Vương Phi Không Viên Phòng

Chương 10.2

"Trẫm thấy ngươi êm đẹp không bệnh không tật, muốn bí dược này có ích lợi gì?" Hoàng thượng nghi ngờ nói.

"Thần tự có chỗ dùng."

Hoàng thượng mặt trầm như nước, tâm tư vòng vo mấy phen. Trên thực tế, vốn là trong cung còn có ba viên bí dược, bị ông ta trước sau uống hai viên, trong đó một viên là trước kia bởi vì ông ta sinh bệnh mà uống vào, một viên khác là hai năm trước uống, hắn vốn nghĩ dựa vào cái này tới cải thiện thân thể đã dần dần suy yếu, nhưng đúng như thái y nói, bí dược này đối với đại nạn buông xuống người cũng không có chỗ dùng, ông ta vẫn ngày càng già nua suy yếu.

Cuối cùng còn dư lại viên duy nhất ông ta dự định để lại cho Hoàng đế kế nhiệm, dùng lúc khẩn cấp kéo dài tính mạng. Cho dù lúc Tứ hoàng tử rất được ông ta sủng ái bị thương nặng, ông ta cũng không lấy ra, giờ phút này lại chịu cứ như vậy giao cho Sa Lãng Thần sao.

Đột nhiên nghĩ đến cái gì, đáy mắt hoàng thượng thoáng một chút âm độc, hắn đưa ra điều kiện, "Nếu như ngươi hiến tặng cho triều đình 25 tòa thành trì, trẫm sẽ đưa bí dược cho ngươi."

" 25 tòa thành trì này là Thái tổ hoàng đế ban cho  tổ tiên thần, cùng đã từng lập lời thề máu, từ Thái tổ hoàng đế trở xuống đến các đời Đế Vương trọn đời không được tước đoạt tước vị Tĩnh An vương cũng như đất phong đã ban tặng, hoàng thượng chẳng lẽ muốn làm trái với lời thề của Thái Tổ đế lưu lại sao?"

Vẻ mặt Sa Lãng Thần vẻ mặt hơi run sợ  nói tiếp: "Thần không dám bất hiếu như thế, làm trái với lời thề Thái Tổ và tổ tiên đã lập ra, nếu hoàng thượng kiên trì không tặng bí dược cho thần cũng không sao, xin hoàng thượng quên lời thần mới vừa nói, thần cáo lui." Hắn lấy lui làm tiến, đứng dậy chuẩn bị rời đi.

"Chậm đã." Hoàng thượng dưới tình thế cấp bách gọi lại Sa Lãng Thần đang xoay người muốn rời đi, nói lên một cái yêu cầu khác, "Một nghìn vạn lượng."

Đây chính là thuế mà vương triều Đại Thịnh một năm thu được.

Sa Lãng Thần không chút do dự gật đầu đồng ý, "Thần đồng ý, xin hoàng thượng lập tức giao bí dược cho thần.

Lão hoàng đế hừ lạnh, "Gấp cái gì, đợi ngươi  thực hiện xong một nghìn vạn lượng, trẫm tự sẽ đem bí dược giao cho ngươi."

Sa Lãng Thần chợt hướng ra ngoài cất giọng phân phó, " Bình Tam, mang ngân phiếu vào."

Ngay sau đó Thẩm Bình Tam dưới sự hướng dẫn của thái giám nội thị, tay nâng hai cái hộp gấm đi tới, hắn cung kính đem hộp gấm bày lên trên bàn, cũng mở ra từng cái nắp hộp.

Sa Lãng Thần nói: "Khởi bẩm hoàng thượng, trong hai hộp gấm này tổng cộng có 100 tấm ngân phiếu mười vạn lượng, tất cả đều là xuất từ năm tiền trang lớn nhất trong nước, thấy phiếu lập tức thực hiện, mời hoàng thượng kiểm nhận."

