Sau khi kinh ngạc, Triệu Như Hi hỏi ra nghi ngờ trong lòng, "Vậy tại sao thời gian này chàng cũng không tới thăm ta, cho tới hôm nay mới đến?"
"Hôm đó nàng đi ra ngoài bái tế Trăn nhi, nhất định là có người tiết lộ hành tung của nàng, những thích khách kia mới có thể theo dõi mà tới, Bổn vương chưa tra ra được thân phận tên gian tế này, vì không để cho nàng lại gặp nguy hiểm, vậy mới cố ý lạnh nhạt nàng, đồng thời thiết kế chuyện Mộng phu nhân mang thai, khiến người ngoài cho là nàng đã thất sủng, để cho Đại hoàng tử thay đổi mục tiêu, đồng thời cũng đúng lúc có thể mượn chuyện như vậy, đuổi những cơ thiếp trong phủ kia ra ngoài."
Quả nhiên, tin tức Mộng phu nhân có thai truyền ra không lâu, thì đã có thích khách đến ý muốn hành thích nàng, nhưng Thiệu Ấn Hành thân là trưởng thị vệ của vương phủ, thân thủ tự nhiên lợi hại, dễ dàng giải quyết những thích khách kia.
Biết được hắn lạnh nhạt với mình tất cả đều là vì suy nghĩ an nguy của nàng, dưới ngón tay trắng nhợt của Triệu Như Hi vô thức níu chặt vạt áo của hắn, cổ họng giống như bị một luồng hơi nóng chặn lại, giọng nói vừa yếu ớt vừa khàn khàn gọi: "Vương Gia......"
Tại sao lúc này muốn cho nàng biết được chân tướng, đây không phải là cố ý muốn cho nàng đến lúc đó không cách nào đi được an tâm sao? Nhìn thấy khóe mắt nàng ngấn lệ, Sa Lãng Thần cầm tay của nàng.
"Trời vừa sáng, ta phải lên đường lấy bí dược về cho nàng, nàng chờ ta trở lại." Nếu không phải thân thể nàng đã không chịu nổi lắc lư vất vả, hắn rất muốn dẫn nàng theo bên người tự mình chăm sóc.
"Sẽ gặp nguy hiểm sao?" Triệu Như Hi lo lắng hỏi, nàng hiểu thuốc trân quý như vậy, tất nhiên không dễ lấy được.
"Sẽ không, vừa lấy được thuốc ta sẽ lập tức nhanh chóng quay về, nàng chờ ta." Hắn cúi mặt xuống, ở cánh môi nàng trân trọng ấn xuống một nụ hôn.
"Ừ, ta chờ chàng." Nàng tươi cười, đáp nhẹ một tiếng, liều chết nhịn cơn ho đang dâng lên trong ngực, không muốn làm cho hắn lo lắng.
"Trong phủ gian tế chưa bắt được hết, đừng nói cho những tỳ nữ kia chuyện tối nay ta đã tới, tránh cho họ không cẩn thận tiết lộ ra ngoài." Hắn lại không yên tâm dặn dò.
Nàng nhẹ gật đầu, không dám lên tiếng, bởi vì sợ vừa lên tiếng nàng sẽ gặp không kiềm chế được mà ho dữ dội.
"Vậy...... Ta đi đây." Sa Lãng Thần không nỡ rời xa nàng ôm nàng thật chặt, lại cẩn thận đỡ nàng nằm xuống giường.
"Tạm..... Biệt." Triệu Như Hi hao hết hơi sức nói ra hai chữ này.
Nhìn nàng thật sâu một cái, lúc này hắn mới rời đi.
Đợi hắn vừa rời đi, nàng lập tức kéo chăn, vùi cả mặt vào trong chăn, ho mãnh liệt, ho đến tê tâm liệt phế, nàng ói ra máu nhuộm đỏ một góc chăn.
Sa Lãng Thần đứng ở cửa chưa rời đi, mặc dù cách cửa phòng, nhưng thuở nhỏ tập võ tai của hắn rất thính, vẫn nghe thấy tiếng ho dữ dội của nàng xuyên qua chăn truyền tới.
