Vương Phi Muốn Soán Ngôi

Chương 4


Edit: Cá Mực 99Người đến là Nhị ca của Lâm phu nhân, nhị cữu cữu của ba huynh muội Lâm Chỉ, Thường thiếu khanh đương triều Thẩm Thiện Tư.

Sau khi gặp mặt hành lễ với nhị cữu cữu, Lâm Chỉ cùng Lâm Chiến đi đến ghế trống bên cạnh đại ca Lâm Như Mộ ngồi xuống, Thẩm Thiện Tư nhìn thấy dáng vẻ hiểu biết lễ nghĩa và thông minh của cả ba người, trên mặt lộ vẻ vui mừng hướng Lâm Hướng Thanh và Thẩm Như Liễu nói: "Ba đứa cháu ngoại ta ngày càng xuất chúng, không trách được ngoại tổ phụ bọn hắn nhắc mãi cả ngày, lần này cho dù thế nào cũng bắt ta phải tự mình đến đón bọn hắn.

"Ngoại tổ phụ của ba huynh muội bọn hắn là thái phó đứng đầu quan lại Thẩm Vị Văn, năm đó Thẩm Vị Văn có công lao hiển hách phù trợ tiên đế đăng cơ lập quốc, còn là lão sư của đương kim Hoàng đế Ngụy Lân, hiện giờ hắn tuy tuổi đã cao không tham dự nhiều vào việc trong triều nhưng danh tiếng và địa vị khắp triều đình không ai có thể sánh được.

Nghe thấy lời này của Thẩm Thiện Tư, Lâm Chỉ đột nhiên nhớ đến kiếp trước nhị cữu cữu quả thật có tới thành Nhật Quang một chuyến, cũng đề nghị muốn đón bọn hắn về lại đế đô, bất quá năm đó nàng không một chút do dự đã cự tuyệt ý tốt của ngoại tổ phụ và nhị cữu cữu, nhưng thế sự khó lường, gần một năm sau đó nàng liền bị một đạo thánh chỉ triệu hồi về đế đô, đội lên đầu mũ phượng hoàng cao quý ngồi lên vị trí mà nữ nhân khắp thiên hạ đều thèm muốn, và đây cũng là khởi đầu bi kịch của Lâm gia.

Quả thật giống như trong trí nhớ, nàng nghe thấy Thẩm Thiện Tư nói: "Như Mộ tới mùa thu năm nay cũng nên nhận chức quan, Chiến nhi và Nhỉ chi đều không còn nhỏ nữa, chung quy việc ở lại thành Nhật Quang lâu dài cũng không phải kế hay, theo như ý tứ của phụ mẫu, lệnh ta nhân cơ hội này đem ba đứa nó đón về đế đô.

" Thẩm Thiện Tư dừng lại một chút, ánh mắt nhìn về phía muội muội và muội phu, có ý riêng nói, "Lâm gia tuy đã rời đi đế đô hơn mười năm, nhưng con cháu hiện tại đều đã lớn, phủ An Định Hầu không nên bỏ trống thêm nữa.

"Lâm gia từ năm Thiên Cơ thứ sáu đã dọn đến thành Nhật Quang đến nay đã trọn hơn mười bốn năm, phong quang hiển hách của Trấn Quốc tướng quân An Định Hầu trong triều đình đã sớm bị lãng quên trong trí nhớ thế nhân, ý tứ của Thẩm Thiện Tư rất rõ ràng, hắn hy vọng ba huynh muội Lâm gia có thể thừa dịp lần này Lâm Như Mộ thăng quan cùng trở về đế đô, đem địa vị của An Định Hầu ở đế đô củng cố lần nữa.


Nghe ý tứ của Thẩm Thiện Tư, Thẩm Như Liễu nhìn Lâm Hướng Thanh ở bên cạnh, hai mươi mấy năm tình cảm sâu sắc một ánh mắt liền hiểu được suy nghĩ lẫn nhau, Thẩm Như Liễu mở miệng nói: "Nhị ca, muội cùng với Hướng Thanh không phải không hiểu rõ ý tứ của phụ thân và mẫu thân, chỉ là ba đứa con của muội trời sanh tính tình trong sáng và lương thiện, muội chỉ muốn bọn hắn có thể bình an yên ổn sống hết một đời, năm đó chúng ta từ đế đô rời đi không có ý nghĩ sẽ quay trở về.

"Thẩm Thiện Tư thở dài, "Ta hiểu được ngươi đùng muội phu tính tình yêu ghét rõ ràng trong mắt không chứa được một hạt cát, nhưng có một số việc không phải các ngươi rời đi liền tránh thoát được, trong lòng các ngươi hẳn cũng biết rõ điểm này.