Hắn cai quản 25 tòa thành trì, buôn bán phồn vinh, dân chúng giàu có và đông đúc, bởi vì thuế má không cần nộp lên triều đình, toàn bộ đều về Tĩnh An vương phủ, dưới sự kinh doanh của nhiều đời Tĩnh An vương, tiền bạc trong kho của vương phủ tồn có đến nhiều nghìn vạn lượng, có thể nói Phú Khả Địch Quốc, ngay từ trước lúc hắn tới Đô thành, thì đã phân phó tổng quản chuẩn bị sẵn hai ngàn vạn lượng, để làm cuộc đàm phán này với Hoàng đế, vì vậy hoàng thượng yêu cầu một nghìn vạn lượng,  hắn ngay lập tức có thể dâng lên.

Thấy hắn lại sớm đã có chuẩn bị, hoàng thượng mặt lộ vẻ kinh ngạc nghi ngờ, lập tức ra lệnh cho thái giám tổng quản kiểm tra lại.

Một hồi lâu sau, thái giám tổng quản bẩm: "Khởi bẩm hoàng thượng, hai hộp gấm tổng cộng có một trăm vạn lượng ngân phiếu không sai."

"Hoàng thượng, bí dược đã có thể đưa thần rồi chứ?"  Tròng mắt đen lạnh của Sa Lãng Thần nhìn về phía ông ta.

Trong chốc lát này, hoàng thượng động sát niệm, giờ phút này người hắn đang ở trong tẩm cung của mình, sai người giết hắn dễ như trở bàn tay, đến lúc đó lại tùy tiện định cho hắn tội danh ý đồ hành thích vua...... Nhưng lúc đang dò xét lại thấy ánh mắt u tối lạnh lẽo của  Sa Lãng Thần ném về phía mình thì hoàng thượng lại không hiểu rùng mình một cái,  lập tức bỏ đi ý nghĩ như vậy, cũng sai thái giám tổng quản lấy thuốc giao cho hắn.

Sa Lãng Thần trước khi rời đi, không để lại dấu vết hơi giơ tay hạ xuống.

Vừa lấy được bí dược, Sa Lãng Thần lập tức rời cung, chuẩn bị trở về thành Lai Ngọc.

Nhưng mà đúng vào lúc này, Thẩm Bình Tam nhận được tin tức Thiệu Ấn Hành dùng bồ câu đưa tới, vội vàng tới bẩm, "Vương Gia, Ân Hành báo tin đến, nói vương phi bệnh nặng mệnh nguy, kéo chỉ còn ba ngày thôi."

Nghe vậy, vẻ mặt Sa Lãng Thần kinh sợ."Bổn vương trước khi đi giao vương phi cho hắn bảo vệ, tại sao lại như thế?"

"Vương Gia bớt giận, bệnh tình của Vương phi ngay cả Lục đại phu cũng bất lực." Thẩm Bình Tam giải thích thay Thiệu Ấn Hành.

"Cho dù lúc này không ngủ không nghỉ sớm tối lên đường, ít nhất cũng phải năm ngày trở lên mới có thể về tới thành, làm sao kịp mang thuốc đưa tới vương phủ."

Hắn dùng hết tâm kế mới lấy được bí dược, nhưng lại không cách nào kịp thời mang về cứu mạng Triệu Như Hi, Sa Lãng Thần không thể tiếp tục duy trì tỉnh táo, trên mặt tất cả đều là vẻ gấp gáp lo âu buồn bực.

"Vương Gia, thuộc hạ nguyện lập tức ra roi thúc ngựa, đem bí dược đưa về vương phủ." Thẩm Bình Tam tự động xin lệnh.

"Ngươi có thể trong vòng ba ngày kịp trở về thành Lai Ngọc sao?" Sa Lãng Thần cao giọng chất vấn.

Hắn vất vả cực nhọc mưu tính tất cả mới lấy được bí dược, nếu là không kịp...... Tất cả còn có ý nghĩa gì?