Hắn biết nàng không muốn cho mình nghe thấy, vì vậy chỉ có thể nhịn đau lòng, đứng ở ngoài cửa yên lặng cùng với nàng.
"Ấy, vì sao vương phi cứ nhìn chằm chằm vào thuộc hạ vậy?" Mặc dù Thiệu Ấn Hành cảm thấy vóc dáng của mình anh minh thần võ, là một nam nhi tốt nhất trên đời, nhưng vương phi là thê tử của vương gia, nhìn hắn như vậy, hình như không quá thỏa đáng.
"Xin lỗi." Triệu Như Hi có chút xấu hổ thu hồi tầm mắt.
Nàng vừa rồi đang so sánh hắn với Mộng phu nhân lúc trước đã gặp, sau khi quan sát cẩn thận, nàng phát hiện ngũ quan hắn rất tinh xảo, chỉ cần mượn thuật hóa trang, là có thể làm hắn biến thân thành đại mỹ nhân xinh đẹp kiều diễm.
Hắn quả thật là Mộng phu nhân!
"Không sao." Hắn không để ý khoát khoát tay, tiếp theo quan tâm hỏi: " Hôm nay thân thể vương phi có khá hơn chút nào không?"
Hắn thật sự rất lo lắng thân thể của nàng, sợ nàng không thể chống đỡ được đến lúc Vương Gia trở lại.
"Hôm nay ta cảm thấy tinh thần cũng không tệ lắm." Nàng mỉm cười đáp, chẳng biết tại sao, hôm nay nàng ít ho khan, tinh thần cũng khá chút, vì vậy mới có thể ngồi ở trong phòng nhỏ triệu kiến hắn.
Thiệu Ấn Hành nghe vậy đầu tiên là gật đầu, tiếp theo một cái chớp mắt giống như là sực nhớ ra gì đó, nhìn kỹ mặt mũi của nàng, thấy trên hai gò má tái nhợt của nàng hiện lên đỏ hồng, sau khi sửng sốt một chút, âm thầm cả kinh, đây sẽ không phải là..... Hồi quang phản chiếu chứ?
Hắn có hiểu một chút y thuật, lúc trước từng nhờ vào thân phận Mộng phu nhân đã xem mạch cho vương phi một lần, khi đó nàng trúng độc rất nặng, trong cơ thể tạng phủ bị thương tổn gần hết, rồi sau đó nàng lại bị một trận bệnh nặng, không cần xem mạch cũng có thể từ khí sắc của nàng nhìn ra, thân thể của nàng đã là đèn cạn dầu.
Hôm nay tinh thần của nàng lại đột nhiên chuyển biến tốt, đây tuyệt đối không phải chuyện tốt.
Nhưng mà lúc này hắn đã trở lại thân phận nam nhi, cũng không tiện lại đi quá giới hạn bắt mạch cho nàng, suy nghĩ một chút, gương mặt tuấn tú cố gắng nặn ra nụ cười, xin chỉ thị: "Khó được tinh thần vương phi tốt, không bằng thuộc hạ mời đại phu đến xem mạch, xem một chút có cần đổi lại phương thuốc khác hay không?"
"...... Được." Triệu Như Hi sợ run lên mới đáp. Mặc dù cái khuôn mặt tuấn mỹ âm nhu kia mang theo nụ cười, nhưng nàng lại từ trong ý cười miễn cưỡng kia hơi hơi nhìn ra vẻ ngưng trọng - trong lòng nàng giật mình, há mồm muốn hỏi, cuối cùng lại vẫn yên lặng.
Không lâu, sau khi Lục đại phu bắt mạch, chau mày, đối với bệnh tình của không nói thêm gì, chỉ nói, "Lão phu đi viết toa thuốc, đổi thuốc cho vương phi."
