Editor: Tiểu P
Phù Dung cùng với một tỳ nữ khác bưng bữa tối đến, nhìn thấy Triệu Như Hi
lập tức vui vẻ nói: “Vương Phi, thức ăn tối nay đã được thay đổi, sư phó đặc biệt nấu cho Vương Phi vài món ăn khác nhau.”
Không đợi Triệu Như Hi mở miệng Uyển Uyển đã lên tiếng: “Thật sao? Để ta nhìn thử xem.”
Nàng nhanh chóng đi qua, mở giỏ đựng thức ăn ra đã thấy vài món ăn đặt bên
trong, quả nhiên không phải là dược thiện lúc trước. Ngoảnh lại cười
tươi nói: “Vương Phi, đồ ăn quả nhiên đã được thay đổi, không uổng công
Vương Phi tự mình xuống phòng bếp một chuyến.” Nàng vừa nói, vừa bưng
mấy món ăn kia ra để lên bàn.
Triệu Như Hi nhìn mấy món ăn trên
bàn, có cá kho tàu, miến cua, đậu hủ nhân nấm hương, rau cải xào nấm,
còn có canh bí đỏ chưng trúc cùng với món nàng đã làm lúc trưa, đậu hủ
ma bà.
Thấy món đậu hủ ma bà, Triệu Như Hi có chút kinh ngạc, sau đó liền cười một tiếng, thầm nghĩ nhất định là La sư phó thấy nàng làm
món ăn này cũng không nhịn được làm thử, cố ý đưa tới cho nàng nếm thử.
Trăn Nhi nhìn thấy không khỏi nghi hoặc: “Món đậu hủ ma bà này chẳng phải là món Vương Phi đã nấu lúc trưa sao?”
Uyển Uyển cười mắng: “Ta thấy là buổi trưa La sư phó đứng bên cạnh nhìn
Vương Phi nấu ăn liền học trộm, đây là đem tới khoe với Vương Phi đấy.”
Trưa nay Vương Phi tự mình làm mấy món ăn kia cũng cho nàng nếm thử, nhớ tới hương vị kia, nước miếng trong miệng nàng liền nhịn không được chảy ra.
Sau khi nếm thử xong nàng liền hiếu kì hỏi: “Vương Phi, hai món ăn này ngài học được ở đâu vậy, lúc trước sao lại chưa từng thấy ngài làm?”
Không ngờ Vương Phi lại nói: “Đây là ta nằm mơ nhìn thấy, liền muốn làm thử xem sao.”
Triệu Như Hi trước tiên ăn thử món đậu hủ ma bà, vuốt cằm nói: “La sư phó chỉ nhìn ta làm một lần, không ngờ đã nhớ kỹ cách làm, hương vị không kém
bao nhiêu so với món của ta.”
Màu sắc, hương vị của mấy món ăn
trước mắt này làm khẩu vị của nàng được mở rộng. Nàng nhanh chóng thưởng thức hết toàn bộ thức ăn trên bàn, hương vị mỗi món ăn đều vô cùng
ngon, làm nàng không nhịn được ăn nhiều thêm một chén cơm.
Uống
nửa chén bí đỏ chưng trúc, ăn đến mức cái bụng không chứa nổi nữa nàng
mới để đũa xuống: “La sư phó không hổ là đại trù của Vương phủ, trù nghệ quả nhiên không tầm thường.”
Nghe thấy lời khen ngợi của nàng,
Phù Dung đang đứng hầu một bên liền cười nói: “La sư phó ở Vương phủ đã
gần hai mươi mấy năm, cho dù là lão Vương gia, lão Vương phi hay là
Vương gia đều rất thích đồ ăn La sư phó làm.Cũng chỉ có các chủ tử trong vương phủ mới có tư cách ăn thức ăn do La sư phó tự tay làm, ngay cả
các cơ thiếp của Vương gia cũng chưa có loại phúc khí này đâu.”
Vương Phi là chính thê của Vương gia, xem như là chủ tử của Vương Phủ, bởi
vậy thức ăn của nàng đương nhiên là do La sư phó tự tay nấu.
”Thức ăn của nhóm cơ thiếp là do ai nấu?” Uyển Uyển tò mò hỏi.
