Lời nói kia tuy không hề vô lễ nhưng lại thể hiện rất rõ sự khinh thường Cầm thánh ở bên trong, Cầm thánh ngước mắt nhìn kẻ vừa tới chính là một công công mặc y phục màu đỏ, chứng tỏ là công công quản sự của cả một cung lớn, bà cau mày lại không tỏ ra tức giận chỉ nhếch miệng cười.
"Thiên hạ này có ba thể loại người mà ta ghét nhất, một là loại nhiều chuyện lắm lời, hai là loại độc ác mất nhân tính, ba chính là loại chó cậy thế chủ, xin hỏi chủ nhân của cẩu nô tài nhà ngươi là ai, để ta còn đi mắng vốn a."
Một lời nói của Cầm thánh nói ra khiến cho tất cả cung tỳ, thái giám ở đây đều không khỏi được một phen hả hê, thái giám mới tới kia chính là Phùng Tràm là công công quản lý tất cả mọi thứ trên dưới ở lục cung, địa vị gần như là cao nhất trong tất cả các nô tài, bình thường hắn ta cậy có hoàng hậu và Lý thừa tướng chống lưng nên đi gây chuyện xấu khắp nơi.
Các ma ma, tỳ nữ, thái giám trong cung đều cực kỳ hận hắn, có điều không thể làm được gì hắn cả, nay hắn dám ngạo mạn mà vô lễ với cả Cửu Thánh của Liên Châu thành nhưng lại quên mất bản thân cũng chỉ là một cẩu nhân thậm chí không xứng để Cầm thánh nói chuyện, lời kia của Cầm thánh là chửi chủ nhân của Phùng Tràm không biết dạy dỗ hắn a.
Tất nhiên lời nói kia làm cho hoàng hậu cực kỳ chói tai, Phùng Tràm này hắn là một người rất có ít với bà ta, bình thường hắn là bộ não giúp bà ta nghĩ kế hãm hại người khác, đến cả chuyện cho cửu hoàng tử ăn thực phẩm dị ứng cũng là do hắn bày mưu ra, ban nãy Lý hoàng hậu vừa mới cho người mời y tới là để tiếp ứng, nào đâu y lại ăn nói vô lễ với Cầm thánh như vậy, giờ phải làm sao mà ra mặt giúp y đây?
Phùng Tràm đối với những lời nói kia của Cầm thánh chỉ cười khinh miệt mà đáp.
"Dưới chân thiên tử tất cả đều là quân thần của người, bệ hạ tất nhiên là chủ nhân lớn nhất của ta rồi, bệ hạ kêu ta đi về phía tây, ta nào dám đi về phía bắc kia chứ?"
Thủy thánh lúc nãy đang trầm tư lại bị những lời nói kia của Phùng Tràm làm cho tức giận, xem ra không lên tiếng cái lũ này sẽ nghĩ bà là bị câm chắc, miệng bà lẩm bẩm vài câu.
"Vậy giờ ta kêu ông đi bên trái, ông liệu có dám lui về phía sau không, Đông Hoàng*?"
Hoàng đế một bên còn đang buồn vì chuyện sẽ mất mấy chục bình rượu quý, bỗng nhiên lại bị Phùng Tràm và Thủy thánh gọi tên, đúng là nằm không cũng dính đạn mà, ông nhanh chóng lên tiếng.
"Thủy thánh nói đùa rồi, ta dù là vua một nước cũng chỉ là một người trần mắt thịt làm sao dám chống lại ý của thánh nhân a, Phùng Tràm ngươi đã biết tội chưa?"
Phùng Tràm lúc này liền quỳ xuống nhưng không tỏ ra sợ hãi, hoàng hậu nhìn y khẽ lắc đầu, ý bảo đừng tính toán chuyện này, y nghĩ một lát liền cúi đầu nhận tội.
"Nô tài đã biết tội, nhưng nô tài chỉ muốn làm cho công bằng mà thôi, Tĩnh Liên quận chúa dựa vào cái gì mà được thưởng nhiều như thế, trong khi tất cả những người đã từng thử lời trước đó đều không được gì cả, ở đây là nơi sức mạnh đứng đầu chứ không dành chỗ cho những tài lẻ, nếu Tĩnh Liên quận chúa thật sự muốn những thứ kia vậy chi bằng cứ thách đấu với nô tài, nếu thắng quận chúa có được thưởng bao nhiêu nô tài và những người còn lại sẽ không một lời dị nghị."