Triệu Như Hi không hỏi nhiều, trong lòng đã hiểu được, cho nên hôm nay tinh thần nàng tốt như vậy, chính là hồi quang phản chiếu trong truyền thuyết thôi. Nàng ngước mắt nhìn bầu trời xanh bên ngoài cửa sổ, âm thầm cầu xin, ít nhất để cho nàng có thể chống đỡ được đến khi hắn trở lại, bởi vì nàng đã đồng ý với hắn, nhất định sẽ chờ hắn trở về, nàng không muốn nuốt lời.
"Ta tiễn đại phu." Thiệu Ấn Hành và đại phu cùng nhau rời đi, vừa đến bên ngoài, hắn đã không kịp chờ hỏi vội, "Lục đại phu, như thế nào?"
"Sợ là trong ba, năm ngày này thôi."
"Chỉ còn lại ba, năm ngày, Vương Gia vô luận như thế nào cũng về không kịp, ngài không thể nghĩ cách kéo dài thêm chút nữa sao? Ít nhất phải đợi đến Vương Gia trở lại." Thiệu Ấn Hành vội la lên.
Hắn từng hứa với Vương Gia phải bảo vệ vương phi chu toàn, nếu như không chờ được Vương Gia trở lại, vương phi đã đi rồi, hắn phải ăn nói thế nào với Vương Gia đây?
"Lão phu sẽ hết sức, nhưng, haizzz..... Hiện nay chỉ có thể làm hết khả năng, nghe ý trời thôi." Lục đại phu trầm trầm thở dài.
Hôm sau, Triệu Như Hi không ngừng ói ra máu.
Uyển Uyển và Phù Dung hoang mang sợ hãi mời đại phu tới, đại phu châm mấy châm cho nàng, lại uống thang thuốc xong, nàng ngủ mê một chút, sau khi tỉnh lại thấy đã là lúc mặt trời lặn, nàng ngơ ngẩn giây lát nhìn ngoài cửa sổ lá rụng đầy trời, nàng sai Uyển Uyển chuẩn bị giấy bút cho nàng.
Uyển Uyển rất nhanh lấy tới giấy và bút mực bày trên bàn."Vương phi, giấy bút đã chuẩn bị xong."
Triệu Như Hi xuống giường, muốn đi đến trước bàn, vừa đứng dậy, thân thể bởi vì hôn mê mà lắc lư, Uyển Uyển và Phù Dung vội vàng đỡ nàng.
"Vương phi, ngài muốn viết cái gì sai bảo nô tỳ là được, ngài vừa mới tỉnh lại, hay là nằm ở trên giường nghỉ ngơi một chút trước đi." Uyển uyển khuyên nhủ.
Nàng và Trăn nhi từ nhỏ đã hầu hạ nàng, vì vậy cũng học biết chữ, viết chữ, chỉ cần không phải quá thâihim ảo, nàng tự nhận có thể.
Triệu Như Hi lắc đầu một cái, ở hai người nâng đỡ, từng bước từng bước từ từ đi tới trước bàn.
"Các ngươi đi xuống trước đi." Giọng nói nàng tiếng khàn khàn yếu ớt, tựa như ngọn đèn sắp tắt, không còn hơi sức nói.
"Nhưng......" Uyển Uyển rất lo thân thể của nàng, không muốn rời đi.
Lúc trước vương phi ói nhiều máu như vậy, dọa nàng chết khiếp, trong lòng nàng rõ ràng, vương phi sợ là không chống đỡ được mấy ngày, nàng không dám ở trước mặt nàng lộ ra cảm xúc bi thương, chỉ có thể ở sau lưng nàng một người len lén khóc sụt sùi.
"Ta không sao, các ngươi đi ra ngoài trước, ta muốn một người yên lặng một chút." Triệu Như Hi khẽ nở nụ cười, trấn an nói.
"Vâng" không dám không nghe nàng, Uyển Uyển và Phù Dung cùng nhau lui ra ngoài.
Trong phòng ngủ chỉ còn lại Triệu Như Hi, nàng nhìn giấy lụa trên bàn, nhấc bút lên, trong lòng rõ ràng có bao nhiêu lời muốn nói với Sa Lãng Thần, nhưng lúc muốn đặt bút viết, lại không biết nên viết từ đâu.