"Trong tay Lâm gia cầm trọng binh, mấy năm nay tuy rằng rời xa triều đình nhưng vẫn là cái gai trong mắt nhiều người, từ khi tiên đế băng hà sau đó tân đế Ngụy Lân lên ngôi, Lâm gia có thể rời xa phân tranh sống an ổn được bao lâu không ai có thể cam đoan được.

Thẩm Như Liễu còn muốn nói thêm lại bị Lâm Hướng Thanh đè lên mu bàn tay nàng nhẹ nhàng vỗ ý bảo nàng không cần nhiều lời nữa, Lâm Hướng Thanh nói: "Ta nghĩ lời của nhị ca không phải không có lý, bọn hắn đều đã lớn, trước nghe một chút ý kiến của bọn hắn rồi tính sau.

Huynh muội ba người cùng liếc nhìn nhau, đại ca Lâm Như Mộ sau do dự đang muốn mở miệng, lại bị Lâm Chỉ ngắt lời: "Đại ca, có thể để muội nói trước một câu không?"Lâm Chỉ không nhớ rõ kiếp trước thái độ của đại ca và nhị ca như thế nào, nàng chỉ biết kiếp trước huynh muội ba người bọn họ không theo lời nhị cữu cữu trở về đế đô củng cố lại địa vị, nhưng ở kiếp này nàng nhất định phải xoay chuyển mọi việc trước khi Ngụy Lân hạ xuống một đạo thánh chỉ kia.

Lâm Như Mộ khẽ vuốt cằm ý bảo Lâm Chỉ nói tiếp, ánh mắt mọi người đều dừng ở trên người Lâm Chỉ, Lâm Chỉ nhìn qua đại ca và nhị ca, cuối cùng nhìn về phía phụ mẫu nàng nói: "Phụ thân, mẫu thân, ta cảm thấy nhị cữu cũu nói có lý, ta muốn trở về đế đô.

"Lâm Chỉ vừa dứt lời, trừ bỏ Thẩm Thiện Tư lộ ra mặt khen ngợi, những người còn lại đều có chút kinh ngạc, Thẩm Như Liễu có chút không xác định được hỏi: "Chỉ nhi, ngươi nói ngươi muốn trở về đế đô?"Lâm Chỉ nhìn Lâm phu nhân kiên định gật đầu, "Tuy rằng con thật sự yêu thích cuộc sống hiện tại ở thành Nhật Quang, nhưng theo lời nhị cữu cữu, phụ thân và mẫu thân lo cho chúng ta an ổn sống nhiều năm như vậy, hiện giờ cũng nên đến lượt con và đại ca nhị ca vì hai người phân ưu buồn phiền.


"Thẩm Như Liễu không nghĩ tới nữ nhi xưa nay luôn làm nũng với mình sẽ nói ra lời này, tránh không được có chút cảm động nói: "Chỉ cần ba người các con có thể sống tốt, ta cùng phụ thân các con sẽ không thấy buồn phiền nữa.

"Lâm Chỉ lại lắc đầu nói: "Người cùng phụ thân muốn cho chúng con cuộc sống an ổn, mà con cùng hai ca ca cũng hy vọng hai người ngày sau có thể an hưởng tuổi già dưới gối có nhiều con cháu hầu hạ.

" Lâm Chỉ dừng một chút, ánh mắt cụp xuống, "Phụ thân dũng mãnh thiện chiến lập chiến công vô số, nhưng đây là phụ thân vào sinh ra tử đổi lấy, con biết mỗi khi phụ thân ra chiến trường mẫu thân người cả đêm đều không ngủ được, cho nên con hy vọng có một ngày chiến loạn bình định, phụ thân cùng mẫu thân có thể về đế đô trải qua cuộc sống yên ổn bình thường.

"Sau một hồi trầm mặc, Lâm Hướng Thanh nhìn về hai nhi tử còn lại nói: "Như Mộ, Chiến nhi, ý kiến của các con như thế nào?"Lâm Chiến ý bảo đại ca hắn mở miệng trước, Lâm Như Mộ than nhẹ một tiếng nói: "Con vốn muốn ở lại thành Nhật Quang canh giữ biên cương, nhưng lời nói của Chỉ nhi đã đánh thức con, sinh ra làm trưởng tử Lâm gia sớm phải gánh vác nhiều trọng trách hơn.

" Đợi mấy năm sau khi phụ mẫu hắn già đi, Lâm gia cần hắn tới trông giữ, trên hiếu kính phụ mẫu dưới bảo hộ đệ muội, giống như phụ thân vậy vì mọi người trong gia đình mà tạo ra một cuộc sống tốt đẹp.

