Vương Phi Muốn Soán Ngôi

Chương 54


Edit: Cá Mực 99Lâm Như Mộ từ xa nhìn thấy Ngụy Trạc ôm Lâm Chỉ đi ra, hắn xưa nay luôn giữ bình tĩnh trong mọi chuyện nhưng lúc này lửa giận xông thẳng lên não liền lập tức đi lên mấy bước chợt thấy tay áo Lâm Chỉ nhuốm máu tất cả tức giận đều ném ra sau ót chỉ còn lại lo lắng, "Như thế nào lại bị thương?"Ngụy Trạc tự thấy có lỗi mà nói: "Trong rừng bị thích khách tập kích, Lâm cô nương thay ta cản một đao."Lâm Như Mộ tiến lên cẩn thận kiểm tra miệng vết thương của Lâm Chỉ, vết thương dữ tợn trông có chút đáng sợ, Lâm Chỉ nhìn sắc mặt đại ca nàng thận trọng nói: "Nhìn thì thấy đáng sợ chút kỳ thật muội không bị thương sâu, chỉ là chút vết thương ngoài da thôi mà."Lâm Như Mộ cũng không để ý tới Lâm Chỉ, nhìn qua Ngụy Trạc thấy hắn cũng không có ý muốn thả Lâm Chỉ xuống, nhịn không được nhíu mày nhắc nhở: "Vương gia nên đem Chỉ nhi giao cho ta đi, bên ngoài nhiều người, hai người các ngươi như vậy lại chọc cho người khác chê cười thêm." Ngươi còn chưa tới cửa cầu hôn đâu, liền trực tiếp ôm người xuất hiện trước mặt người khác còn ra thể thống gì?Ngụy Trạc cũng ý thức được như vậy không ổn, cẩn thận đem Lâm Chỉ giao cho Lâm Như Mộ, Lâm Chỉ có chút bất đắc dĩ kháng nghị nói: "Ta chỉ là bị thương ở cánh tay, lại không có bị thương ở chân nha." Thật không có ốm yếu cần người ôm tới ôm lui.Lâm Như Mộ một bên ôm Lâm Chỉ đi ra phía ngoài, vừa lạnh lùng nói: "Mới vừa rồi Thành vương ôm ngươi, ngươi như thế nào không nghĩ đến chân còn có thể đi được?"Đã bị đại ca nàng bắt gặp được Lâm Chỉ cũng hết đường chối cãi, một bên Ngụy Trạc thấy thế nhịn không được mở miệng thay nàng giải thích nói: "Là ta kiên trì muốn làm như vậy, cùng Lâm cô nương không quan hệ, Lâm đại nhân chớ nên trách nàng."Lâm Chỉ vô lực nháy mắt với Ngụy Trạc, Vương gia người cũng đừng vì ta nói chuyện thế chứ, người nói thêm gì nữa đại ca của ta thực tức giận lên ta cùng với ngươi hai người liên thủ cũng không đánh thắng được hắn nha.Lâm Như Mộ bị hai người này không để mình vào mắt còn mắt đi mày lại cười vui vẻ, liền nhìn về phía trước không chớp mắt coi như mắt không thấy tâm không phiền, dưới chân càng neenjn bước nhanh hơn ôm Lâm Chỉ trực tiếp về trong doanh trướng của nàng.Đi theo sau là thái y mới vừa xem qua cổ chân cho Từ Thư Nhã xong còn không được ngồi nghỉ ngơi, đã bị Ngụy Trạc dẫn theo đến doanh trướng của Lâm Chỉ, bên này Lâm Như Mộ chân trước vừa đặt Lâm Chỉ ngồi ở trên giường sau tấm bình phong giản dị, sau lưng Ngụy Trạc đã dẫn theo thái y đi vào.Thái y loạng choạng đứng không vững, lòng tràn đầy hoảng sợ run rẩy nhìn Ngụy Trạc, "Vương, Vương gia, ai bị bệnh vậy.


.

.


.


.