Từ thành Lai Ngọc đến Đô thành, đi đi về về cũng phải nhiều ngày, nàng hiểu dựa vào tình trạng thân thể mình trước mắt là đợi không được hắn trở lại, lúc này mới muốn viết ra một chút lời trong lòng.
Nàng tỉ mỉ nghĩ lại đủ loại chuyện từ lúc gặp hắn tới nay, bên môi mỉm cười dịu dàng, lại nhớ tới nụ hôn lúc hắn rời đi, cùng với lời nói hắn muốn nàng chờ hắn trở lại, trong mắt nàng từng giọt nước mắt tràn ra chảy xuống má, rơi trên giấy lụa, ướt loang ra.
Cùng hắn gặp nhau yêu nhau, là hồi ức trân quý nhất trong một đời ngắn ngủi này của nàng. Nàng không muốn chết, không muốn mang tiếc nuối rời đi, nàng muốn tiếp tục sống, sau này cùng hắn vượt qua sớm sớm chiều chiều.
Nhưng ông trời cho nàng thời gian thật sự là quá ngắn, ngắn đến nàng không thể tiếp tục bình tĩnh tiếp nhận số phận như vậy. Nàng oán, ông trời nếu muốn sớm lấy đi tính mạng của nàng như vậy, vì sao lại muốn cho nàng gặp được Sa Lãng Thần? Vì sao phải để cho bọn họ yêu nhau?
Nàng không muốn chết, nàng phải đợi hắn trở lại, nàng đã đồng ý hắn, nàng không thể để sau khi hắn trở lại, một mình đối mặt với thi thể lạnh băng của nàng.
"Ông trời, van xin người, con không muốn chết, xin người để cho con chờ đến lúc hắn trở lại......" Nàng che môi, lệ rơi đầy mặt, trên ngón tay nhuộm đầy máu tươi vừa mới ói ra, cùng nàng không cam lòng, không ngừng rơi lệ.
Cuối cùng, cái gì nàng cũng không viết, nàng nghĩ, nếu đã định trước nàng không cách nào ở cùng với hắn, vậy thì...... Đừng để lại cho hắn cái niệm tưởng gì nữa, tránh cho ngày sau thấy vật thương tâm.
Đô thành.....
Trong khách điếm, mỗi một bàn khách đều cố ý đè thấp giọng nói bàn luận xôn xao, nếu cẩn thận lắng nghe, sẽ phát hiện mọi người đang bàn luận dường như đều cùng một sự kiện......
"Ây, các ngươi nghe nói sự kiện kia rồi sao?"
"Dĩ nhiên nghe nói."
"Chuyện kia sẽ là thật không?"
"Ta xem không giả rồi, không có lửa làm sao có khói."
"Không, theo ta thấy tám phần là có người cố ý dựng chuyện vu tội."
"Đúng vậy đấy, chuyện như vậy luôn phải có bằng chứng chứ."
"Nếu là không có có thể truyền thành ra như vậy? Ta xem 99% là có bằng chứng, nếu không chuyện như vậy ai dám loan truyền lung tung, đây chính là phải chém đầu."
"Ồ, vậy ngươi nói bằng chứng ở đâu?"
"Chuyện này...... Nếu ta hiểu được ta đã có thể thi đậu Trạng Nguyên rồi."
"Nhưng mà nói trở lại, tin tức cũng truyền thành ra như vậy rồi, trong cung chắc là nghe thấy rồi chứ?"
"Đúng vậy, cũng không biết hoàng thượng sẽ xử trí như thế nào....."
Sa Lãng Thần đi vào Đô thành, dọc đường nghe không ít người châu đầu ghé tai nhỏ giọng đang nghị luận chuyện nào đó, ánh mắt đen tối của hắn thoáng qua vẻ lãnh khốc.
Ẩn nhẫn nhiều năm như vậy, hắn sẽ khiến hai cha con kia nợ máu trả bằng máu.