Lâm Chiến không nói lời nào, hiển nhiên hắn cũng đồng ý với ý kiến của Lâm Như Mộ và Lâm Chỉ, Thẩm Như Liễu nhìn ba huynh muội xoa xoa lông mày nói: "Nhị cữu cữu một đường mệt nhọc, ba người các ngươi trước dẫn nhị cữu cữu đi nghỉ tạm đi, về việc này ta cùng phụ thân các ngươi suy nghĩ lại bàn một chút.


"Sau khi mọi người rời đi hết Thẩm Như Liễu nhẹ nhàng thở dài: "Bọn nhỏ thật sự đã lớn rồi.

"Lâm Hướng Thanh kéo tay Thẩm Như Liễu qua đặt lên tay mình, nói: "Nếu không phải hôm nay Chỉ nhi nói ra, ta cũng không biết được lúc ta không ở trong phủ ngươi sẽ ngủ không ngon, khó trách mỗi lần chinh chiến trở về đều cảm thấy ngươi tiều tụy hẳn đi.

"Thẩm Như Liễu nhìn phu quân người trước mắt đã cùng mình đi qua gần nửa người, trên mặt vẫn như trước biểu tình dịu dàng, nàng nói: "Hai năm này có lẽ do lớn tuổi một chút, mỗi lần trong lòng có chuyện quan trọng cần để ý nhiều liền không dễ dàng đi vào giấc ngủ, cũng không phải tật xấu gì lớn a.

"Lâm Hướng Thanh có chút không đành lòng nói: "Năm đó nếu không phải gặp gỡ ta, ngươi vốn sẽ ở trong đế đô mỗi ngày trải qua cẩm y ngọc, hiện giờ lại ở bên cạnh ta đi đến biên cương xa xôi này xa nhà hơn mười năm.

"Thẩm Như Liễu đưa tay cầm ngược lại tay đầy vết chai Lâm Hướng Thanh, "Rời đi đế đô là ta nguyện ý, cùng ngươi có quan hệ gì?"Lâm Hướng Thanh nhìn thấy ánh mắt kiên định của Thẩm Như Liễu, thật lâu sau mới cười nói: "Chỉ nhi tính tình giống hệt như ngươi, nhìn như nhu nhu nhược nhược, kỳ thật quyết đoán không chút nào thua nam tử.

""Ta cũng không giống Chỉ nhi, Chỉ nhi chúng ta mười sáu tuổi đã có thể vang danh trên chiến trường Tây Bắc.

" Nói đến đây, Thẩm Như Liễu lộ ra một tia tươi cười thoải mái, "Thôi thôi, mặc kệ bọn nhỏ muốn trở về hay muốn lưu lại, đều nghe theo bọn hắn đi thôi.

"Mấy ngày sau, ngoài thành Nhật Quang một đội ngũ hơn mười người chậm rãi xuôi nam, Lâm Chỉ một thân váy ngắn linh hoạt cưỡi Tịch Nhã đi chầm chậm ở cuối đội ngũ, bên cạnh là Lâm Chiến đến đưa tiễn bọn họ.


Ngày đó sau khi Lâm Như Mộ cùng Lâm Chỉ đều quyết định về lại đế đô, Lâm Chiến vẫn lựa chọn lưu lại thành Nhật Quang cùng phụ mẫu còn có tướng sĩ một chỗ canh giữ biên cương, hắn đưa tay đem sợi tóc Lâm Chỉ bị gió thổi để tới sau tai, dặn dò: "Tới đế đô phụ mẫu không ở bên người, muội nhất định phải chiếu cố chính mình thật tốt.

""Muội biết rồi.

" Lâm Chỉ quay đầu nhìn về nhị ca nàng, "Phụ thân và mẫu thân ở đây còn phải nhờ nhị ca để ý chăm sóc nhiều một chút.

"Lâm Chiến cười cười, "Yên tâm đi.

"Lâm Chỉ đem dây ngựa ngừng lại, đột nhiên nghiêng người ôm Lâm Chiến, "Muội cùng với đại ca ở đế đô chờ nhị ca cùng phụ mẫu quay về.

"Lâm Chiến nhẹ nhàng vỗ vỗ vai Lâm Chỉ, "Ân, đi thôi.

"Lâm Chỉ không nhiều lời nữa, giục ngựa đuổi theo đội ngũ đi phía trước, Lâm Chiến ở nguyên chỗ đưa mắt nhìn bóng dáng bọn họ càng lúc càng xa, chậm rãi vẫy tay nói: "Đại ca, Chỉ nhi, thuận buồm xuôi gió.

".

Bình Luận (0)
Comment