Trước kia ở Nhạc Bình Hầu phủ, tuy là thức ăn của nhóm chủ tử đều do bếp
trưởng đưa ra cách làm, nhưng không phải mỗi món ăn đều do bếp trưởng tự mình làm mà tùy theo hiểu biết của mỗi người về các món ăn, do các đầu
bếp khác nhau làm.
”Thức ăn của các nàng là do bốn người Dương sư phó, Lý sư phó, Ngũ sư phó, Trương sư phó phụ trách.” Về phần thức ăn
của hạ nhân đều do tiểu đầu bếp nấu.
Dùng xong bữa, Triệu Như Hi
cố ý mang giấy lụa tới viết vào vài chữ rồi bỏ vào giỏ đựng thức ăn, để
Phù Dung giao cho tỳ nữ bưng thức ăn tới đem về phòng bếp.
Tỳ nữ
kia đem theo giỏ đựng thức ăn về phòng bếp, đưa tờ giấy lụa cho La Minh
Mậu. Sau khi nhìn, trên khuôn mặt hắn liền hiện lên một nụ cười vui
mừng.
Bởi vì trên giấy lụa kia viết---- --- Màu sắc, hương vị đầy đủ.
Mà bữa tối của Sa Lãng Thần cũng có món đậu hủ ma bà, những món ăn khác
hắn đều đã từng ăn, bởi vậy chỉ nếm một chút. Chỉ có món ma bà đậu hủ,
trước kia hắn chưa từng ăn qua vậy nên gần như ăn hết toàn bộ.
Hưởng dụng xong mỹ thực(món ăn ngon), nghỉ ngơi một lát, Triệu Như Hi khó có
được tâm trạng tốt, nàng đẩy cửa sổ ra, muốn ngắm nhìn ánh trăng bên
ngoài.
”Vương Phi, bên ngoài lạnh, đừng đứng bên cửa sổ hóng mát, tránh bị cảm lạnh.” Bây giờ đã là tháng mười một, thời tiết lạnh dần,
Trăn Nhi suy nghĩ xong liền đi qua đóng cửa sổ.
”Đừng đóng, ta
muốn hóng gió.” Triệu Như Hi lui lại, hít thật sâu không khí trong lành, nâng mắt nhìn thấy trăng khuyết trên trời, không khỏi nhớ đến chuyện
không may trước kia. Nàng và vũ đoàn tập luyện một điệu múa tên là “Phi
Thiên”, lúc đó tập luyện hơn một tháng, chuẩn bị mấy ngày sau lên đài
biểu diễn, mà bây giờ nàng chỉ có thể vắng mặt, rốt cuộc không thể tham
gia biểu diễn.
Điệu múa “Phi Thiên” kia là soạn lại từ chuyện cổ
Thường Nga bôn nguyệt( Hằng Nga lên cung trăng), chuyện kể rằng sau khi
Hằng Nga trộm linh dược liền một mình một người bay về Nguyệt cung, trải qua nhiều năm cô đơn ở đó.
Nhớ tới điệu múa kia, tế bào toàn
thân nàng không nhịn được rục rịch, mặc dù lúc này không có nhạc,nhưng
trong lòng nàng đã ngâm nga lên điệu nhạc, chậm rãi lay động thân thể,
bắt đầu múa.
Mấy người Phù Dung cũng không thấy lạ, bởi vì khoảng thời gian này, thỉnh thoảng Vương Phi cao hứng cũng sẽ thoải mái nhảy
múa như vậy.
Làm cho Uyển Uyển và Trăn Nhi thấy lạ là, trước kia chủ tử không am hiểu nhảy múa, cũng không biết vì sao bây giờ lại biết múa.
Họ từng hỏi qua, mà câu trả lời của nàng là-------
”Lúc trước khi ta mê man, rất nhiều lúc nằm mơ, những điều này là học được ở trong mơ.”
Thời gian chủ tử mê man quả thật không ít, vậy nên mặc dù thấy kinh ngạc, nhưng hai người cũng không nghĩ nhiều.
