Vương Phi Là Tiểu Ác Ma

Chương 8

Tử Tà dẫn nàng đi chính điện trước để khảo nghiệm năng lực với những vị tiên nhân đứng đầu.

Nàng bước vào chính điện cùng hắn. Các vị tiên nhân đều nhìn thấy nàng. 

Một thanh âm lanh lảnh của nữ nhân vang lên.

- Tử Tà, tiểu hài tử này là ai thế? Cha nương của nàng đâu? Không lẽ...là ngươi nhặt nàng ta về sao?

- Nàng tới để kiểm nghiệm năng lực, không phải là ta nhặt về.

- Hahaha...Kiểm nghiệm sao? Ngươi có nhầm không? Nàng còn nhỏ thế này, làm sao vượt qua được? Ngay cả đệ tử chân truyền của ta cũng phải chờ tới năm nàng 10 tuổi mới có thể tới đây kiểm nghiệm. Còn nữa, ngươi nghĩ với cái khăn này, nàng có thể vượt qua?

- Tịnh Yên sư muội, không được nói như vậy chứ. Tử Tà mang đứa bé này tới, hẳn là nàng ta có gì đó đặc biệt. Nhỡ đâu nàng ta lại xuất sắc hơn cả đệ tử chân truyền của ngươi thì sao?

Lại là tiếng của nữ nhân, nhưng giọng nói này mềm mại và uyển chuyển hơn, nghe sẽ dịu dàng hơn nếu bỏ qua lời lẽ chọc tức người khác.

- Các ngươi im lặng đi. Ta vẫn luôn ở đây đấy. Suốt ngày mỉa mai nhau, chẳng ra cái thể thống gì cả.

Là tiếng của một lão nhân.

- Vâng, ta biết rồi, chưởng môn.

Hai người đồng thanh.

Minh Nguyệt khẽ đưa tay lên tháo chiếc khăn ra. Những người ở đây, đa số đều có tu vi cao, chắc là sẽ không bị đôi mắt của nàng làm cho bị thương đâu.

Chiếc khăn rơi xuống. Ánh sáng làm nàng phải nhắm chặt đôi mắt, từ từ thích ứng.

Mở mắt ra, nàng bị cảnh vật làm cho kinh ngạc.

Nàng đang đứng trên một đài cao, hơn nữa xung quanh đều là những hài tử lớn hơn nàng, tầm trên 10 tuổi. Dời tầm mắt, nàng nhìn về phía trước. Là những đám mây!

Bên kia những đám mây đó là đài kiểm nghiệm.

Nàng cần phải vượt qua những đám mây đó, rồi tới đài bên kia mới có thể kiểm nghiệm.

Nghe có vẻ dễ, nhưng những đám mây này đâu có đứng yên? Nó không ngừng di chuyển luôn nha...

Coi bộ khó khăn rồi đây...

- Aaaaaaa!

- Nương a...Cao quá...Hic...

Bao nhiêu tiếng than vãn, la hét vang lên. Nàng nhíu mày rồi cố gắng chen lên phía trước. Mọi người thấy nàng nhỏ, cũng cố gắng nhường đường cho nàng.

Ở dưới đài, các đệ tử Thiên Sơn Môn cũng "bố trí" dàn trận sẵn để đỡ nàng nếu nàng ngã xuống đất.

Nàng lùi về vài bước, sau đó nàng chạy tới, rồi nhảy lên. 

Mọi người hồi hộp dõi theo.

Nàng nhảy lên đám mây thứ nhất, tiếp tục nhảy lên đám mây thứ hai, sau đó tới đám mây thứ ba rồi nhảy lộn vòng trên không trung...

Cứ như vậy cho tới khi tới đài bên kia, nàng ngồi xuống thở hổn hển. Aizz, mệt quá. Trở thành trẻ con, vận động chút xíu cũng thấy mệt.

Mọi người trố mắt lên nhìn. Trời ạ, tiểu cô nương này cư nhiên lợi hại đến thế?

Các vị tiên nhân cũng ngạc nhiên với nàng, có một vài người ghen ghét, có vài người muốn nhận nàng làm đồ đệ ngay lập tức, cũng có người cực kì hài lòng với nàng.

Nàng đứng dậy, mỉm cười vui vẻ. Xong rồi, giờ chính thức khảo nghiệm thôi!

Nụ cười đó đốn tim biết bao nhiêu nam đệ tử của Thiên Sơn Môn. A...Sao tiểu cô nương ấy lại dễ thương như thế chứ hả? >.<
Bình Luận (0)
Comment