"Thuộc hạ......" Thẩm Bình Tam không cách nào trả lời, bởi vì chuyện này căn bản là làm không được, cho dù có thể ngày đi ngàn dặm, cũng không cách nào trong vòng ba ngày trở về Tĩnh An vương phủ, cuối cùng hắn chỉ có thể trả lời: "Chỉ có thể cầu xin vương phi có thể chờ thêm hai ngày nữa."

Sa Lãng Thần gấp đến độ ngũ tạng như đốt."Ngộ nhỡ nàng không có biện pháp đợi thêm đây? Đáng chết! Lập tức chuẩn bị ngựa."

Cho dù biết rõ không cách nào trong vòng ba ngày chạy về, nhưng mà giờ phút này cũng không còn biện pháp khác, chỉ có thể toàn lực chạy trở về.

"Vâng" Thẩm Bình Tam rất nhanh chuẩn bị xong ngựa, đoàn người ra roi thúc ngựa.

Nhanh lên một chút, nhanh hơn chút nữa nào! Sa Lãng Thần liều chết huy động roi ngựa, ra roi ngựa chạy nhanh một chút nữa, giờ khắc này, hắn hận không thể lưng đeo hai cánh bay trở về......

Uyển Uyển và Phù Dung quỳ gối trước giường, nhỏ giọng khóc sụt sùi.

3, 4 ngày trước, vương phi đột nhiên ói ra rất nhiều máu, tiếp theo thì ngất đi, ngay cả đại phu vì nàng châm kim cứu trị, uống mấy thang thuốc, cũng không thể tỉnh lại, hơi thở cũng càng ngày càng yếu, giống như chỉ còn lại một hơi thở cuối cùng.

"Lục đại phu, ngài mau nghĩ biện pháp đi, Vương Gia vẫn chưa về, không thể để cho vương phi......" Thiệu Ấn Hành ở một bên gấp đến độ giơ chân.

Lục đại phu nặng nề lắc đầu thở dài, "Thiệu đại nhân, lão phu đã cố hết sức rồi."

"Vậy phải làm sao thế nào mới tốt đây?" Vương phi vừa ngất lịm đi, hắn lập tức dùng bồ câu đưa tin cho Vương Gia, tính toán thời gian, chim bồ câu này bay từ lai thành Lai Ngọc tới Đô thành, ước chừng cần hai ngày, lúc này Vương Gia chắc đã nhận được tin của hắn đang trên đường vội trở lại rồi, nhưng cho dù là ra roi thúc ngựa nhanh chạy về, nhanh nhất cũng phải cần hơn năm ngày,  nhưng vương phi sợ rằng không cố qua được tối nay rồi, nếu Vương Gia không kịp chạy về...... Hắn rùng mình, không dám tưởng tượng hậu quả.

Đang lúc này, ở trên giường hôn mê mấy ngày Triệu Như Hi chậm rãi mở mắt ra."Vương phi tỉnh, vương phi tỉnh!"

Uyển Uyển phát hiện đầu tiên vui vẻ nói, "Lục đại phu, vương phi tỉnh, ngài mau nhìn một chút!"

Thiệu Ấn Hành nghe tiếng, vội vàng kéo Lục đại phu đi tới mép giườngvgivihi."Nhanh, Lục đại phu."

Lục đại phu tiến lên bắt mạch cho Triệu Như Hi, giây lát, vẻ mặt hắn nặng nề thu tay lại, tình huống cũng không cải thiện, vương phi sống không qua tối nay.

Triệu Như Hi đã biết sinh mạng sắp đi tới cuối, nàng khẽ nhếch miệng, lộ ra nụ cười nhẹ.

"Thân thể của bản thân ta, ta tự biết, các ngươi không cần phí tâm nữa. Uyển Uyển, đỡ ta ngồi lên, ta có chút lời muốn dặn dò." Giọng nói của nàng yếu đuối gần như nghe không rõ, càng không có dư thừa hơi sức có thể ngồi dậy.