."Sau tấm bình phong Bạch Lộ đang hầu hạ Lâm Chỉ nghe thấy động tĩnh bên ngoài, mở miệng nói: "Thái y tới rồi sao, mời vào."Thái y nhìn Ngụy Trạc một cái lập tức xách theo cái hòm thuốc đi vào sau tấm bình phong, cẩn thận kiểm tra miệng vết thương, xác thực đúng như Lâm Chỉ nói, miệng vết thương mặc dù nhìn thấy sâu nhưng lại không bị thương đến gân cốt.Sau khi thái y bôi thuốc băng bó cho Lâm Chỉ, Lâm Như Mộ lúc này mới đi ra ngoài, nhìn thấy Ngụy Trạc vẫn còn đứng ở nơi này, tuy rằng trong lòng có chút không thoải mái, nhưng hắn cũng không thể trừng mắt nói lý tỏ ra lạnh lùng đối với người trong lòng muội muội được, vì thế khắc chế tâm tình khó chịu mà tìm đề tài: "Vài tên thích khách kia Vương gia đã điều tra ra chưa?""Không biết là người nơi nào." Ngụy Trạc nói, "Mới vừa rồi lúc đi đến đây đã để hộ vệ đi thông tri bệ hạ."Lâm Như Mộ vốn cũng không phải người nói nhiều, Ngụy Trạc lại là người ít nói, vì thế hai người nhìn nhau không nói gì lần lượt ngồi trên hai cái ghế trống, cùng đợi thái y sau tấm bình phong xử lý vết thương cho Lâm Chỉ, không khí lại rất hài hòa.Không bao lâu thái y liền xách theo cái hòm thuốc đi ra, Lâm Như Mộ cùng Ngụy Trạc đồng thời đứng dậy mở miệng: "Như thế nào rồi, có trở ngại gì sao?"Đối mặt với khí thế đè ép người của Thành vương cùng Lâm thiếu tướng quân, đáng thương lão thái y hai chân liền run lên, "Không, không có gì đáng lo lắng, nhiều ngày tới tận lực không cử động cánh tay bị thương, ba ngày đổi một lần thuốc, hơn một tháng liền có thể khỏi hẳn."Lâm Như Mộ nhìn ra lão thái y đang khẩn trương, liền nhấc chân tiễn người đi ra ngoài, cũng trấn an một câu: "Làm phiền thái y rồi."Trong doanh trướng Lâm Chỉ để cho Bạch Lộ sửa sang lại y phục.