Lúc này những tài nữ và tài tử đang và đã ghét Uyển Ca nhanh chóng nói ra lời nói thật lòng, làm cho cả buổi tiệc náo loạn hết lên.
"Đúng vậy, chúng thần không phục."
"Dựa vào đâu cô ta có tất cả, ban đầu không phải nói chỉ là thêm lời cho vui thôi sao?"
"Chính thế, bệ hạ người như thế là thiên vị quận chúa, thần không phục a."
"Thần cũng không phục, xin bệ hạ suy xét lại cho."
"Bệ hạ, mong người hãy cho chúng thần một lời công bằng a."
"Không phục..."
Một tràn tiếng phản đối vang lên, Phùng Tràm cong miệng lên cười trong bụng, chiêu kích tướng của hắn đã có tác dụng rồi, giờ chỉ đợi Uyển Ca lên tiếng, nhưng Thủy thánh nào bỏ cuộc dễ dàng như vậy, luận tài ăn nói cà khịa bà là số 2 không ai dám làm số 1.
"Ta không cần biết ngươi muốn đấu với ai, nhưng vô lễ như thế thì tuyệt đối không được, hay là thế này đi. Ta cũng muốn cược một ván với ngươi, nếu ngươi có thể thắng được tiểu nha đầu đó ta sẽ bỏ qua không tính toán chuyện này với ngươi, thế nhưng nếu ngươi thua đồng nghĩa với việc phải chịu hậu quả, đời này kiếp này vĩnh viễn đừng hòng sử dụng được thủy thuật thêm một lần nào nữa, thế nào có dám cá cược không?"
Lục Phong một bên tức giận, muốn lên tiếng lại bị một ánh mắt sắc như dao của Thủy thánh quét qua, bà chính là muốn thử xem rốt cuộc những gì bà đã nhìn thấy từ ấn đường của Uyển Ca là đúng hay sai, không ai được quyền phá hỏng trận đấu này. Thanh Trọng một bên nhìn Lục Phong ánh mắt dò hỏi, Lục Phong thở dài lắc đầu vì thế Thanh Trọng cũng không ngăn cản, Phùng Tràm nghe lời thách thức của Thủy thánh rồi ngó lại đối thủ của mình mà cười nhếch mép đáp
"Thủy thánh nói như vậy là xem thường nô tài rồi, nên nhớ Tĩnh Liên quận chúa chỉ là Bạch lệnh Cường Giả sư mà thôi, đối với một Ngự Thủy sư lục phẩm như nô tài mà nói, chỉ cần một chiêu là có thể hạ gục, chỉ là sợ quận chúa không dám đấu."
Uyển Ca một bên ngó nhìn xem đám người này còn đem mình ra chơi đùa tới mức nào nữa, không phải ban đầu đã hứa thêm lời thành công thì sẽ cho rượu sao? Sao bây giờ lại đổi thành tình hình như thế này rồi, kiếp trước cũng thế kiếp này vẫn vậy, mãi là cái tên Phùng Tràm chết tiệt kia, từng lời từng chữ nói ra như muốn thách thức nàng vậy, chiêu kích tướng sao? Nàng còn lạ gì nữa chứ, muốn thi đấu sức mạnh với nàng ư, thật là không tự lượng sức mình, Tinh có dặn nàng không được gây ra chuyện không cần thiết, nhưng chuyện này nàng nhịn không nổi nữa rồi, hôm nay đừng nói là một thái giám tổng quản hậu cung, cho dù có là công tử của một thế gia nào đó, nàng cũng không ngại mà ra tay đâu.
Lại nói Thủy thánh cá cược lên nàng chính là coi trọng nàng, dù cho nàng không biết mục đích thật sự của Thủy thánh là gì nhưng nàng sẽ không khiến bà ấy phải thất vọng, bài nhạc yêu thích nhất của nàng vậy mà hắn dám nói nó chỉ là một trò cười, nàng phải khiến hắn phải sống không bằng chết, vạn kiếp bất phục. Uyển Ca mở miệng một lời xác nhận.