Uyển Uyển cố nén bi thương, cẩn thận đỡ nàng ngồi dậy, cầm gối mềm nhét vào sau lưng nàng, để  nàng dựa vào.

"Thiệu đại nhân, ta sợ rằng không đợi được Vương Gia trở lại, xin nói cho hắn biết một tiếng, ta rất xin lỗi, cũng xin hắn đừng nhớ đến ta, ta vốn không thuộc về nơi này, có lẽ sau khi rời đi, ta có thể trở lại thế giới cũ." Cuộc hành trình lần này ở dị thế sắp kết thúc, nàng cũng không thèm để ý sau khi chết sẽ đi đến nơi nào, duy nhất không dứt bỏ được chính là hắn.

Thiệu Ấn Hành cố gắng ghi nhớ lời nàng nói, nhưng lại càng nghe càng mê muội."Thuộc hạ không hiểu lời cuối cùng của vương phi là ý gì."

Triệu Như Hi không có giải thích nhiều, chỉ nói: "Người truyền lời lại cho Vương Gia như vậy, hắn vừa nghe là có thể hiểu được."

Tiếp theo nàng nhìn phía Uyển Uyển, "Uyển Uyển, ta lo lắng nhất chính là ngươi rồi, ta cùng Trăn nhi lần lượt qua đời, ngươi nhất định rất đau lòng, nhưng thiên hạ không có bữa tiệc nào không tàn, chúng ta đã đi hết con đường của chúng ta, ngươi vẫn còn con đường mình phải đi, coi như là vì chúng ta, ngươi cũng phải nỗ lực bảo trọng mình, được không?"

Uyển Uyển khóc nằm ở cạnh mép giường."Vương phi, van ngài đừng lưu lại một mình nô tỳ, nô tỳ không muốn rời khỏi ngài."

Triệu Như Hi dùng hết sức giơ tay lên, khẽ vuốt ve tóc của nàng."Thật xin lỗi, Uyển Uyển....."

Nàng lại ngước mắt nữa nhìn về phía Thiệu Ấn Hành, "Sau khi ta đi rồi, làm phiền Thiệu đại nhân thay ta chăm sóc Uyển Uyển nhiều hơn, còn có Phù Dung, bọn họ đi theo ta chủ tử yếu ớt bệnh tật này, thật sự không thể chiếm được chỗ tốt gì, ta lưu lại chút đồ trang sức kia, xin Thiệu đại nhân làm chủ, toàn bộ phân cho bọn họ nhé." Nàng càng nói giọng nói càng nhẹ, mí mắt cũng nặng nề sắp không chống đỡ được.

"Vương phi......" Nghe thấy vương phi cũng đặt mình ở trong lòng, Phù Dung không nhịn được nước mắt rơi đầy mặt.

Vẻ mặt Thiệu Ấn Hành nặng nề hứa hẹn, "Xin vương phi yên tâm, thuộc hạ sẽ chăm sóc các nàng."

Lấy được bảo đảm xong, Triệu Như Hi yên lòng từ từ đóng lại mí mắt.

Lúc này, vẻ mặt Đại tổng quản Nghiêm Thái vội vã bước nhanh vào."Thiệu đại nhân, vương gia dùng bồ câu đưa tin đến."

Sớm tối vội vã, không ngủ không nghỉ  chạy mấy ngày, Sa Lãng Thần mang theo khắp người phong sương trở lại Tĩnh An vương phủ.

Vẻ mặt hắn vội vàng đi vào chỗ ở của Triệu Như Hi, mới vừa bước đến ngưỡng cửa, đã nghe bên trong truyền đến tiếng khóc, hắn khiếp sợ dừng bước, thân thể giống như bị ghim cố định vậy, cứng ngắc không cách nào nhúc nhích, ngực tràn lấp cảm giác cực kỳ bi ai, trước mắt trở nên hoàn toàn mơ hồ, hắn liên tục mấy ngày mấy đêm không ngủ, đến đây cũng không chống đỡ được nữa, bịch một tiếng ngã xuống đất bất tỉnh.