khoác thêm kiện áo choàng lớn liền đi ra ngoài, vừa lúc nhìn thấy đại ca nàng đưa tiễn thái y xong đang tiến vào, lập tức mở miệng nói: "Đại ca, mấy tên thích khách kia ta hoài nghi thân phận của bọn hắn khác thường."Lâm Như Mộ đỡ Lâm Chỉ ngồi xuống, "Chuyện như thế nào?"Lâm Chỉ nhìn Ngụy Trạc xong lại tiếp tục nhìn về phía đại ca nàng, tiếp tục mở miệng nói: "Mấy tên thích khách kia chính là người tộc Cao Thưởng, nhìn phong cách hành sự của bọn hắn ta hoài nghi là tử sỉ được nuôi ra từ quân Tứ Phương."Trên mặt Lâm Như Mộ nháy mắt nghiêm túc, quân đội Tứ Phương chính là trong quân đội hơn ngàn người được Vương của tộc Cao Thưởng chọn lọc huấn luyện nuôi dưỡng tất nhiên lực sát thương rất cao, Lâm Như Mộ từng cùng quân đội không sợ chết không biết đau này đánh qua một trận, thật sự không chút nào khoa trương, một trận kia khiến hắn đã dẫn binh nhiều năm như vậy lại thương vong nhiều nhất.Lâm Chỉ lại nói tiếp: "Nhưng thân thủ của bọn hắn cũng không tàn nhẫn giống như quân Tứ Phương, hơn nữa --" Lâm Chỉ nhìn về Ngụy Trác ở bên vẫn chưa mở miệng, "Hơn nữa bốn người kia có mục đích rất rõ ràng, chính là muốn mạng của Vương gia.""Bất kể có phải tử sỉ của quân Tứ Phương hoặc người nào khác hay không, dựa vào lần tập kích này người Cao Thưởng có thể dễ dàng mà trà trộn vào hoàng thành, liền đáng giá phải tra một chút." Lâm Như Mộ sắc mặt ngưng trọng, vẫn như trước không quên cảnh cáo nhìn Lâm Chỉ một cái, "Ta đi ra ngoài nhìn một cái, ngươi ở chỗ này ngoan ngoãn ngồi đợi, không cần đi ra chạy loạn."Lâm Chỉ liên tục gật đầu, nhu thuận nói: "Ta cam đoan sẽ không chạy loạn nữa."Lâm Như Mộ nhìn Ngụy Trạc cũng không có ý rời đi, hắn cũng lười quản nhiều, còn giao lệnh cho Bạch Lộ đáng tin cậy nhất: "Ngươi trông coi Chỉ nhi cho tốt, một tấc cũng không rời khỏi nàng."Bạch Lộ đối mặt với Lâm Như Mộ vẫn giữ thói quen hành lễ, ôm quyền lĩnh mệnh: "Vâng"Sau khi Lâm Như Mộ rời đi, Lâm Chỉ lúc này mới thở phào nhẹ nhõm một hơi, đưa tay muốn uống trà, một bên Ngụy Trạc tiếp nhận ấm trà thay nàng rót một chén trà đưa tới, "Trước khi thương thế tốt lên những việc nặng đều nên bớt làm lại."Lâm Chỉ tiếp nhận chén trà nhỏ uống một hớp lớn, thở phào nhẹ nhõm nói: "Mới vừa rồi ta sợ đại ca tức giận, cũng chưa dám uống trà.""Lâm đại nhân nhìn cũng không giống người nghiêm khắc, sao lại sợ hắn như vậy?" Ngụy Trạc lại tiếp tục rót cho nàng thiêm chén đầy, "Chậm một chút, đừng để bị sặc."Lâm Chỉ thở dài, "Bình thường thì không nghiêm khắc, còn không phải ta lần trước cấm túc còn chưa hết, hôm nay vừa ra cửa lại gây chuyện, chính mình chột dạ sao."Ngụy Trạc đích ánh mắt dừng ở nàng so sánh với ngày thường hơi có vẻ mặt tái nhợt bên trên, không phải không có xin lỗi nói: "Hôm nay là do ta đã liên lụy cô nương bị thương."Lâm Chỉ nhìn hắn trong chốc lát, đôi mắt sáng ngời chớp chớp, "Đúng, nói như vậy lần trước cũng do Vương gia."Ngụy Trạc nghe ra ý trêu chọc của Lâm Chỉ sắc mặt tươi lên vài phần, "Lần trước là ngươi chính mình muốn uống rượu, không oán ta được.""Biểu tỷ, ngươi --" Doanh trướng bị xốc lên, một thân ảnh hấp tấp vọt vào, Thẩm Âm Nhân khi nhìn rõ người ngồi ở trong doanh trướng nói giỡn liền im bặt dừng lại, quy củ hướng Ngụy Trạc hành lễ, "Gặp qua Vương gia."Ngụy Trạc giơ tay lên một cái, "Không cần đa lễ."Thẩm Âm Nhân nhìn về cánh tay Lâm Chỉ bị áo choàng che lại, "Biểu tỷ, ta nghe nói ngươi bị thương, sao lại thế này?"Lâm Chỉ cười cười, "Không có việc lớn gì, hai mợ mợ đâu?"Có Ngụy Trạc ở đây, Thẩm Âm Nhân có chút không được tự nhiên, nàng nói: "Bệ hạ nghe nói ngươi cùng Thành Vương gặp chuyện bị thương, chuẩn bị sang đây xem ngươi, mẹ ta cùng các nàng chốc lát nữa hẳn sẽ đi theo bệ hạ tới.""Bệ hạ muốn tới đây?" Lâm Chỉ ngoài ý muốn..

Bình Luận (0)
Comment