngày mai ta phải xem lại, vẫn chưa chắn ăn lắm đâu."

Hắn cũng là không thể ngờ một tiểu nha đầu tầm chừng 10-12 tuổi thế này lại có y thuật cao minh tức như vậy, hơn nữa lại thấu tình đạt lý không giống người bình thường tý nào, lúc nãy khi hắn gặp nàng lần đầu hắn đã cảm nhận được một sức mạnh cực đạt bên trong cơ thể của nàng, nghĩ tới chuyện này hắn lại hỏi.

"Xin hỏi cô nương, màu sắc lệnh bài của cô là gì?"

Nàng vẫn cười, cười rất là tươi, lúc này nàng cực hận tại sao lại không giết chết hắn khi có cơ hợi kia chứ, tại sao lại để hắn sống, nàng híp một hơi mạnh lấy lại bình tĩnh nói.

"Nói ra huynh đừng cười, ta... ta chỉ là Bạch lệnh bài."

"Bạch lệnh bài?"

Hắn không thể tin được người có sức mạnh cường đạt lúc nãy lại chỉ là Bạch lệnh bài, chẳng lẽ hắn đã lầm, không hắn chưa từng nhìn lầm bất kỳ ai, với sức mạnh cực đại lúc nãy nàng ít nhất cũng là ngũ hành lệnh bài trở lên chứ, hắn nghĩ không lẽ nàng đã nói dối hắn, nhưng khi hắn nhìn bộ dạng hơi xấu hổ đó cũng nàng, hắn có thể phần nào đoán ra được nàng không nói dối, hắn nghĩ có lẽ là nàng buồn và tự tin bởi sức mạnh yếu kém của mình, hắn bỗng lên tiếng.

"Có phải cô nương đã và đang rất buồn bởi sức mạnh yếu kém của mình?"

Nàng nghe những lời nói của hắn như trúng vào tim đen của mình, cúi đầu nói.

"Càng không phải sao, ta sinh ra ở các nơi càng giả vi tôn thế này, mà lại là người yếu kém nhất, ta không nên buồn sao?"

Hắn nghe những gì cô nói cười to.

"Cô nương hà tất phải như vậy, đúng là đại lục này cường giả vi tôn nhưng đâu phải chỉ có sức mạnh lớn thì mới được tôn trọng, còn hai cách nữa để cô được tôn trọng mà."

Nàng nghe những gì hắn nói mà như mở cờ trong lòng, vui vẻ nắm tay hắn nói.

"Còn cách nào nữa sao?"

"Đương nhiên là còn, ở đại lục này có ba nghề mà cô có thể chọn để luyện tập, một là Cường Giả sư như cô đã biết, hai Ngự Thuật sư*, ba là Dược Sĩ sư*, với tài năng y thuật này của cô, ta tin chắc cô sẽ là một dược sĩ sư tài giỏi."

Nàng rất vui khi nghe những lời nói kia của hắn, giờ nàng không cần phải buồn lòng vì chỉ số sức mạnh thấp nữa rồi, nàng có thể trở thành Dược Sĩ sư sao, nghe hay đấy nghề này rất hợp với một người từng là bác sĩ như nàng.

Chú thích: Ngự Thuật Sư= loại này chính là một nhánh của Cường Giả sư, khác ở cái chỗ những Ngự Thuật sư sinh ra đã có sức mạnh điều khiển một loại nguyên tố, họ không liên tập sức mạnh như các Cường Giả sư mà họ sẽ học cách điều khuyển loại nguyên tố mà mình có được cho đến khi thuần thực nhất, trung bình một luyện Thuật Sư bình thường đã có thể mạnh ngang một Kim bài Cường Giả sư.

Dược sĩ sư= Nói ngắn ngọn là bác sĩ thời cổ đại, nhưng những Dược Sĩ sư này khác với đại phu bình thường ở chỗ, họ có thể luyện ra đan dược và đương nhiên y thuật cũng vô cùng tinh thông, có thể nói Dược sĩ sư là cấp bậc cao cấp nhất mà một đại phu có thể đại tới.

- -----Hết Chương 13-------
Bình Luận (0)
Comment