Thẩm Bình Tam đi theo vào cùng vội vàng tiến lên đỡ hắn dậy, "Vương Gia, Vương Gia......"

Người trong phòng ngủ nghe âm thanh bên ngoài truyền đến, có người ra ngoài ngó nhìn.

"Vương Gia trở lại rồi." Phù Dung mừng rỡ kêu lên.

Thiệu Ấn Hành cũng đi theo ra ngoài, thấy thế quái lạ hỏi, "Vương Gia đây là làm sao vậy?"

"Vương Gia hôn mê rồi, mau gọi đại phu tới đây."  Sắc mặt Thẩm Bình Tam vội vàng sai bảo.

"Mau đưa Vương Gia vào trong phòng, Lục đại phu đang ở bên trong." Không biết là người nào nói.

Sauk hi pháo trúc vang lên, Sa Lãng Thần yếu ớt tỉnh lại, hắn mơ hồ nghe bên tai truyền đến tiếng nói của Lục đại phu ——

"Vương Gia đây là mệt nhọc quá độ mới có thể nhất thời bất tỉnh đi, để người ngủ tốt một giấc liền không sao, vương phi đừng lo."

"Đa tạ Lục đại phu."

Nghe thấy một giọng nói trong suốt hơi mang theo một chút khan khàn, Sa Lãng Thần bỗng nhiên mở to mắt, sau khi thấy rõ người trước mắt, hắn bất thình lình đưa tay nắm chặt lấy người, vừa mở miệng đã vô cùng bá đạo ra lệnh, "Triệu Như Hi, Bổn vương không cho phép ngươi chết!"

Người trong phòng, ngoài Triệu Như Hi ra, tất cả đều hơi ngẩn ra, nghĩ thầm Vương Gia trong miệng nói đến Triệu Như Hi là ai vậy?

Triệu Như Hi khẽ cười."Vương Gia có lệnh, ta sao dám chết." Nàng mặt mày mỉm cười, cầm tay của hắn áp lên hai má của mình.

"Nàng......" Sa Lãng Thần ngẩn người, rốt cuộc hiểu rõ được, "Nàng không chết!"

Nàng nhìn chăm chú vào mắt của hắn tràn đầy nhu tình." Đúng, ta không chết, đều nhờ Vương Gia dùng bồ câu đưa tin kịp thời mang thuốc về, đã cứu ta một mạng."

Thuốc kia quả nhiên rất thần kỳ, lúc ấy sau khi ăn vào, thân thể của nàng giống như ngâm trong suối nước nóng, khiến thân thể đã từ từ lạnh lẽo dần dần ấm áp lên, cơ thể bị thuốc độc ăn mòn thương tổn nghiêm trọng, cũng từng chút từng chút được tu bổ, sự sống trở lại.

Sau khi trải qua ba ngày như thế, nàng giống như thay da đổi thịt, khôi phục sự sống mới, mặc dù chưa hoàn toàn phục hồi như cũ, nhưng tính mạng đã không sao.

"Còn may cuối cùng đã đuổi kịp." Sa Lãng Thần vui mừng lại kích động ôm nàng vào trong ngực."Vừa mới trở về, nghe thấy trong phòng của nàng truyền đến tiếng khóc, ta còn tưởng rằng nàng......"

Lúc trước hắn cũng là phúc đến thì lòng cũng sáng ra, đột nhiên nghĩ đến, người hắn mặc dù không kịp về, nhưng nếu dùng bồ câu đưa tin tới vận chuyển bí dược, thì có thể trong vòng ba ngày tới nơi.

Vì vậy đã đem bí dược cùng phong thơ cẩn thận nhét vào trong ống gỗ, cột lên chân của bồ câu đưa tin, để nó đem thuốc đưa về vương phủ.

Thật may là bí dược cũng không nặng, sẽ không tạo thành gánh nặng cho bồ câu đưa tin, để nó có thể thuận lợi  bay trở về.