Lúc này cả thể xác và tinh thần của Triệu Như Hi đều chìm trong điệu múa bi ai triền miên, để bản thân mình trở thành Hằng Nga, giống Hằng Nga yêu
Hậu Nghệ, trượng phu( chồng) của nàng, đến khi hai người tan vỡ, lại đến lúc Hằng Nga trộm linh dược, một mình bay về Nguyệt cung, múa, múa,
nàng không kìm được lã chã rơi lệ.
Đêm nay, sau khi dùng xong bữa, Sa Lãng Thần thấy ánh trăng hôm nay vừa hay rất đẹp liền đi bộ tiêu thực dưới ánh trăng.
Đi một lúc lâu, đang định trở về thì ánh mắt lơ đãng nhìn thấy bên trong
gian phòng chưa đóng cửa sổ, ánh trăng sáng ngời chiếu vào trong phòng,
hắn lờ mờ thấy có bóng người lay động bên trong.
Hắn muốn nhìn rõ ràng người đó đang làm cái gì, đi đến mới phát hiện chỗ này là sân của Vương Phi của hắn
Ánh mắt hắn dừng lại trên khuôn mặt nữ tử đang nhảy múa trong phòng, giờ
phút này vẻ mặt nàng đẹp dịu dàng mà thê lương, nước mắt trong suốt đọng trên mặt nàng được ánh trăng chiếu vào tỏa sáng, mà thân thể nàng lay
động giống như tiên nữ muốn bay lên, điệu múa mềm mại linh động tuyệt
đẹp.
Tầm mắt Sa Lãng Thần như bị đóng đinh lại, không thể rời mắt khỏi người nàng Khi hai chân nàng mở ra nhảy lên cao, dường như sẽ bay
về phía chân trời xa xôi thì không hiểu sao tim của hắn hơi chấn động,
nhưng hắn rất nhanh liền khắc chế loại tâm tư khác thường này, tiếp tục
nhìn chăm chú vào nàng đến khi nàng múa xong.
Triệu Như Hi thở
dồn dập, đây là từ sau khi nàng xuyên tới thế giới này, lần đầu tiên có
đủ thể lực nhảy hết điệu múa, mặc dù thân thể mệt muốn chết nhưng trong
lòng lại thấy thỏa mãn dị thường.
Nàng cười lên, hơi nhắm mắt
lại, hít một hơi thật sâu, mới từ từ mở mắt, ánh mắt lơ đãng nhìn, nhưng lại nhìn thấy một đôi mắt đen lạnh lùng ngoài cửa sổ.
Nàng giật mình sợ run, mới nhận ra người đang đứng ngoài cửa sổ là ai.
”Vương gia?!” Làm sao hắn lại tới chỗ này?
Sa Lãng Thần đẩy cửa đi vào phòng.
Thấy hắn, ba người Uyển Uyển vội vàng cúi người hành lễ: “Vương gia vạn phúc.”
Triệu Như Hi cũng hạ thấp người hành lễ với hắn, “Vương gia.”
”Mới vừa rồi ngươi múa điệu múa gì vậy?” Sa Lãng Thần nhìn về phía nàng hỏi.
Hắn thấy qua không ít điệu múa, bao gồm vũ đạo dị tộc, lại chưa từng thấy
qua điệu múa của nàng. Không có bước múa cố định, thân thể của nàng tùy
tiện mở ra, khi thì nhảy vọt lên, khi thì nằm nhoài người ra... Vẻ mặt
của nàng cũng biến đổi không ngừng theo điệu múa, khi thì triền miên,
khi thì bi thương.
”Đó là lúc trước ta nhìn thấy trong mộng, hôm
nay cao hứng, liền nhảy theo. “ Lời này lúc trước nàng nói với bọn Uyển
Uyển, lần này cũng trả lời hắn như vậy.
Nàng biết theo thân phận
của nàng nên tự xưng là nô tỳ hoặc là thiếp thân, nhưng nàng không thích loại xưng hô hạ thấp bản thân này, rõ ràng nàng là chính thê, tại sao
phải tự mình hạ mình làm thiếp? Vì vậy nàng liền giống như kiếp trước
xưng ta.