"Con có ba chuyện muốn nói, thứ nhất: Cầm thánh ra nhạc để chúng ta giải là tôn trọng Đông Tề quốc chúng ta, thế nên bà ấy mới làm như vậy, Đông Tề nếu như có tài tử có thể thêm lời bài hát cho Cầm thánh, chuyện này bàn ra thiên hạ chính là vinh hạnh lớn của Đông Tề ta, nhưng Phùng công công lại chỉ xem nó như là trò phô tuồng, vậy dám hỏi Phùng công công, ngươi liệu có thể giải giúp những người ở đây đoạn cuối của trò hề này không? Thứ 2: Cầm thánh là thánh nhân được cả thiên hạ này coi trọng, kính nể không dám vô lễ nhưng một nô tài thấp kém như ngươi lại dám ăn nói kiểu như thế với ngài ấy, theo lẽ thường là nên lôi ra cắt lưỡi, hoàng hậu nương nương người thân là chủ tử lại không biết quản giáo nô tài của mình, đáng lý cũng nên phạt để cảnh cáo, xin hỏi các vị ở đây có hay không nên phạt?"
Một tràng câu vấn tội như thẩm phán của Uyển Ca nói ra khiến cho miệng lưỡi của Phùng Nhàm và hoàng hậu như cứng lại, Cầm thánh và Kiếm thánh một bên cười mỉm, không ngờ nha đầu này lại ăn nói chuẩn lý lẽ như thế, còn muốn nói lý cho họ nữa chứ? Thủy thánh lại ngây người, lời lẽ như vậy đến bà còn chưa nghĩ ra, Lục Phong một bên cười trộm, hắn không thể ngờ lại có ngày có người có thể vượt được Phùng Tràm và Thủy sư để trở thành người có miệng lưỡi nhanh nhạy nhất hắn từng biết.
Hoàng đế cũng cảm thấy lời nói của nàng vô cùng có lý, ngay lập tức phán tội Phùng Nhàm.
"Phùng Nhàm, ngươi đã nghe rõ những tội trạng của mình rồi chứ? Bản thân là một thái giám lâu năm lại không biết giữ mồm giữ miệng, ăn nói vô lễ với thánh nhân đáng bị tội chết, người đâu! Mau đem hắn ra..."
"Khoang đã...con vẫn chưa nói hết."
Uyển Ca bất chợt lên tiếng, hoàng hậu ban nãy cũng tính sẽ cầu tình cho Phùng Tràm, bà ta đổ mồ hôi khi nghe những lời nói trên của nàng, Diệp Hách quý phi ban đầu còn tính thay nàng cầu tình, không để nàng phải thi đấu với Phùng Tràm lại bị một màn kia làm cho hứng thú, quyết định đứng đó hóng xem sẽ có chuyện gì xảy ra. Hoàng đế khó hiểu hỏi Uyển Ca.
"Uyển Ca, con còn chuyện gì muốn nói nữa sao?"
Nàng gật đầu nhìn Phùng Tràm cười mưu mô đáp.
"Vâng, đích thật là như thế, như lúc nãy con đã nói, điều thứ ba chính là: Tuy dẫu là đối với chúng ta, âm nhạc chỉ là một trò vui, thế nhưng quân bất hí ngôn, bệ hạ đã hứa nếu con giải được lời bài hát sẽ thưởng cho con 10 bình Lưu Tử túy và 30 bình Khúc Nhi Hồng cùng với 100 vạn lượng vàng, người không thể nuốt lời được a. Còn nữa lời cuối: Phùng Tràm, ta Thanh Uyển Ca dù cho có là Bạch lệnh bài cũng là quận chúa của Đông Tề quốc này, há có thể để ngươi ngạo bán như thế được, ngươi vén cái tai cẩu của mình lên nghe cho rõ đây, bổn quận chúa chấp nhận lời thách đấu của ngươi."
- --------
Chú thích: Đông Hoàng- Đông = phía đông, hoàng = hoàng đế. Đông Hoàng = ý chỉ vua của Đông Tề quốc.
- -------
Đừng vội a, rồi sẽ nhanh thôi, thứ 5 sẽ tới a. Hẹn gặp lại các bạn vào thứ 5 tuần này nhé.
- ----Hết Chương 75------