Uyển Uyển cười giải thích, "Lúc trước sở dĩ tụi nô tỳ khóc, là bởi vì thấy vương phi cuối cùng tỉnh lại, nhất thời vui mừng, không nhịn được cực vui mà khóc."

"Thì ra là như vậy." Lúc ấy vừa nghe thấy tiếng khóc, hắn lầm tưởng nàng đã chết, quả thực là gan mật đều vỡ.

Trong lòng biết Vương Gia, vương phi có rất nhiều lời muốn nói, Thiệu Ấn Hành thức thời nháy mắt ra dấu với mọi người, người trong phòng ngủ tất cả đều lui ra ngoài, chỉ để lại hai người bọn họ.

"Chàng vất vả rồi." Triệu Như Hi dựa vào trong ngực hắn nhẹ giọng nói, trong mắt cùng khóe miệng bộ dạng cười ngọt ngào.

"Chỉ cần nàng có thể sống sót, cực khổ nữa cũng đáng giá."

Ôm lấy nàng vào trong ngực, khuôn mặt tuấn mỹ của Sa Lãng Thần xưa nay lạnh lùng, giờ phút này lộ ra nụ cười thỏa mãn.

"Cám ơn chàng." Ngực của nàng bị cảm động lấp đầy, có rất nhiều lời muốn nói với hắn, nhất thời lại không biết nên nói từ đâu, chỉ có thể thành tâm nói cám ơn với hắn.

Mạng của nàng là hắn cứu, nàng sẽ dùng cả đời sau này làm bạn với hắn.

"Nàng là thê tử của ta, cần gì phải nói cảm ơn với ta, cứu chữa cho thê tử vốn là việc  trượng phu nên làm." Hắn vô cùng nghiêm túc nhìn nàng, nói tiếp: "Về sau sinh hài nhi cho ta nhé."

"Được." trên mặt Triệu Như Hi e lệ đồng ý.

"Vậy bây giờ cùng ta ngủ trước......" Sa Lãng Thần mấy ngày không có nhắm mắt, tâm trạng của hắn bớt căng thẳng, cuốn tới cảm giác vô cùng buồn ngủ, nhưng hắn vẫn không nỡ buông nàng ra.

"Ừ, ta cùng chàng ngủ, chàng yên tâm ngủ đi." Nàng ôm hắn, hai người thân mật kề sát bên nhau mà ngủ.

Đêm hôm Sa Lãng Thần rời khỏi Đô thành, ởtrong thiên lao Đại hoàng tử tự thắt cổ chết, có người nói hắn là sợ tội tự vận, cũng có lời đồn đãi hắn là bị người mưu hại, về phần chân tướng đến tột cùng như thế nào, đã không có ai đi truy cứu nữa.

Bởi vì hôm sau lâm triều thì hoàng thượng đột nhiên ngã xuống, ngày hôm sau băng hà.

Triều đình nhất thời loạn thành một đoàn, bởi vì hoàng thượng chưa lập thái tử, Đại hoàng tử vốn nhận được sự tin sủngnhất của hoàng thượng thì  lại bị tra ra không phải là huyết mạch Hoàng thất vả lại đã bỏ mình, vì vậy mấy vị hoàng tử và người ủng hộ vì tranh đoạt ngôi vị hoàng đế giằng co không xong.

Cho đến hơn nửa tháng sau, Tĩnh An vương phái tới Sứ giả, thể hiện rõ ủng hộ Ngũ Hoàng Tử đăng cơ làm đế, cũng nguyện dâng lên năm trăm vạn lượng bạc cho triều đình, Ngũ Hoàng Tử có được Tĩnh An vương làm hậu thuẫn, cuối cùng đoạt được ngôi vị hoàng đế.

Triều đình hỗn loạn hơn nửa tháng, lúc này mới kết thúc hỗn loạn, mở ra cục diện mới.
Bình Luận (0)
Comment