Nhìn thấy trong mộng? Hai mắt màu đen lạnh lùng của Sa
Lãng Thần nhìn từ trên xuống dưới người nàng, nàng mặc quần áo lụa màu
hồng nhạt, thắt lưng bằng bông vải, dáng người mảnh khảnh tinh tế, trên
trán phủ một lớp mồ hôi mỏng, hai má tuyết trắng đỏ bừng làm sáng lên
khuôn mặt thanh lệ của nàng.
”Xem ra thân thể của ngươi đã khôi
phục không ít.” Ba năm trước đây hắn đến Đô thành yết kiến hoàng thượng, từng gặp qua Vu Nguyệt Oanh một lần. Cũng không biết vì sao, hắn có cảm giác người trước mắt này không phải là Vu Nguyệt Oanh hắn từng gặp ba
năm trước đây, không phải khuôn mặt khác mà là khí chất cả người nàng
rất khác.
Hắn nhìn thấy ba năm trước là một Vu Nguyệt Oanh buồn
vui rõ ràng, tính nóng như lửa, mà bây giờ nàng lại có vẻ ôn đạm( ôn
hòa, điềm đạm) như nước, là vì đi một vòng đến trước Quỷ Môn quan nên
tính tình thay đổi sao?
”Đa tạ Vương gia quan tâm, tĩnh dưỡng hơn một tháng, thân thể ta đã hồi phục không khác lúc trước bao nhiêu.”
Hắn nhàn nhạt gật đầu, không ở lại lâu hơn nữa, xoay người rời đi.
”Cung tiễn Vương gia.” Mấy người Uyển Uyển vội vàng quỳ gối hành lễ.
Đợi Sa Lãng Thần đi rồi, Phù Dung vui mừng kích động nói: “Vương Phi, rốt
cuộc Vương gia cũng đến xem ngài, ngài cần phải nắm chắc cơ hội.”
”Cơ hội gì?” Triệu Như Hi mờ mịt hỏi.
”Đương nhiên là cơ hội tiếp cận Vương gia nha!” Chủ tử được sủng ái, tỳ nữ là
nàng tự nhiên cũng có chỗ tốt, vậy nên nàng hận không thể ra ý kiến cho
Vương Phi, đánh vào tâm của Vương gia.
Nghe vậy, vẻ mặt Triệu Như Hi liền buồn bực, nàng ước gì hắn quên Vương Phi là nàng đi là tốt
nhất, đừng tới quấy rầy nàng nữa, nàng thầm nghĩ muốn yên tĩnh sống qua
ngày, tuyệt đối không muốn cùng đám cơ thiếp kia tranh đoạt sủng ái của
hắn.
Thấy nàng không có hứng thú, Phù Dung sốt ruột vì nàng: “Vương Phi, chẳng lẽ ngài không muốn được Vương gia sủng ái sao?”
”Hắn có nhiều cơ thiếp như vậy, ta đoạt không được, hay là thôi đi, như bây
giờ cũng rất tốt.” Ở nơi này bình bình đạm đạm sống qua ngày, nàng không thấy có cái gì không tốt.
Nàng hiểu rất rõ ràng, thân thể này
thoạt nhìn giống như đã khôi phục rất tốt, nhưng các bộ phận trong cơ
thể đã sớm bị ăn mòn từ lúc Vu Nguyệt Oanh nuốt thuốc độc vào, chống đỡ
không được bao lâu sẽ tắt như đèn cạn dầu. Nàng muốn yên tĩnh hưởng thụ
đoạn thời gian này, đi hết đời người ở dị giới này.
”Vương Phi...”
Phù Dung còn muốn khuyên nữa lại bị Trăn Nhi ngăn cản.
”Phù Dung, đừng nói nữa, thân thể Vương Phi còn rất yếu, bây giờ trước hết
cứ như vậy đi, có chuyện gì chờ thân thể Vương Phi khôi phục hoàn toàn
rồi nói sau.”
Nàng nhìn ra Vương Phi muốn im lặng sống qua ngày,
không muốn cùng đám cơ thiếp tranh thủ tình cảm, đồng thời nàng cũng
hiểu rất rõ kịch độc lúc trước tổn hại nghiêm trọng đến thân thể Vương
Phi, lúc này tốn tâm tư đi tranh thủ tình cảm không bằng từ từ điều
dưỡng thân thể Vương Phi mới là quan trọng nhất.